Phương đại thiếu gia nếu đã lộ mặt, án phóng hỏa đốt nhà này đương nhiên không thể giải quyết được. Trước khi Phương Tranh đi, Trần đại nhân lặng lẽ mời hắn tới hậu đường, không ngừng hướng hắn cúi đầu thở dài, nét mặt già nua của Trần đại nhân thống khổ nhăn lại: " Phương đại nhân, không, ta gọi bằng Phương đại gia được không? Van cầu ngài, sau này đừng gây thêm phiền toái cho kinh thành nữa! Hạ quan chỉ mong rằng trong thời gian còn hạn nhiệm kỳ sẽ không gặp thêm phiền toái gì, qua hai năm nữa, hạ quan cáo lão hồi hương, đến lúc đó ngài muốn náo loạn kinh thành như thế nào thì mặc ngài, van cầu ngài, trong vòng hai năm tới ngài thu liễm đi một chút có được hay không?"
Trần Cửu Lâm vốn là quan phủ doãn, tước vị ngũ phẩm, Phương Tranh chỉ là Tán quan ngũ phẩm, sở dĩ ăn nói khép nép không để ý tới quy củ của quan trường là bởi vì muốn cầu tình Phương Tranh, Trần Cửu Lâm cũng có nỗi khổ tâm riêng.
Mọi người đều biết được, làm phủ doãn tại kinh thành chẳng có gì tốt đẹp cả, tựa như con chuột bị nhốt trong ống bễ, hai đầu cùng bị khỉnh bỉ. Tuy rằng trên danh nghĩa là quan phụ mẫu quản lý trật tự trị an cùng hình án, nhưng trong kinh thành ngọa hổ tàng long, có quan lớn, còn có những dòng tộc thế gia, vương hầu quốc công, tướng sĩ cấm binh, những người như vậy đều không đếm xuể, một cái tứ phẩm nhỏ nhoi có thể quản được ai? Hắn cũng dám quản ai? Không nói đến vương tôn đại thần, ngay cả một cái ngũ phẩm tán quan bộ dạng lưu manh trước mặt này hắn cũng không dám quản, bởi vì hắn biết, hiếm có người được hoàng thượng ân sủng như hắn, huống chỉ nghe nói hắn còn sắp trở thành phò mã, con rể của đương kim thánh thượng, người như hắn, bản thân mình có thể quản được sao?
Hiện tại ngũ phẩm tán quan này quả thật thích gây chuyện phiền toái, nửa năm nay ở trong kinh thành có không ít đại sự chấn động có việc nào không phải do hắn khơi mào? Trần Cửu Lâm cũng không biết Phương Tranh có bị hoàng thượng răn dạy và quở mắng hay không, nhưng quả thật hắn đã không còn biện pháp với người này, chỉ sợ Phương Tranh lại tiếp tục gây họa, cái mũ cánh chuồn trên đầu của hắn cũng không thể bảo quản nổi. Lúc này mới thỉnh Phương Tranh đến hậu đường khép nép van cầu.
Phương Tranh nghe được, lại mất hứng: " Uy, ngài muốn nói chuyện gì nha? Như thế nào ta nghe xong lại có cảm giác mình giống như một tên chuyên gia phá hoại?"
Trần Cửu Lâm vội vàng nói: " Không phải như vậy, Phương đại nhân nói quá lời..."
Phương Tranh bất mãn: " Phóng mắt nhìn khắp thiên hạ đi, có loại sâu bọ nào đẹp trai như ta hay không?”
“ Hạ quan chỉ muốn cầu bình an."
" Cầu bình an thì đi chùa bái lạy Quan Âm Bồ Tát, cầu ta có ích lợi gì?”
“…”
Phương Tranh lạnh lùng cả nửa ngày khiến cho Trần Cửu Lâm không biết làm sao cho phải, thấy biểu tình của hắn lúc trắng lúc đỏ, tâm tình giận dữ cùng xấu hổ khi bị trói mang đến đây của Phương Tranh cùng vơi bớt được vài phần.
Nhẹ nhàng vỗ bả vai của Trần Cửu Lâm, Phương Tranh cười nói: " Trần đại nhân, vừa rồi ta chỉ muốn giỡn với ngài, đừng để trong lòng a. Ngài yên tâm, sau này ta sẽ tận lực không đi gây chuyện, cấp cho ngài một chút mặt mũi."
Trần Cửu Lâm nghe vậy mừng rỡ, không ngừng cảm tạ hắn, đợi cho đến khi thân ảnh của Phương Tranh cùng đám thuộc hạ biến mất khỏi cửa nha môn, Trần đại nhân mới dám oán hận hừ một tiếng, mắng thầm: " Một tên lưu manh phách lối!" Mắng xong phẩy tay áo quay vào nội viện, tìm tiểu thiếp hồ ngôn loạn ngữ một phen.
Căn nhà mới bị đốt, tự nhiên hiện giờ không thể quay lại đó được, đám thuộc hạ đành phải quay trở về căn nhà cũ tại phía Tây thành, Phương Tranh ngượng ngùng ho khan một tiếng, hỏi: " Ách....Tòa nhà này, khu khụ, bị cháy bao nhiêu thành?"
Cho đến bây giờ Ôn Sâm còn chưa minh bạch, vì cái gì mà tân lãnh đạo lại trực tiếp phóng hỏa đốt nhà của bọn hắn, phải chăng cử động lần này còn có thâm ý khác? Xem ra phong cách làm việc của đại nhân vật quả nhiên là thần bí.
Nghe được câu hỏi của Phương Tranh, Ôn Sâm thành thật đáp: " Hồi bẩm đại nhân, hơn phân nửa đã bị cháy sạch, đất đai chung quanh đều hoang tàn thê lương...."
Phương Tranh sắc mặt càng thêm lúng túng, trong lòng không ngừng mắng Tiêu Hoài Viễn, tại sao hắn lại không bị bắt được a? Thực sự là kỳ quái, đáng lẽ ra hắn nhảy xuống sông, đám dân chúng bắt hắn càng dễ dàng hơn mới phải nha....
" Ngày mai chúng ta chuyển địa điểm, còn căn nhà bán đi, sau đó tìm một địa phương tin cậy, tái lập lại căn cứ." Phương Tranh mặt không đổi sắc nói.
" Đại nhân, chuyện này là vì sao?"
" Chúng ta hành sự đã có rất nhiều người biết được, đó chính là thái tử điện hạ. Chẳng phải các ngươi đặc biệt am hiểu thu thập tin tức, hành động bí mật hay sao? Bị người ta theo dõi mà cũng không biết, thật đáng hổ thẹn!" Phương Tranh hung hăng trợn mắt nhìn Ôn Sâm nói.
Ôn Sâm cùng đám thuộc hạ nghe vậy tỉnh ngộ: " Nguyên lai đại nhân đốt nhà là có dụng ý, hiện giờ xem ra, căn nhà này quả thật không thể ờ thêm được nữa."
Mọi người thầm nghĩ chính mình bị theo dõi mà không hề hay biết, cuối cùng phải do Phương đại nhân tự mình phóng hỏa đốt nhà, mọi người đưa mắt nhìn nhau chợt bừng tỉnh, đồng thời trong lòng hổ thẹn vạn phần, đối với Phương đại nhân thần cơ diệu toán, càng ngày càng bội phục sát đất.
Phương Tranh đương nhiên không nghĩ tới chính mình nhất thời hồ nháo lại được đám thuộc hạ tôn kính thêm, việc này thật sự cũng là thu hoạch ngoài ý muốn.
Lúc này Phương Tranh cũng tự cảm thấy xấu hổ, hắn thủy chung cho rằng chính mình mặc dù không phải người tốt, nhưng cũng không phải người xấu, chỉ là sau khi lừa gạt để hoàn toàn đạt được tín nhiệm của đám thuộc hạ, ở sâu trong lòng hắn lại sinh ra một loại cảm giác tội lỗi. Mọi chuyện cũng đều do gã hỗn đản Tiêu Hoài Viễn kìa! Phương Tranh không chút do dự đem mọi tội lỗi đổ lên đầu của hắn.
" Lão Ôn, các huynh đệ có khả năng xuất thủ còn được bao nhiêu người?" Phương Tranh kéo Ôn Sâm sang một bên, nhỏ giọng hỏi.
Ôn Sâm nghe vậy gật đầu nói: " Năng lực của mọi người đều không tồi, hoàng thượng đã phân phó, sau này chúng thuộc hạ đều do đại nhân sai sử."
Phương Tranh cười nói: " Được rồi, nghe đây! Ngươi giúp ta đi điều tra một người, hắn tên là Tiêu Hoài Viễn, nghe nói hắn làm việc trong phủ thái tử, ngươi giúp ta đi tìm hiểu lai lịch của hắn. Chuyện này cần phải giữ bí mật không được cho ngoại nhân biết, trừ bỏ các huynh đệ chấp hành nhiệm vụ, không được phép nói cho bất luận kẻ nào, nghe rõ chưa?"
Phương Tranh cảm nhận được Tiêu Hoài Viễn là một người rất quỷ dị, khẳng định thân phận của hắn không đơn giản chỉ là làm việc vặt ở trong phủ của thái tử. Hơn nữa, các huynh đệ Ảnh Tử ngày đầu tiên thành lập căn cứ, hắn liền vừa vặn xuất hiện ngay ở nơi đó, bất luận từ góc độ nào mà nói, đều có tính chất bất thường. Hiện giờ đang làm đầu lĩnh của một tổ chức tình báo, Phương Tranh phải có trách nhiệm điều tra rõ ràng thân phận của hắn.
Ôn Sâm lần đầu tiên nhận được nhiệm vụ mà lãnh đạo trực tiếp phân phó, tất nhiên hắn cảm thấy vinh quang và may mắn vạn phần, giơ tay lên trời thề sẽ hoàn thành nhiệm vụ, hơn nữa hắn muôn lần này tự thân xuất mã để báo đáp ơn tri ngộ của Phương đại nhân.
Phương Tranh bị Ôn Sâm liên miên tâng bốc không dứt, nửa con mắt lim dim say mê hưởng thụ, sau một lúc lâu mới thỏa mãn tâm nguyện khoát tay áo, nói Ôn Sâm không nên dùng nhiều ngữ khí hoa lệ như vậy, giữ lại để lần sau tiếp tục thưởng thức.
Tiếp theo Phương Tranh bắt đầu thương lượng cùng Ôn Sâm kế hoạch tái lập căn cứ cùng chiêu mộ nhân thủ, theo như thánh chỉ của hoàng thượng, Ảnh Tử phải nhanh chóng phát triển, xem ra hoàng thượng đã bắt đầu mài đao, chuẩn bị hướng Phan thượng thư động thủ.
Buổi chiều ánh mặt trời cay nghiệt, Phương Tranh miệng lưỡi đắng ngắt, lau mồ hôi một phen, không tự giác được mà liếm bờ môi khô khốc.
Những ngày gần đây, bổn sự của Ôn Sâm tăng lên không ít, chứng kiến lão đại khát nước, mau chóng cởi túi nước đeo ở bên sườn ra, cười nịnh nói: " Đại nhân, trời nóng, uống miếng nước đi."
Phương Tranh trong mắt lộ ra hàm ý tán dương nhìn hắn, gật đầu: " Bổn sự của đồng chí này không sai, bình tĩnh ở lại cơ sở làm thêm hai năm, có cơ hội bổn quan sẽ đề bạt ngươi với hoàng thượng...." Nói xong tiếp nhận túi nước, ngửa mặt uống một ngụm lớn.
Ôn Sâm ở một bên cười nói: " Đa tạ đại nhân! Đây chính là việc thuộc hạ nên làm, người ta cùng thường nói, trời nóng mà giải khát bằng nước giếng chính là tốt nhất, ha ha...." Nước giếng? Phương Tranh ngẩn người, mau chóng buông túi nước ra, nghiêm mặt nói: " Nước này của cái giếng nào?"
Ôn Sâm cười đáp: " Chính là cái giếng bên trong nhà bếp của chúng ta, sau khi mọi người cứu hỏa xong, mỗi người đều lấy