Phương Tranh lại bị thêm một lần hoàng thượng giận tím mặt đuổi ra khỏi ngự thư phòng, hắn đã không còn nhớ đã bao nhiêu lần, xem ra vị nhạc phụ đại nhân này thật không dễ giao tiếp a.
Ra cửa cung, Phương Tranh không về phủ, mà là trực tiếp đi tới nơi ở tạm của Ảnh Tử tại thành tây. Công tác chuẩn bị cho cơ cấu đặc vụ như lửa cháy ngang mày, hoàng thượng lại càng thúc hối liên tục, Phương đại thiếu gia luôn luôn làm biếng lại thay đổi khác thường, lần đầu tiên trong cuộc đời chăm chú thiết lập sự nghiệp. Hắn có rất nhiều việc muốn thương lượng với Ôn Sâm và các huynh đệ, dù sao loại sự tình này hắn cũng không có kinh nghiệm, hơn nữa đám thuộc hạ cũng là phần tử trung kiên nòng cốt tương lai của Ảnh Tử, Phương Tranh lại không hề có kiểu cách nhà quan gì, cho nên hắn không ngại nếu có việc thì mọi người cùng nhau ngồi xuống thương lượng, như vậy có thể tu bổ nhưng điều còn sơ suất, ít bị hoàng thượng mắng chửi hơn.
Bên trong phủ Phan thượng thư.
Thời gian đã vào đêm, bên trong thư phòng rộng mở đốt vài ngọn đèn, ánh lửa lúc sáng lúc tối đang nhè nhẹ chập chờn trong gió.
Phan Thượng thư vững vàng ngồi trên ghế thái sư, sống lưng hắn vẫn thẳng tắp như thường ngày, thần tình cũng bình tĩnh như trước, chỉ là mái tóc hoa râm cùng nếp nhăn trên nét mặt, đã hiển lộ ra vị quyền thần đã chấp chưởng triều đình mấy chục năm quyền thế huân thiên đã hiện ra vẻ già lão. Quyền lực có lớn hơn nữa, tiền tài có nhiều hơn nữa, nhưng người đã già, còn có thể lưu lại cái gì? Chung quy cũng chỉ là một mảnh đất vàng, cái gì cũng không mang theo được.
Đáng tiếc Phan thượng thư lại nhìn không ra, có lẽ nói hắn tận lực cự tuyệt suy nghĩ vấn đề này, trên thế gian này người có khả năng nhìn thấu quyền lực cùng lợi ích, có thể có được mấy người? Từ cửu ngũ chí tôn, cho tới sơn dã nông gia tiều phu, ai mà không dùng hết lực lượng cả đời đi đeo đuổi một thứ nào đó?
Cho nên mặc dù Phan thượng thư đã gần bảy mươi tuổi, quyền thế to lớn, đã chỉ dưới một người mà trên trăm triệu người, hắn vẫn phóng không ra. Người càng già lại càng lo sợ, hắn sợ mất đi loại phong cảnh một hô trăm ứng hiện tại, hắn sợ một gia tộc to lớn như Phan gia lúc hắn chết đi lại suy bại xuống dốc, không còn được vinh quang của ngày xưa, hắn càng sợ hoàng thượng nhìn hắn bằng ánh mắt lạnh lùng, dường như một mũi tên bắn tới xuyên thủng trái tim hắn...
Lâm Thanh Sơn yên lặng không nói gì ngồi đối diện Phan thượng thư, nhìn lão đại nhân tuổi già sức yếu, trong lòng không an, nổi lên vài phần thương hại. Thật là kỳ quái, trong triều đình có khả năng lấy thúng úp voi, đối đãi kẻ thù chính trị thì sát phạt quả đoán, vị Lại Bộ thượng thư mà văn võ bá quan phải thừa ngưỡng hơi thở, thái tử thái sư, hắn cần ai thương hại sao?
Nhắm hai mắt, Phan thượng thư giống như đang ngủ gật, một lát, bỗng nhiên lại mở miệng, thanh âm khàn khàn khô khốc: " Xác định rồi sao?"
Lâm Thanh Sơn cung kính nói: " Xác định rồi, hơn nữa việc này hoàng thượng đã giao cho Phương Tranh đi làm, hôm nay Phương Tranh đang lặng yên phát triển."
Phan thượng thư nghe được tên của Phương Tranh, nét mặt già nua không khỏi hiện lên vài phần tức giận, hừ hừ: " Tên tiểu tử còn chưa dứt sữa, có tài có đức gì nhận được thánh quyến thâm hậu như thế?"
Lâm Thanh Sơn nhàn nhạt cười cười, không trả lời câu nói của Phan thượng thư. Hắn chỉ là một phụ tá mà thôi, từ ngày hắn thi rớt khoa cử, Phan thượng thư thu dụng hắn, hắn liền thật sâu hiểu biết được thân phận của chính mình. Phụ tá, hắn có thể cung cấp tình báo cho lão đại nhân, có thể đưa ra kiến nghị cho lão đại nhân, nhưng hắn không có biện pháp đáp lời lão đại nhân về chuyện oán khí cùng bực tức đầy bụng đối với hoàng thượng.
Thở dài một tiếng thật sâu, Phan thượng thư buồn bã nói: " Hoàng thượng là muốn đối phó lão phu! Thần không được quân trọng dụng, dùng cái gì đặt chân trong triều đình. Dùng cái gì lập uy với các quan lại? Mà thôi, lão phu từ quan cũng được..."
Làm như xem thấu Phan thượng thư làm ra vẻ ta đây, Lâm Thanh Sơn nhàn nhạt cười nói: " Lão đại nhân hà tất lại nói ra lời rút lui như thế? Bất luận lão đại nhân là thầy của thái tử, ngày sau thái tử đăng ngôi đại bảo, ở trong triều đình còn có người nào dám tranh phong cùng lão đại nhân? Lại nói lão đại nhân nhiều năm qua khổ tâm nuôi trồng thế lực, ngài nhẫn tâm bỏ hết hay sao? Nếu lão đại nhân rút lui, môn hạ của ngài trải rộng khắp Hoa triều, môn sinh sẽ dựa vào người phương nào? Còn thỉnh lão đại nhân suy nghĩ kỹ!"
Phan thượng thư liếc mắt nhìn Lâm Thanh Sơn, lại nhắm mắt lại vui mừng cười nói: " Thiên hạ văn nhân sĩ tử nhiều vô số, nhưng lại chỉ có Thanh Sơn là người hiểu ta, ha ha."
Lâm Thanh Sơn vội vàng khom người nói: " Môn hạ bất tài, nguyện vì lão đại nhân giải ưu.
Phan thượng thư cười nói: " Thanh Sơn có gì dạy ta?"
Lâm Thanh Sơn nheo mắt, vội nói: " Không dám, môn hạ cho rằng, ưu phiền của lão đại nhân, đơn giản là vì thiên uy khó dò, chuyện mà quân không thích, một là tranh đảng, hai là quyền binh của lão đại nhân quá nặng, thế nhưng hai điều này, cũng là gốc rễ lão đại nhân đặt chân triều đình, hiệu lệnh các quan lại, không có khả năng nhượng ra. Kể từ đó, lão đại nhân và hoàng thượng đã có mâu thuẫn, đã thành cục diện chết, cũng không còn cách nào giải hòa."
Phan thượng thư từ chối cho ý kiến, nhắn nhạt cười nói: " Ân, cứ tiếp tục nói, không cần lo lắng."
Lâm Thanh Sơn nhìn sắc mặt Phan thượng thư, một lúc cũng không nghĩ ra hắn là đang cổ vũ hay đang không xem những lời của mình ra gì, suy nghĩ một chút, Lâm Thanh Sơn cắn răng, đem lời muốn nói nói đi ra, chỉ là thanh âm phóng thấp rất nhiều.
" Nếu đã thành tử cục không sao giải được, môn hạ cho rằng, vậy không cần giải nữa."
Phan thượng thư nghe vậy nheo mắt, bỗng nhiên mở ra, trong đôi mắt mờ mờ bỗng nhiên hiện lên hàn quang làm kẻ khác kinh khủng, lập tức liền biến mất, một lần nữa khôi phục dáng dấp mờ mờ như trước.
Nhàn nhạt cười, Phan thượng thư bình tĩnh nói: " Lời của Thanh Sơn là có ý gì?" Trong giọng nói mang theo vài phần hàn ý âm sâm.
Phản ứng của Phan thượng thư được Lâm Thanh Sơn nhìn thấy trong mắt, chính hắn cũng không ngừng sợ hãi, sắc mặt trở nên tái nhợt, trên trán thấm ra tầng tầng mồ hôi lạnh.
Theo Phan thượng thư nhiều năm, hắn đương nhiên biết thái độ làm người của Phan thượng thư, lời hôm nay nói ra quả thật đại nghịch bất đạo, nếu Phan thượng thư còn chưa đặt quyết tâm, có lẽ còn do dự bất định, như vậy Lâm Thanh Sơn khẳng định không còn cơ hội nhìn thấy được ánh mặt trời ngày mai, với tính cách của Phan thượng thư, đã có tâm mưu nghịch, hắn sẽ không lưu lại một mối họa bên người có thể liên lụy đến chính mình.
Thế nhưng độ phiêu lưu quá cao cũng thường có ý nghĩa hồi báo thật lớn, Lâm Thanh Sơn càng hiểu rõ, nếu hắn đã nói trúng tâm khảm của Phan thượng thư, ngày sau đại sự hoàn thành, chính là ngày phong hầu bái tướng, vinh quang vô hạn cũng không phải là chuyện không có khả năng.
Đây là một hồi đổ bạc dùng sinh mạng làm tiền đặt cược, thắng, hắn sẽ quan to lộc hậu, vinh quy hồi hương, quét sạch sự cười nhạo cùng châm chọc sỉ nhục của người gia hương khi hắn thi rớt, tiện đà vợ con đều được hưởng đặc quyền, trở thành giai tầng quý tộc được người người ca ngợi.
Thua, hắn triệt để tiêu thất khỏi thế giới này, không ai biết, vị trung niên nam tử bình thường hay ra vào thượng Thư phủ đã đi nơi nào. Vài năm sau, tên của hắn sẽ dần dần bị người lãng quên, phảng phất như trên đời chưa từng xuất hiện qua người này.
Văn nhân mặc dù yếu ớt, nhưng khi ngoan độc so với kẻ võ phu càng hơn ba phần. Hầu như trong nháy mắt, Lâm Thanh Sơn liền cắn răng làm quyết định.
" Lão đại nhân dung thứ, lời của môn hạ nói ra có lẽ đại nghịch bất đạo, nhưng xác thực là lời trong lòng môn hạ...Hoàng thượng đã già nua, nhưng chậm chạp không đem ngôi vị giao cho thái tử, điều này nói rõ, hoàng thượng đối với thái tử còn chưa đủ thỏa mãn, thậm chí...hoàng thượng đã có lòng muốn thay đổi cũng không ai biết...""
Lâm Thanh Sơn ngẩng đầu nhìn sắc mặt bình tĩnh của Phan thượng thư, nói tiếp: " Cho nên môn hạ cho rằng địa vị hôm nay của thái tử điện hạ, cũng là rất vững, mà lão đại nhân bản thân đang ở địa vị cao, quyền binh quá nặng, bất luận hoàng thượng có lòng thay đổi hay không, khẳng định không thể tiếp tục trọng dụng lão đại nhân được nữa, không có một vị hoàng đế nào lại thích nhìn thấy đại thần nắm trong tay hơn nửa quyền lực của thiên hạ, đây là một loại khiêu khích cao nhất đối với hoàng quyền!"
Phan thượng thư nghe vậy trên gương mặt già nua rốt cục khẽ giật vài cái.
Lâm Thanh Sơn rất thỏa mãn đối với phản ứng của Phan thượng thư, tiếp tục nói: " Xin thứ cho môn hạ nói thẳng, vô luận lão đại nhân có phủ nhận hay không, hoàng thượng đều nhất định sẽ không bỏ qua cho ngài nữa. Môn sinh của lão đại nhân lại trải rộng thiên hạ, đây là chuyện mà toàn bộ Hoa triều đều biết, trong mắt dân gian, lão đại nhân đức cao vọng trọng, nhưng trong mắt hoàng thượng, lực lượng và uy vọng của ngài đã ngang hàng với hoàng quyền, thử hỏi, hoàng thượng, làm sao cho phép ngài từ quan rời kinh, tiêu diêu tự tại an độ lúc tuổi già?"
" Thả hổ về rừng sao?"
Rốt cục Phan thượng