Phan thượng thư xanh mặt, đứng trên sân rộng ngay trước cửa Phương phủ, hắn biết, cách cánh cửa nặng nề kia, bên trong có một người khiến cho hắn hận hơn mười năm, lại sợ hơn mười năm, quân thần hai người, làm bằng hữu hơn mười năm, cũng làm địch nhân hơn mười năm. Chỉ cần bắt được hắn, cái bóng và sự lo lắng vẫn đè nặng hắn những năm gần đây sẽ quét đi sạch sẽ, điều này so với việc làm hoàng đế còn làm hắn hưng phấn hơn.
Đã công kích Phương phủ hơn nửa canh giờ, mỗi lần trùng kích đều bị cấm quân không chút lưu tình đánh tan. Không hổ là thân vệ quân bên người hoàng thượng, ở thời khắc then chốt này, chỉ ba ngàn người không ngờ có thể sinh sôi chặn đứng gần vạn phản quân điên cuồng công kích. Không có công sự phòng ngự kiên cố bền chắc, không có khôi giáp cứng rắn lì lợm, cấm quân môn chỉ dựa vào trường mâu, liền đem phản quân một lần lại một lần chắn ngay bên ngoài cửa lớn Phương phủ, tiến thêm một bước cũng không qua.
“ Lão đại nhân, mệnh lệnh bọn họ phóng hỏa đốt nhà đi! Cứ đánh tiếp như vậy thương vong của chúng ta sẽ rất lớn!” Trên gương mặt luôn luôn bình tĩnh của Triệu Hổ lộ ra một chút lo lắng. Làm một gã quân nhân, hắn chỉ biết phải không từ thủ đoạn tranh thủ sự thắng lợi của mỗi cuộc chiến, bởi vì tình thế chiến trường vạn biến, thời gian đối địch đối với hai bên đều quý giá vô cùng, đặc biệt hiện tại, chuyện liên quan đến tính mạng cả nhà, càng không thể kéo dây dưa quá lâu.
“ Tuyệt đối không được!” Phan thượng thư lớn tiếng cự tuyệt đề nghị của Triệu Hổ.
“ Bốn lộ đại quân vẫn theo y kế hoạch khởi sự, lão phu khẳng định bọn họ đã không tới được nữa, nói cách khác, hiện tại chỉ còn lại ba vạn nhân mã của ngươi ở trong thành chống đỡ, chỉ cần ngoài thành có bất luận đội quân nào vào kinh cần vương, ngươi và ta cả hai đều khó thoát cái chết. Duy nhất còn một kế, chỉ có bắt sống hoàng thượng thiên tử để lệnh chư hầu thêm mấy ngày, môn sinh của lão phu trải rộng thiên hạ sẽ gặp khởi mà hưởng ứng, tướng lĩnh các lộ đại quân trung với lão phu cũng sẽ khởi binh ủng hộ, cho nên, hoàng thượng không thể chết được! Nếu hắn chết, ngươi và ta cũng sẽ bước lên tuyệt lộ, hiểu chưa?”
Triệu Hổ như có điều hiểu ra gật đầu vội nói: “ Mấy trăm cấm quân vừa lao ra, theo môn hạ phỏng chừng, bọn họ chạy ra ngoài thành tìm viện binh, môn hạ phái binh truy kích giết tán bọn họ, thế nhưng người dẫn đầu vẫn không gặp tung tích.”
“ Người dẫn đầu là?”
“ Phương Tranh.”
“ Là hắn?” Phan thượng thư thần sắc biến đổi, con ngươi hơi nheo lại: “ Hắn cùng Long Vũ quân Phùng Cừu Đao từ trước đến nay giao tình không cạn, lão phu phỏng chừng Phương Tranh sẽ đi tìm hắn viện binh.”
Sau đó Phan thượng thư lạnh lùng cười: “ Cho hắn đi đi. Chờ hắn tới được Long Vũ quân quân doanh thì sẽ biết, hôm nay Phùng Cừu Đao cũng là Bồ Tát đất qua sông thôi, tự thân khó bảo toàn.”
Triệu Hổ thoáng thả lỏng tâm trạng “ thương” rút ra bội đao, hướng bọn lính phản quân chợt quát: “ Mau xông lên thêm một lần cho lão tử! Trước hừng đông nhất định phải vào được bên trong cho ta!”
“ Xông lên!” Binh sĩ trừng đôi mắt đầy tơ máu giơ cao binh khí trong tay, như nước thủy triều hướng cửa lớn Phương phủ lại một lần nữa khởi xướng sự công kích mãnh liệt.
Quân doanh Thần Sách quân.
Thái tử đang nhàn nhã ngồi bên trong soái trướng hăng hái nhìn một bức địa đồ kinh thành. Địa đồ đã bị các loại dây nối đủ màu nối liền vẽ loạn giống như tiểu ngoan đồng dùng bút vẽ linh tinh lên trên giấy, sau đó như không hề hứng thú ném xuống một vật giống như đáng bỏ đi, nhưng thái tử giống như thấy vật gì thật hứng thú, phảng phất như đang xem xét một bức tranh nổi tiếng của tuyệt thế danh gia.
Lưu Trường Sinh ngồi đối diện thái tử, nhìn khuôn mặt tươi cười tao nhã, trong lòng mơ hồ cảm thấy có chút bất an.
Lưu Trường Sinh là lĩnh binh đại tướng của Thần Sách quân, Thần Sách quân đóng quân cách kinh thành không đầy bảy mươi dặm.
Phan thượng thư tạo phản, kinh thành bị phản quân công phá, hiện tại phản quân đang vây công hoàng cung và Phương phủ, những tin tình báo này, hắn đương nhiên biết được rõ rang.
Hiện tại hắn cảm thấy vô cùng lo sợ bất an, tuy nói bản thân mình từ lâu lập thệ thuần phục thái tử, hôm nay hoàng thượng bị nhốt trong thành, nhưng thái tử lại như ma xui quỷ khiến đêm khuya xuất hiện bên ngoài quân doanh của hắn, đồng thời nghiêm mệnh cho hắn không được vọng động chút nào. Nội tâm của hắn liên tục giãy dụa, lập thệ thuần phục thái tử là một chuyện, nhưng mắt thấy hoàng thượng gặp nạn mà không thể phát binh cứu giá, đối với Lưu Trường Sinh đã được giáo dục suốt bao nhiêu năm trong quân mà nói, vẫn là có chút không thể tiếp thu.
Bất quá hắn cũng không dám mang tâm sự biểu lộ ra ngoài, thái tử là người như thế nào, hắn so với ai khác càng rõ ràng. Biểu hiện ra ngoài nhìn như tao nhã cung khiêm, trên thực tế, thái tử vô cùng hung ác tàn nhẫn, dù là một vị tướng quân đã trải qua bao trận chiến, giết người như ma như hắn, cũng không kiềm chế được cảm thấy sợ và run rẩy.
“ Lưu tướng quân có phải không chờ được nữa?” Con mắt thái tử dù đang nhìn địa đồ chằm chằm, nhưng lại ra vẻ lơ đãng hỏi.
“ Mạt tướng không dám!” Lưu Trường Sinh vội vàng quỳ gối, sợ hãi trả lời. Hắn biết, nếu thái tử đối với lòng trung tâm của hắn nảy sinh hoài nghi, như vậy hắn khẳng định không còn nhìn thấy được ánh mặt trời ngày mai. Nói ra thật bi ai, tướng lĩnh trong Thần Sách quân, thề phục vụ cho thái tử cũng không chỉ một mình Lưu Trường Sinh hắn, thái tử đã đem chi quân đội này nắm vững vàng trong bàn tay, nhiều nhất hắn chỉ là một khôi lỗi nhìn bề ngoài xem như uy phong lẫm lẫm mà thôi, khôi lỗi như vậy, trong Thần Sách quân còn có rất nhiều. Thái tử điện hạ sẽ không chú ý tới việc thay đổi một người khác ngồi lên vị trí đại tướng quân của hắn.
“ Lưu tướng quân không cần sợ hãi, cô vương tin tưởng ngươi.” Thái tử ôn hòa nhìn Lưu Trường Sinh cười cười. Nếu chỉ nhìn bề ngoài của hắn, không ai không thừa nhận, thái tử điện hạ tương lai sẽ là mọt vị minh quân nhân hòa dày rộng, thông minh cơ trí một đời.
Lưu Trường Sinh nghe vậy trong lòng thở dài một hơi, cúi đầu cảm tạ, sau đó mới đứng dậy. Trong lòng hắn luôn nhắc nhở chính mình, ngàn vạn lần không nên nói lời lung tung, thậm chí dù là biểu tình và ánh mắt cũng phải khống chế cho tốt, không thể toát ra vẻ lo lắng bất an cho hoàng thượng, bằng không hiện tại ở thời khắc