Gương mặt Phương Tranh đầy vẻ hoảng loạn, biểu tình ba phần kinh khủng bảy phần lo lắng, hai mắt đẫm lệ, giọng nói mang theo vẻ khóc nức nở: “ Người cứu mạng a! Các vị huynh đệ, vị này chính là giáo úy Ngô đại nhân, hắn là cậu em vợ của Triệu Hổ Triệu tướng quân của chúng ta, phụng mệnh Triệu tướng quân, ra khỏi thành tiếp đón phu nhân của ngài vào thành, vừa đi tới đây, một đại hán hắc y che mặt nhảy ra, rút kiếm liền đâm, Ngô giáo úy không kịp phản kháng, bị súc sinh che mặt kia cấp…cấp…đâm chết! Ô ô ô…Ngô đại nhân, ngươi chết thật oan uổng! Triệu tướng quân giao phó trọng trách cho ngươi nên làm sao bây giờ? Ai tới hoàn thành nó đây?”
Nói xong Phương Tranh ghé vào trên thi thể vị “ Ngô giáo úy” không may kia, lên tiếng khóc lớn, dáng dấp thống khổ giống như cha ruột vừa chết, tiếng khóc khiến người rơi lệ, người thấy thương tâm. Kỳ thực cho đến bây giờ Phương Tranh còn không biết, vị giáo úy không may vừa hi sinh bản thân rốt cục có phải họ Ngô hay không, dù sao mọi người không ai nhận ra ai, cứ để cho hắn tha hồ mà nói bậy.
Nếu như các lão bà của Phương Tranh đều ở đây, nhìn thấy Phương Tranh khóc đến bi thống thê thảm như thế, thật không biết nên gõ nhịp ủng hộ vì hắn gặp thời ứng biến, hoặc là vì hắn vô sỉ hèn mọn mà hung hăng nhổ một ngụm nước bọt…
Một gã binh sĩ vỗ vỗ vai hắn, thoải mái nói: “ Vị huynh đệ này, người chết không thể sống lại, nén bi thương thuận biến đi thôi. Ngươi có nhìn thấy dáng dấp thích khách kia không? Sau khi giết hại Ngô giáo úy xong, chạy theo hướng nào?”
Phương Tranh đang khóc rống chợt ngừng lại, mở to hai mắt, nghiêm mặt nói: “ Ta làm sao biết?”
Thấy ánh mắt quái dị của bọn lính nhìn tới, hắn bỗng nhiên giật mình, lập tức lại nhào lên thi thể Ngô giáo úy nói: “ Ô ô ô…Ngô đại nhân, ngươi chết thật thảm…”
Một gã binh sĩ chà xát bàn tay nói: “ Hôm nay trong thành quá loạn, khẳng định là người nào không có mắt hại dân hại nước làm ra, Triệu tướng quân đang tấn công Phương phủ, nếu Ngô giáo úy là cậu em vợ của Triệu tướng quân, chúng ta nên đem di thể của Ngô giáo úy đưa đến chỗ Triệu tướng quân, thỉnh tướng quân định đoạt thôi…”
Phương Tranh sợ đến giật mình, giống như một con mèo bị giẫm phải đuôi lớn tiếng nói: “ Như vậy sao được?”
“ Ách…ý tứ của ta là nói, Triệu tướng quân đang chỉ huy các tướng sĩ đang chiến đấu hăng hái đẫm máu, nếu tin dữ này bị hắn biết, khẳng định sẽ ảnh hưởng tâm trí của tướng quân, nếu bởi vậy mà tướng quân bị phân tâm, dẫn đến chỉ huy thất thường, chúng ta sẽ phải hi sinh rất nhiều tính mạng huynh đệ. Hơn nữa…”
Con mắt Phương Tranh thương tâm nhìn chăm chú vào thi thể Ngô giáo úy, trong giọng nói mang theo vẻ đau khổ và dũng cảm: “ Ngô giáo úy lúc còn sống từng nói với ta trong cuộc đời coi trọng nhất chính là vinh dự của quân nhân. Không ngừng nói cho ta biết lúc hắn đang chấp hành nhiệm vụ, thì cho dù có chết trên đường làm nhiệm vụ cũng phải hoàn thành nhiệm vụ cuối cùng của hắn thì mới chết được nhắm mắt!”
Lại nhìn bọn lính đứng chung quanh đang há hốc mồm, Phương Tranh thâm tình nói: “ Lời này nói ra thật tốt! Các huynh đệ! Làm quân nhân nên xem Ngô giáo úy là gương mẫu! Cho nên huynh đệ có một yêu cầu quá đáng, mong muốn mọi người cùng giúp tay, đưa di thể Ngô giáo úy giúp hắn hoàn thành nhiệm vụ cuối cùng trong cuộc đời. Để xem như an ủi linh hồn hắn trên trời có linh thiêng…”
Chúng binh sĩ hai mặt nhìn nhau, do dự bất định, thần sắc có vẻ hơi khó khăn.
Một gã binh sĩ nói xen vào: “ Nhiệm vụ cuối cùng của hắn là gì?”
Phương Tranh mất hứng nhíu mày nói: “ Uổng cho ngươi còn trẻ tuổi, trí nhớ sao lại không tốt như thế? Vừa mới nói đó thôi, phải rước vợ con Triệu tướng quân ở ngoài thành vào không phải sao?”
“ Bên ngoài loạn như vậy, Triệu tướng quân sao lại an bài phu nhân ở ngoài thành?” Một gã binh sĩ đầu óc coi như thanh tỉnh hỏi.
Phương Tranh trừng mắt: “ Trong thành không loạn sao? Ngươi dám ở lúc thời gian rối loạn này đem lão bà ngươi an bài trong thành?”
“ Thế nhưng…Nếu phải ra khỏi thành…huynh đệ chúng ta chỉ là phụng mệnh tuần tra, không thể ra thành đâu…” Một gã binh sĩ khó khăn nói.
“ Các huynh đệ, tất cả mọi người là đồng đội, giúp nhau một tay cũng không quá đáng chứ? Hơn nữa, chúng ta đi ra khỏi thành để làm gì? Tiếp phu nhân của Triệu tướng quân! Vị Ngô giáo úy hi sinh này lại là thân đệ đệ của tướng quân phu nhân, nếu chúng ta đưa di thể của Ngô giáo úy đến chỗ tỷ tỷ hắn, các ngươi ngẫm lại, tướng quân phu nhân bi thương, lại có thể cảm kích chúng ta hay không? Tướng quân phu nhân đã cảm kích, Triệu tướng quân có phải cũng cảm kích? Cơ hội vuốt mông ngựa tốt như vậy, các ngươi mặc kệ thì thôi, ta tìm người khác làm, đáng đời các ngươi chỉ làm một tên lính nghèo…”
Nói xong Phương Tranh đứng lên, biểu tình bi thương từ lâu biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi, nhìn chung quanh, liền tiếp tục gọi người đến hỗ trợ.
Đám binh sĩ vây quanh liếc mắt nhìn nhau, nghĩ lời Phương Tranh nói rất có đạo lý, ngoại trừ hoàn thành nguyện vọng của Ngô giáo úy không có nghĩa lý cũng không nói, nếu như thật có thể đưa di thể của hắn đến chỗ tướng quân phu nhân, đối với tiền đồ của bọn họ trong quân đúng là có lợi lớn. Bất luận làm quan tại triều hay tham gia quân ngũ trong quân, sợ nhất chính là mặt trên không người, trước mắt không phải là một cơ hội nịnh bợ tướng quân thật tốt hay sao?
Người dẫn đầu đám lính thấy Phương Tranh định gọi người khác tới hỗ trợ, nhanh tay kéo lấy Phương Tranh, bồi cười nói: “ Vị huynh đệ này, theo lời ngươi nói, vì Ngô giáo úy hao chút tâm lực thì cũng nên làm, huynh đệ chúng ta có thể nào chối từ? Các huynh đệ không nói hai lời, mau dìu thi thể Ngô giáo úy, ra khỏi thành đi tìm tướng quân phu nhân!”
Phương Tranh vui mừng, liền móc ra hai tấm ngân phiếu vỗ vào trong tay hắn, cười nói: “ Đây là vừa rồi huynh đệ chạy vào trong một nhà giàu có, thuận lợi lấy tới, các vị nghĩa bạt vân thiên, đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi, tại hạ vô cùng cảm kích, ta cũng không thể cho các huynh đệ làm không công, điểm ấy tâm ý các vị huynh đệ cầm lấy uống rượu gọi kỹ nữ đi.”
Chúng binh sĩ nhìn thấy không chỉ có thể vỗ mông ngựa tướng quân, còn có bạc cầm, chuyện tốt như vậy