Nín thở, Phương Tranh nghiêng tai lắng nghe một hồi, phát hiện thanh âm đến từ bên ngoài rừng cây.
Đã tới tình trạng này, còn sợ cũng vô dụng, Phương Tranh suy nghĩ một hồi, liền quyết định tráng lá gan đi tới thăm dò hư thực, từ sau khi lao ra Phương phủ, trà trộn ra khỏi thành, Phương Tranh nghĩ lá gan của mình so với trước đây lớn hơn không ít.
Ghé vào trong bụi cỏ, Phương Tranh thử cúi người nằm sấp xuống bò đi tới, cái mông vặn qua vặn lại, giống như một con cá mắc cạn bên bờ, tư thế rất không văn nhã.
Trong lòng Phương Tranh đang khóc, ngày hôm nay, hắn xem như nếm đủ vị đắng của hai kiếp người, xung phong liều chết trận địa, đục nước béo cò, phô trương thanh thế, cáo mượn oai hùm…Mỗi một bước đều đi thật lo lắng sợ hãi, mạo hiểm đến cực điểm, nếu bước sai đều có khả năng mất cả mạng nhỏ.
Thật vất vả hỗn ra khỏi thành, lại kỳ diệu gặp phải một đội binh mã, đợi hắn, không biết là kết quả gì.
“ Xuyên việt một điểm cũng không vui!” Phương Tranh chúi đầu trong bụi cỏ, oán hận hạ kết luận này.
Bỗng nhiên, một đôi chân mang giày đen hiện ngay trước mắt Phương Tranh, sau đó bụi cỏ chung quanh Phương Tranh tất tất tác tác một trận, Phương Tranh kinh hãi, vô ý thức liền ngẩng đầu lên nhìn về phía trước, lại bị người từ phía sau dùng bao tải trùm lên đầu.
Phương Tranh hoảng sợ kêu lên: “ Tha mạng a! Các vị anh hùng, tại hạ chỉ đi ngang qua nhân tiện kiếm chỗ tiểu tiện mà thôi, không phạm lỗi lớn như vậy chứ?”
Có người động tác lưu loát trói tay hắn, vừa trói vừa cười lạnh nói: “ Ngươi đi tiểu mà nằm úp sấp hay sao? Thật là mới mẻ quá.”
“ Chỉ là hiểu lầm thôi! Tại hạ muốn đào một cái hố trên mặt đất rồi mới tiểu, bảo vệ môi trường, người người có trách nhiệm a…” Phương Tranh vẫn biện giải.
“ Chờ một chút, thanh âm người này nói chuyện có chút quen tai…” Một thanh âm nữ tử bỗng nhiên ngăn cản.
“ Phải? Mở bao tải nhìn một chút…” Người trói Phương Tranh nhanh tay lấy bao tải trên đầu Phương Tranh kéo xuống.
“ Phương đại nhân! Sao lại là ngươi?” Mọi người vừa nhìn thấy rõ, lại càng hoảng sợ.
Phương Tranh lại càng kinh hãi, ra khỏi thành còn bị nhận ra, nếu như là phản quân, thì xem như hắn đã xong đời.
Phương Tranh vội vàng vặn vẹo khuôn mặt, mũi hếch lên, làm mắt lé, giống như một người bị bệnh não mơ hồ kêu lên: “ Không phải ta, không phải ta, các ngươi nhận sai người…”
“ Phương đại nhân! Người xem rõ ràng, là chúng ta!” Một đám người hoan hô bên cạnh hắn.
Phương Tranh vẫn duy trì dáng dấp vặn vẹo khuôn mặt nhìn qua, ân, rất quen mặt, cùng nhau ăn cơm uống rượu qua trước kia.
“ Ảnh Tử? Ta kháo…” Phương Tranh kinh ngạc nói: “ Sao các ngươi lại ở chỗ này?”
Một đoàn nhu hương cuốn lấy Phương Tranh, quay đầu vừa nhìn, cũng chính là nữ thuộc hạ duy nhất trong Ảnh Tử Triệu Phượng Nhi đang ôm cánh tay Phương Tranh, tựa đầu vai hắn thút thít khóc.
Cái này….Chẳng lẽ hiện tại Ảnh Tử gặp mặt có thay đổi phương thức chào hỏi? Vừa thấy mặt liền nhiệt tình như vậy, ăn không tiêu nha, Phương Tranh cười gượng.
“ Phương đại nhân…Ngài trốn ra từ trong thành sao? Tình thế trong thành làm sao rồi? Thân nhân thê nhi các huynh đệ đều còn trong thành, không biết là chết hay sống…” Triệu Phượng Nhi khóc thút thít nói.
Phương Tranh nặng nề thở dài: “ Tình thế không diệu a!”
Mọi người lặng lẽ, bọn họ cũng đã dự liệu tới, trong thành ánh lửa nổi lên bốn phía thanh âm nháo rung trời, cửa thành phong tỏa, kẻ ngu si đều đoán được, khẳng định là Phan thượng thư tạo phản.
“ Sao các ngươi lại ở chỗ này?” Phương Tranh hỏi.
“ Phương đại nhân, ngài đã quên? Doanh địa huấn luyện của chúng ta ở ngoài thành, cho nên trong thành đột biến, các huynh đệ lại không kịp vào thành, không thể làm gì khác hơn là ẩn núp ngoài thành, xem có thể nghĩ được biện pháp trà trộn vào thành hay không.”
Phương Tranh nhìn quanh bốn phía, ngoại trừ ba mươi mấy lão huynh đệ của Ảnh Tử, cách đó không xa còn ẩn núp một đám người, đếm tới lui khoảng hơn hai ngàn người.
Phương Tranh vui mừng nói: “ Sao lại có nhiều người như vậy?”
Một gã thuộc hạ Ảnh Tử cung kính nói: “ Đại nhân, doanh địa chúng ta có thêm năm trăm Ảnh Tử thuộc hạ mới huấn luyện, lại thêm Phùng tướng quân của Long Vũ quân ban lệnh cho hơn hai ngàn người phụ trách cảnh giới cho chúng ta, tổng cộng gần ba ngàn nhân mã, sau khi xuất hiện biến loạn, hơn hai ngàn huynh đệ của Long Vũ quân chẳng biết tình thế ra sao nên không dám hồi doanh, đều ở lại chỗ này. Bọn thuộc hạ và Cao tướng quân của Long Vũ quân đang thương lượng, là trực tiếp vào thành cần vương, hay ẩn núp ở đây, tùy thời mà động.”
Hai mắt Phương Tranh thoáng nhìn, thấy bên cạnh có một vị tướng lĩnh dáng dấp như một thiên tướng, vậy là Cao tướng quân của Long Vũ quân.
Thấy mọi người đang dùng ánh mắt chờ đợi nhìn hắn, Phương Tranh trầm giọng nói: “ Quốc nạn lâm đầu, lời vô ích ta cũng không nói thêm, chỉ hỏi các ngươi một câu: Các ngươi còn trung với đương kim hoàng thượng không?”
Mọi người nghe vậy trong lòng rùng mình, cùng hướng Phương Tranh quỳ xuống, trong miệng cùng kêu lên: “ Nguyện vì Ngô hoàng quên mình phục vụ!”
Trong lòng Phương Tranh mừng rỡ, mẹ nó! Lão tử giống như một con chuột trốn đông trốn tây, lần này được rồi, rốt cục có được đội ngũ của chính mình!
“ Tốt! Các ngươi đứng lên đi, bổn quan phụng ý chỉ của hoàng thượng, ra khỏi thành điều binh cần vương, hiện có lệnh điều binh do chính tay hoàng thượng ngự bút viết ra, các ngươi có ba ngàn người, tạm thời do ta tiếp quản, Cao tướng quân, ngươi có ý kiến gì không?”
Thuộc hạ Ảnh Tử và Cao tướng quân nghe vậy vui mừng, từ sau khi phản loạn bắt đầu trong thành, đoàn người bọn họ mờ mịt vô