Đêm đó, chúng thổ phỉ cuồng hoan một đêm, từng người đều kính rượu Phương Tranh, cuối cùng hắn không chịu được cơn buồn ngủ đột kích, nặng nề ngủ thiếp.
Lúc nửa đêm, Phương Tranh tỉnh rượu, nghĩ đầu thật đau, hơn nữa muốn uống nước, vì vậy hắn đứng dậy tìm nước uống trong phòng.
Ở đây không giống kinh thành, tùy thời đều có Tiểu Lục hầu hạ hắn, tìm khắp toàn bộ gian nhà, dù là một chút nước cũng không tìm được.
Phương Tranh thở dài, đám thổ phỉ này thật không hiếu khách, bằng hữu tới mời bằng hữu uống rượu ngon cũng không tệ, nhưng uống hết rượu ngon ngươi phải chuẩn bị nước uống cho khách nhân nha.
Mặc thêm áo, Phương Tranh lảo đảo ra cửa, hướng giếng nước đi đến, một dòng nước lạnh đến tận xương trôi qua cổ họng, Phương Tranh nhịn không được rùng mình, quá sung sướng! Lại thêm một ngụm…
Bụng kêu lên một tiếng anh ách, Phương Tranh bị nước giếng lạnh lẽo kích thích làm cho suy nghĩ thanh tỉnh dị thường, hắn biết, đêm nay phỏng chừng lại bị mất ngủ.
Nghĩ đến khi trời sáng có thể rời khỏi địa phương quỷ quái này, trở lại kinh thành, Phương Tranh chợt phát hiện có chút hưng phấn. Người nhà hiện tại khẳng định rất lo lắng phải không? Thế cục trong triều hôm nay đã ra sao? Thái tử có nhân cơ hội hắn rời kinh, trắng trợn thu mua quan viên, mở rộng thế lực? Mập Mạp ở Lại Bộ có bị thái tử tiến công kế tiếp hay không?
Trong kinh thành có quá nhiều chuyện đang chờ hắn trở lại, nếu không phải ngọn núi này bố trí quá nhiều cạm bẫy, Phương Tranh thật hận không lập tức lên đường được ngay lúc này, để cho nỗi nhớ nhà dày vò!
Đứng lên, Phương Tranh vặn mạnh thắt lưng một cái, dự định trở về phòng nằm, ngủ không được ta lại đếm sao.
Có lẽ đếm cừu mới là thật thuần khiết, đã bao nhiêu năm chưa làm qua chuyện thuần khiết như vậy rồi? Ân, không thích hợp, hay là đếm meo meo của nữ nhân, một người vị vị, hai người vị vị, tam giới tiểu meo meo..
Mở cửa phòng ra, Phương Tranh đang định đi vào, nhưng phát hiện gian nhà lớn đãi tiệc buổi tối đèn vẫn còn sáng, yến hội đã tan, chẳng lẽ còn có người đang uống rượu?
Ta đã ngủ không được, thẳng thắn cũng đến đó tìm náo nhiệt, lại uống thêm vài chén, uống đến hửng đông, thiếu gia sẽ xuống núi về nhà.
Hạ quyết tâm, Phương Tranh đi qua.
Trong nhà gỗ đốt vài cây đuốc, tà tà cắm trên cái giá trên vách tường, trong phòng đèn đuốc sáng trưng.
Ly chén hỗn độn trên bàn nơi tiền sảnh, bên trong phòng chỉ có một người. Đang ngồi đối diện với bức tranh treo trên tường, trên bàn bày một bầu rượu, một bóng lưng nhu nhược, ở trong căn phòng rộng lớn như vậy có vẻ điềm đạm đáng yêu, làm kẻ khác nhịn không được nghĩ muốn bước lên ôm nàng vào trong lòng, cẩn thận tỉ mỉ che chở.
Phương Tranh không có can đảm bước lên ôm nàng, hiện tại hắn đã biết, bề ngoài nữ nhân rất có tính lừa dối, nàng cười với ngươi thì có lẽ trong lòng đang muốn giết ngươi, nàng tức giận đối với ngươi thì có lẽ trong lòng nàng đang rất yêu ngươi, mà khi nàng điềm đạm đáng yêu ở một mình uống rượu giải sầu thì, có lẽ đang chờ xem có người nào oan uổng chạy tới cho nàng chỉnh một trận, Phương Tranh cũng không muốn làm một người oan uổng, hắn vẫn cho rằng mình luôn rất thông minh.
Dưới cây đuốc chiếu sáng, gương mặt La Nguyệt Nương đã uống đến ửng đỏ, con ngươi sáng sủa dịu dàng lóe ánh sáng, phảng phất như tùy thời sẽ nổi lên mặt nước, có một phen kiều mị phong tình khác biệt. Nàng nhấc chén rượu, ngửa đầu uống một hơi cạn sạch, lập tức thở ra một hơi thật dài, đôi mắt đẹp kinh ngạc nhìn chằm chằm bức họa trong tiền sảnh, trung niên nam tử trong tranh tay cầm đại đao, uy phong lẫm lẫm, tận hiển bá đạo hung hãn.
Nam tử trong bức tranh hơn phân nửa chính là lão cha ma quỷ của nàng, so sánh, vị nam tử này mới giống đầu lĩnh của thổ phỉ, trong ấn tượng của Phương Tranh, thổ phỉ hẳn là phải có tính chất đặc biệt, vị nam tử này đều có đầy đủ tất cả. Có thể tưởng tượng, đám thổ phỉ của Thanh Long sơn thời đó dưới sự lãnh đạo của hắn, đã qua những ngày tháng náo nhiệt ra sao. Mà vị trí đương gia truyền tới trên người nữ nhi của hắn, Thanh Long sơn đã tới thời kỳ suy tàn, lòng người tan rã.
Phương Tranh khái một tiếng, đặt nặng bước chân đi tới chỗ nàng. Người tập võ thông thường đều rất cảnh giác, nếu ngươi không chút tiếng động đi qua, có lẽ họ sẽ đột nhiên phát động công kích, đánh cho ngươi bán thân bất toại. Phương Tranh đã ăn không ít quả đắng ở trên người của Tiểu Lục.
La Nguyệt Nương liếc mắt nhìn hắn, ngước chiếc cằm như bạch ngọc, ý bảo Phương Tranh ngồi xuống, cầm lấy một chén rượu không, rót đầy cho Phương Tranh.
“ Uống.”
Phương Tranh cười gật đầu, cầm lên ngửa cổ uống cạn.
La Nguyệt Nương lại rót đầy cho hắn.
“ Uống nữa.”
Trong lòng Phương Tranh cười thầm, nghe lời kịch này, thật có điểm giống vị đạo như Cổ Long.
“ Đao của ngươi đâu?”
“ Đao ở trong lòng, trong tay ta không đao, trong lòng đã có đao.”
“ Còn chưa đủ, còn thiếu xa.”
“ Thế nào mới đủ?”
“ Cao thủ chân chính, phải đạt tới cảnh giới trong tay không có đao, trong lòng có thương.”
“ Chích, thối lắm!”
Nghĩ tới đây, Phương Tranh nhịn không được hắc hắc nở nụ cười, nếu như thật sự nói như vậy với nữ trùm thổ phỉ này, phỏng chừng nàng sẽ tức giận đến huy đao chém ngươi nha?
Phương Tranh ngồi bên cạnh bàn, một mình hắc hắc cười ngây ngô, biểu tình cực kỳ hèn mọn, chẳng biết đang suy nghĩ chuyện gì. La Nguyệt Nương thấy thế nhíu nhíu mày, hung hăng vỗ bàn, lôi suy nghĩ của Phương Tranh trở về.
“ Uống rượu thì cứ uống, nghĩ cái gì? Làm sao mà hớn hở như chim khách ăn phân vậy.”
Dáng tươi cười của Phương Tranh bật người dừng phắt lại, nghiêm trang nhấc chén rượu, hướng La Nguyệt Nương kính lễ nói: “ Chén rượu này, coi như tại hạ hướng ngươi chào từ biệt. Đa tạ ngươi đã nhiều ngày chiêu đãi, tại hạ thật sự vô cùng cảm kích, ngày nào đó có thời gian, tại hạ sẽ trở lại quấy rầy. Nếu đương gia có thời gian, không ngại cũng đi dạo kinh thành, tại hạ sẽ dọn giường chiếu…”
Nói tới đó Phương Tranh làm ra vẻ nho nhã ngâm nga:
“Hải nội tồn tri kỷ
thiên nhai nhược bỉ lân
khuyến quân canh tẫn nhất bôi tửu,
nhất chi hồng hạnh xuất tường lai, "
“ Trên đời còn kẻ cố tri.
Thiên nhai xa cách khác chi ở gần.
Đêm thâu nâng chén rượu đầy.
Một cành hạnh đỏ ló hoa vượt tường.”
Lời của Phương Tranh còn chưa dứt, La Nguyệt Nương chờ đến không kiên nhẫn liền ngửa đầu uống cạn chén rượu, dùng ống tay áo lau miệng, hèn mọn nói: “ Lão nương phiền nhất là loại người đọc sách như ngươi, tửu lượng không lớn, lời đánh rắm nói không ít, thích nói thì ngươi vô quán trà mà kể chuyện đi! Uống rượu thì uống rượu, nói nhiều lời vô ích như vậy để làm chi?”
Phương Tranh nghe vậy cứng lại, con quỷ nhỏ này đúng là không hiểu phong tình, bổn thiếu gia khi ly biệt u sầu nên mới ngâm thơ, bị con quỷ nhỏ nói một câu liền công phá.
Phương Tranh nhấc chén rượu ngượng ngùng uống cạn, hướng La Nguyệt Nương cười gượng.
La Nguyệt Nương uống cạn một chén, không thèm để ý Phương Tranh. Lại ngây người nhìn chằm chằm bức tranh đến xuất thần, trong đôi mắt to linh động trong suốt, ẩn chứa nỗi buồn nhàn nhạt.
Một lúc lâu, La Nguyệt Nương bỗng nhiên mở miệng nói: “ Ngươi biết nam tử trong bức tranh này là ai không?”
Còn có thể là ai? Đương nhiên là người cha ma quỷ của ngươi, đó không phải là lời vô ích sao? Trong lòng Phương Tranh nói thầm.
Khởi tinh thần, Phương Tranh ngưng mắt nhìn bức tranh trên tường, sau đó mở to hai mắt, giả vờ ngạc nhiên nói: “ Di? Nam tử trong bức tranh này, thần thái sáng láng, tinh thần chấn hưng, không giận mà uy, dũng cảm không gì ngăn trở. Hơn nữa tướng mạo anh tuấn, võ nghệ cao cường, thật là nhân vật thần tiên! Chẳng lẽ là vị thần tiên ca ca nào của thiên đình bị biếm xuống phàm? Sao lại siêu quần nổi bật như vậy?”
La Nguyệt Nương nghe vậy, biết rõ người này chuyện ma quỷ hết bài này tới bài khác, mười câu cũng không có được một câu nói thật, nhưng nàng bị Phương Tranh làm bật cười khanh khách không ngừng, thân thể mềm mại nhu nhược cười run rẩy hết cả người, hai nhũ phong trước ngực run run không thôi, thiêu đốt hồn phách, Phương Tranh ngây ra nhìn phong tư khi cười to của La Nguyệt Nương, kìm lòng không được nuốt nước bọt. Thật đẹp quá, đều nói trên người mỹ nhân dù là từ đầu sợi tóc cho đến ngón chân, không một nơi nào không làm say sưa, không nơi nào không đẹp như tranh, lời này quả nhiên không sai, nếu lúc này có tay diệu thủ mang nét cười rộ của La Nguyệt Nương vẽ xuống tới, khẳng định sẽ là một bức danh họa tuyệt thế, bức tranh này nên gọi là “ mỹ nhân hướng tình lang cười phóng đãng đồ”, vô giá. So với người đàn bà ngu ngốc Mona Lisa còn đắt tiền hơn nhiều.
La Nguyệt Nương vừa cười vừa trừng mắt nhìn Phương Tranh: “ Ngươi đừng có dùng lời đẹp đẽ chọc lão nương, cái gì thần tiên ca ca, ngươi phải gọi hắn là thần tiên đại gia, ha ha.”
Phương Tranh nghe vậy giận tím mặt, đàn bà thối! Có người chiếm tiện nghi kiểu như ngươi sao? Ta mới là đại gia của ngươi! Ta là đại gia của ngươi!”
La Nguyệt Nương bỗng nhiên yếu ớt thở dài, mắt nhìn bức họa, ngây người nói: “ Ta không nói tin tưởng ngươi cũng biết, bức tranh này chính là lão cha ma quỷ của ta, hai năm trước, lúc hắn sắp chết, lại giao Thanh Long sơn cho ta, ai biết được, bị một nữ nhi không chịu thua kém như ta biến thành như bây giờ, nói thật, ta cảm thấy thật sự xin lỗi hắn, đối với hiện tại ta thật không biết làm sao giúp cho Thanh Long sơn thịnh vượng trở lại, nhượng cho các huynh đệ càng có thêm được nhiều bạc trong tay.”
Phương Tranh không nói một câu, hắn nghĩ lời của La Nguyệt Nương có chút không được tự nhiên, nếu không biết thì nghe xong còn tưởng rằng nàng đang phát triển hiệu buôn gì đó, ai biết sự thịnh vượng, náo nhiệt trong miệng của nàng nguyên lai chính là những sinh ý đánh cướp, là loại buôn bán không vốn.
“ Ách, tuy rằng ta không hiểu làm sao để đi đánh cướp người khác, nhưng đối với một việc ta biết, nếu muốn thu được sự hồi báo thật dày, ít nhất ngươi phải mang ra tư bản phải đủ.”
La Nguyệt Nương trừng mắt nhìn: “ Tư bản? Cái gì gọi là tư bản?”
“ Chính là tiền vốn, ngươi đừng cho rằng làm buôn bán không vốn, thì không cần tiền vốn, ngược lại, buôn bán không vốn thì phải cần đầu nhập càng nhiều, hơn nữa sự phiêu lưu cũng càng cao, nếu mà sơ sẩy, đó là tính mạng của huynh đệ thuộc hạ!”
“ Tiền vốn như ngươi nói là ý ra sao?” La Nguyệt Nương mờ mịt.
Phương Tranh trầm ngâm chỉ chốc lát, nói: “ Ngươi cần tiền vốn, chính là lòng trung tâm của các huynh đệ đối với ngươi. Bọn họ cần phải có khí lực cường tráng, thân thủ cao cường, phản ứng nhạy bén, phối hợp ăn ý với nhau, nói chung, chỉ có binh hùng tướng mạnh, thì toàn bộ sơn trại thổ phỉ trong vòng trăm dặm, đều phải chịu thua Thanh Long sơn của ngươi. Chuyện đó chỉ là nhỏ nhoi thôi. Hai ngày nay ta nhìn thấy rõ huynh đệ của ngươi mỗi ngày ở trên núi, cơ bản ăn no rồi uống, uống say thì ngủ, tỉnh ngủ lại ăn, thành thật mà nói, nếu không biết còn tưởng rằng ngươi là người nuôi heo chuyên nghiệp, tròn hai ngày, ta thật sự không hề phát hiện một người nào đứng trên đất trống luyện tập võ nghệ, hay đùa giỡn đao thương, thủ hạ như vậy, nói khó nghe, một ngày nào đó khi địch nhân công phá bẫy rập then chốt dưới núi của ngươi, bọn họ chỉ còn kết quả nhận đao mà xong đời.”
La Nguyệt Nương ngây người không nói, như có điều hiểu ra.
Phương Tranh nghĩ thầm, dù sao ta sắp đi rồi, trước khi đi nói tỉnh cho nàng ta thêm vài câu, con quỷ nhỏ này có thân thủ đúng là không tệ, dụng tâm cũng đủ độc ác. Đáng tiếc đối với việc làm sao mang sự nghiệp đánh cướp phát triển rộng lớn, làm sao ở trước mặt thuộc hạ tạo lập uy tín càng cao thì càng dốt đặc cán mai, nếu cứ tiếp tục như vậy sớm muộn cũng sẽ xảy ra chuyện, hắn cũng không nhẫn tâm nhìn thấy một vị đại cô nương nũng nịu lại bị địch nhân hoặc thủ hạ tạo phản giết chết, đó là một việc giống như cỡ đốt đàn nấu hạc nha.
Nghĩ đến đây, Phương Tranh tiếp tục nói: “ Xa thì không nói, đã nói Dương đại đương gia của Nhị Long sơn, hắn đỏ mắt thèm hai trăm nhân mã Thanh Long sơn của ngươi đã không chỉ ít ngày tháng rồi phải không? Nhìn thái độ của ngươi, tuyệt đối sẽ không chịu gia nhập ổ của hắn, cho nên các ngươi sớm muộn gì cũng sẽ có một ngày chiến đấu, nghe nói thủ hạ của hắn có bốn trăm người. Gấp đôi so với các ngươi, nếu ngươi cho rằng những bẫy rập dưới núi đủ làm hắn sợ, vậy ngươi đã nghĩ sai rồi. Theo căn bản, các ngươi phải nhờ vào chính mình để chống đỡ bọn họ, không riêng gì Nhị Long sơn, các ngươi còn có rất nhiều địch nhân, tỷ như nói nếu có tiêu cục liên thủ thì làm sao bây giờ? Dù sao việc buôn bán của các ngươi có uy hiếp lớn nhất đối với tiêu cục, ngươi cũng biết, tiêu cục là nơi ngọa hổ tàng long, rất nhiều cao thủ