Nơi khoảng đất trống của ổ cướp tại Thanh Long sơn, hơn hai trăm thổ phỉ đứng thật chỉnh tề. Buổi sáng tinh sương gió thổi vù vù, đám thổ phỉ cũng không nói chuyện, chỉ lẳng lặng nhìn phía trước, hướng La Nguyệt Nương và Phương Tranh.
Phương Tranh thở dài, hắn nghĩ dường như mình đã làm sai chuyện.
Buổi sáng có lẽ căng thẳng thần kinh nên đã chọn sai đường. Bỗng nhiên quyết định ở lại, lưu lại thì cũng được đi, chỉ bị Đao Ba nói khích một câu, liền đáp ứng làm nhị đương gia của bọn họ, lời vừa ra khỏi miệng hắn lập tức hối hận.
Dứt bỏ thân phận có quan có tước không nói, Phương Tranh nghĩ chức nghiệp thổ phỉ này cũng không quá thích hợp hắn. Đây là có quan hệ tới nguyên tắc đối đãi kiên trì nhất quán của hắn.
Phương Tranh cũng không phải là một người cao thượng, điểm này chính hắn thừa nhận, thường ngày làm chút chuyện trộm đạo, dùng mánh khóe thô bỉ, hãm hại lừa gạt, nhưng điều này đều nằm trong phạm vi tiếp thu của hắn, đó giống như thuộc về kỹ năng sinh tồn của hắn, hẳn là nên phát dương quang đại.
Nhưng làm thổ phỉ thì hoàn toàn lệch khỏi bản tính của hắn. Đó là trần trụi dùng vũ lực đi cướp đoạt thành quả lao động của người khác, dù cho ngươi mượn cớ gì, dù cho ngươi vắt hết óc lừa dối giống như trong tiểu thuyết có nói “ một tiếng pháo hiệu vang lên, trong sơn lâm liền hiện ra hơn mười người”, đó là phong cách điển hình nhất của thổ phỉ, một câu “ muốn qua con đường này, lưu lại tiền mãi lộ” cũng trực tiếp nói rõ tính chất công tác của thổ phỉ, phương thức phương pháp gì căn bản không cần suy nghĩ, cứ vây quanh tiến lên cướp là được, nếu có lương tâm một chút thì cướp tiền không hại mạng, nếu không lương tâm thì tài cũng muốn mà mạng cũng muốn, không có phục vụ chuyện về sau, cũng không có khách hàng quen, bắt được ai thì người đó không may. Nói tóm lại, chức nghiệp thổ phỉ này tràn ngập máu tanh, bạo lực, kẻ mạnh ăn thịt kẻ yếu. Rất phù hợp tính cách sinh tồn của thiên nhiên.
Vấn đề là, Phương Tranh nghĩ mình vốn không phải là người có thể làm ăn cướp, càng miễn bàn trở thành nhị đương gia của bọn họ, thử hỏi một người vừa nghe gió thổi cỏ lay liền sợ đến chạy trối chết, có thể đi làm ăn cướp sao? Dù làm kẻ hại dân hại nước cũng không đúng quy cách phải không?
Nhưng hiện tại đổi ý cũng không còn kịp rồi, với tính tình của La Nguyệt Nương, đã nói ra là phải làm được, bao quát lời người khác nói ra cũng như nhau, nếu như ngươi làm không được, nàng sẽ dùng phương thức bạo lực đi giúp đỡ cho ngươi làm được.
Không người nào được thất tín, đây là một câu nói mà nàng thờ phụng nhất, theo Phương Tranh xem ra, đây thật sự là tập tục xấu lớn nhất. Thiên nhiên vốn là nơi chốn tràn ngập lừa dối và bẫy rập, vì sao loài người đứng đầu vạn vật lại phải thủ tín dụng? Quả thật là có mao bệnh!
“ Ách, đương gia, thương lượng lại với ngươi một chút, ta làm quân sư của ngươi là được, nhị đương gia ta thật sự là làm không được nha, không nói gạt ngươi, nếu động thủ thì ta xác định chắc chắn mình là người thứ nhất chạy trốn, khi đó rối loạn quân tâm thì thật không được, ha hả.” Thừa dịp La Nguyệt Nương còn chưa công bố quyết định này, Phương Tranh tận dụng cơ hội cuối cùng, nỗ lực thuyết phục nàng.
“ Không được!” La Nguyệt Nương cứng rắn cự tuyệt: “ Lão nương đã nói qua, lời nói nện trên mặt đất thành một cái hố, sao có thể nói sửa là sửa?”
Xong, nữ nhân này quả nhiên có mao bệnh, đã là thời đại gì, tín dụng đáng giá bao nhiêu tiền một cân?
Không chờ Phương Tranh nói gì nữa, La Nguyệt Nương hướng đám thổ phỉ lớn tiếng nói: “ Đám vương bát đản các ngươi nghe cho lão nương! Từ hôm nay trở đi, vị Phương Tiểu Ngũ huynh đệ này chính là nhị đương gia của các ngươi!”
Lời vừa nói ra, đám thổ phỉ giống như tạc ổ nghị luận ầm ĩ, cả đám có người chấn kinh có người giận dữ có người mang theo ánh mắt chẳng đáng, đều hướng Phương Tranh nhìn lại.
Sự tình đã tới nông nỗi này, Phương Tranh cũng không có biện pháp. Đành nhìn lại ánh mắt phức tạp của đám thổ phỉ, Phương Tranh không thể làm gì khác hơn là giả vờ thản nhiên cười.
Tiếng nghị luận của đám thổ phỉ càng lúc càng lớn, La Nguyệt Nương thấy thế quát to: “ Câm miệng hết cho lão nương!”
La Nguyệt Nương dẹp trận phản loạn của Tôn Hữu Vọng, giết ba gã chủ mưu, chặt đứt hơn trăm ngón tay của đám thổ phỉ, lúc này uy tín đang thịnh, chúng thổ phỉ nghe vậy, bật người liền dừng lại sự nghị luận. Chỉ là ánh mắt nhìn về phía Phương Tranh, nhưng đều mang theo vẻ căm giận bất phục.
Phương Tranh vô tội xòe tay, các ngươi không phục ta cũng không có biện pháp, đừng nói các ngươi, chính ta cũng không phục, ta là bị hoàn cảnh không trâu bắt chó đi cày, có ý kiến thì các ngươi cứ nói với đương gia của các ngươi đi.
Người có ý kiến liền đứng dậy.
“ Đương gia, Hồ Lão Tam không phục!” Trong đám người có một gã trung niên nam tử đứng ra, thân hình không lớn, nhưng toàn thân lộ ra vị đạo thành thục lão luyện.
“ Cút về! Lão nương còn chưa nói xong!” La Nguyệt Nương cũng không nhìn hắn, lạnh lùng trách mắng.
Hồ Lão Tam dưới ánh mắt chờ đợi của chúng thổ phỉ, với tư thái dâng trào đi tới, kết quả còn chưa kịp làm nháo, lại bị một câu của La Nguyệt Nương đuổi hắn trở lại, không khỏi có chút phẫn nộ, trong lòng không cam tâm hung hăng trừng mắt nhìn Phương Tranh.
La Nguyệt Nương mắt phượng uy nghiêm quét nhìn chúng thổ phỉ, trầm giọng nói: “ Phương Tiểu Ngũ làm nhị đương gia có chút đặc biệt, mọi người cũng đã nhìn ra, hắn không biết võ công, chúng ta đi làm buôn bán thì hắn cũng không cần tự mình ra trận động thủ, thường ngày hắn chỉ cần vì huynh đệ chúng ta phụ trách nghiên cứu địa hình cùng bàn công việc, chế định kế hoạch và đường đi, cùng với giải quyết tốt những hậu quả liên quan, nói tóm lại, là chuyện cần động não, cứ giao cho hắn đi làm.”
“ Đương gia, Hồ Lão Tam ta lại càng không phục! Ngay cả võ công cũng không có thì làm sao làm nhị đương gia của chúng ta?” Hồ Lão Tam lại đi ra lần nữa, lớn tiếng phản đối.
Đám thổ phỉ đều ồn ào, phụ họa Hồ Lão Tam nói.
Đã nhìn ra, Hồ Lão Tam này là một đầu nhi.
“ Hồ Lão Tam, ngươi có mắt không vậy? Còn có quy củ hay không? Lão nương còn chưa nói dứt lời, ngươi vài lần ba lượt nhảy ra xen mồm, có ý tứ gì?” La Nguyệt Nương gương mặt âm u, có một ý tứ như sắp nổi bão.
Thân thể Hồ Lão Tam rõ ràng run lên, thần sắc sợ hãi lui ra sau vài bước, cúi đầu không nói.
Phương Tranh nhìn thấy không nhịn được, hướng phía La Nguyệt Nương cười nói: “ Đương gia, ngươi cứ cho hắn nói, đừng làm cho các huynh đệ Thanh Long sơn nói chúng ta không có nhân quyền.”
Vừa nói Phương Tranh vừa hữu hảo nhìn Hồ Lão Tam cười, có câu nói, ân uy đều ra, một người làm mặt đen, một người làm mặt đỏ, đây là việc thường có. Phương đại thiếu gia từ trước đến nay tôn trọng việc lấy đức thu phục người, lúc này vừa lúc hướng đầu nhi Hồ Lão Tam bán một nhân tình.
Ai biết Hồ Lão Tam tuyệt không cảm kích, ngẩng đầu trừng mắt liếc Phương Tranh, trong ánh mắt tràn ngập địch ý.
Sắc mặt La Nguyệt Nương hoãn lại, hừ nói: “ Hồ Lão Tam, xem tại mặt mũi của nhị đương gia, có gì thì phóng rắm nhanh lên!”
Hồ Lão Tam bỗng nhiên ngẩng đầu, ngang nhiên nói: “ Đương gia, Hồ Lão Tam không phải là người không có quy củ. Ngài có phân phó điều gì, ta lên núi đao xuống biển lửa, tuyệt không hai lời! Nhưng để cho tiểu tử mặt trắng này làm nhị đương gia của chúng ta, Hồ Lão Tam là người thứ nhất không phục!”
Kháo, mặt trắng? Phương Tranh nghe vậy vui mừng, vui vẻ hỏi: “ Ngươi nói ta là tiểu tử mặt trắng?”
Con mắt Hồ Lão Tam trừng lên, dữ dằn nói: “ Là lão tử nói đó! Thế nào? Nói sai rồi sao?”
“ Không sai, không sai. Ha hả, ngươi nói rất chính xác.” Phương Tranh được khen đến mở to mắt cười. Vẻ mặt xuân ý dạt dào, hai tay không tự giác xoa lên khuôn mặt tuấn lãng của mình, động tác mềm nhẹ, dáng dấp như đang quý trọng chính dung mạo anh tuấn của mình, chẳng được bao lâu, bỗng nhiên khuôn mặt tuấn tú của Phương Tranh đỏ lên, sau đó liền cúi đầu, chẳng biết đang xấu hổ việc gì.
Mọi người ở một bên nhìn thấy nổi da gà không ngớt, dù là La Nguyệt Nương cũng nhíu mày, gương mặt xoay nơi khác, làm như không muốn nhìn thấy dáng dấp hèn mọn buồn nôn của Phương Tranh nữa.
Hồ Lão Tam cố nén xung động muốn đánh Phương Tranh một trận tơi bời, dừng một chút, nói tiếp: “ Đương gia, nếu ngài để cho tên tiểu tử này làm nhị đương gia của chúng ta, nói vậy hắn chắc có chỗ hơn ngươi, vậy hãy để hắn bộc lộ tài năng trước mặt các huynh đệ chúng ta, cũng để cho chúng ta tâm phục khẩu phục mới được.”
“ Không sai! Để cho tiểu tử này bộc lộ tài năng, chúng ta mới tâm phục khẩu phục!” Đám thổ phỉ cùng kêu lên ồn ào, huýt sáo vang dội, tiếng hét, tiếng la vang lên bên tai không dứt.
Đôi mắt phượng của La Nguyệt Nương cứng lại, sát khí hiện lên, đang định quát lớn để khống chế tràng diện thì Phương Tranh lại cười tủm tỉm đưa tay cản lại, sau đó nhìn đám thổ phỉ cười nói: “ Bộc lộ tài năng phải không? Cũng được. Ta để cho đám người các ngươi mở mắt!”
Ngoài miệng vừa nói chuyện, trong lòng Phương Tranh cười nhạt không ngớt. Muốn nhìn lão tử xấu mặt? Nằm mơ! Lão tử là người đã sống hai kiếp, chuyện khác không nói, luận động não, đám hỗn đản chỉ số thông minh chỉ dưới bảy mươi phân như các ngươi đời nào là đối thủ của ta? Ta tùy tiện ra vài suy nghĩ, các ngươi đều phải há hốc mồm.
Quyết định chủ ý, Phương Tranh đi tới trước mảnh đất trống.
La Nguyệt Nương kéo Phương Tranh, cau mày nhẹ giọng nói: “ Ngươi được không? Đây không phải là chuyện có thể nói giỡn.”
Phương Tranh khoát tay áo, hình dạng tràn đầy tự tin, ngạo nghễ cười nói: “ Đám này chỉ là gà đất chó ngói. Ta còn không xem vào trong mắt, yên tâm! Ta có thể đối phó!”
La Nguyệt Nương buông tay, thần sắc nhìn Phương Tranh có chút cổ quái, thấp giọng lẩm bẩm nói: “ Nhìn không ra ngươi lại là người thâm tàng bất lộ.”
Nàng nói rất nhỏ giọng, Phương Tranh căn bản không nghe được. Lúc này hắn giống như một con gà trống kiêu ngạo, nghênh ngang, phong tao không gì sánh được đứng thẳng ngay giữa khoảng đất trống, đưa mắt nhìn quanh, chắp tay đón gió, dáng dấp phong phạm như một thiếu hiệp, ngạo nghễ nói: “ Các ngươi ai tới chỉ giáo?”
Thấy thần sắc do dự bất định của đám thổ phỉ, trong lòng Phương Tranh không khỏi cười lạnh một tiếng, lão tử cũng không làm khó dễ các ngươi, ra một câu hỏi đơn giản nhất các ngươi cũng đáp không được, “ mẹ của A Minh sinh ra ba đứa con, lão đại gọi là đại ngốc, lão nhị gọi là nhị ngốc, lão tam gọi là gì?” Với trí lực của đám người ngu si các ngươi, phỏng chừng mỗi người đều sẽ nói là tam ngốc, đám thổ phỉ thấy Phương Tranh tự tin như vậy, đều kinh nghi nhìn nhau, tên tiểu tử trấn định như vậy, chẳng lẽ hắn xác thực có bản lĩnh thật sự, trước kia chỉ là giả trư ăn thịt cọp?
Hồ Lão Tam nhìn quanh, thấy mọi người không dám tiến lên, không khỏi hung hăng cắn răng, quát lớn: “ Ta tới!”
Nói xong hắn liền một mình đi tới chỗ đất trống, đứng đối lập ngay trước mặt Phương Tranh chừng một trượng.
Mọi người lập tức thức thời thối lui thật xa, cấp hai người một mảnh đất trống khoảng mấy trượng.
Hồ Lão Tam và Phương Tranh liếc nhau, hai người từ trong ánh mắt đối phương thấy được vẻ kính nể, Phương Tranh kính hắn là một hán tử, làm trò trước mặt nhiều người như vậy, dám nghi vấn quyết định của đương gia, nếu người này đi vào triều đình, cũng sẽ trở thành một trung thần, gián thần ( can gián).
Hổ Lão Tam nhìn thấy Phương Tranh có dũng khí, biết rõ chuyện không thể làm được, từ xưa tới nay, nhân sĩ bi tráng như vậy thật sự là không gặp nhiều lắm, chỉ dựa vào dũng khí của hắn, thì đã thắng được sự kính nể của Hồ Lão Tam.
Hai người nhìn nhau một hồi, bỗng nhiên cùng cười, sau đó hai người liền ôm quyền, đồng thanh nói: “ Thỉnh!”
Thi lễ xong, hai tay Phương Tranh chắp sau lưng, ngạo nghễ đứng, dáng dấp phong độ thật giống như một thế gia công tử, ngọc thụ lâm phong, có thể nói làm say mê hàng vạn hàng ngàn cô gái xinh đẹp vô tri.
Phương Tranh đối mặt Hồ Lão Tam, khái một tiếng, cất cao giọng nói: “ Nghe cho kỹ, đề tài thứ nhất, mẹ của Tiểu Minh…” Vừa nói tới đó liền ngẩng đầu, Phương Tranh liền phát hiện thân thể của Hồ Lão Tam bỗng nhiên nhảy ra sau một bước, làm ra bộ dáng giống như bắn cung, sau đó quyền phải vươn ra, quyền trái hộ tim, bày ra một thức mở đầu của Thiếu Lâm La Hán Quyền.
Phương Tranh bỗng nhiên nghĩ sự tình có điểm không thích hợp, Hồ Lão Tam có ý tứ gì? Chẳng lẽ muốn theo ta động thủ? Thế nhưng ta không có đáp ứng động thủ với hắn nha! Ta chỉ muốn đánh bại hắn về trí lực mà thôi, hồi tưởng một chút, dường như trước đó chưa từng nói rõ ràng. Mọi người đều ồn ào bộc lộ tài năng, có phải đó lý giải thiếu điều gì?
Chưa kịp ngẫm nghĩ, Phương Tranh sợ đến nhảy ngược ra sau, sắc mặt tái nhợt nói lắp: “ Ngươi…ngươi muốn làm gì? Quân tử dùng tài hùng biện không động thủ.”
Hồ Lão Tam nhe răng cười một tiếng, không nói hai lời. Phi thân tới trước, vọt tới trước mặt Phương Tranh, quyền phải kích thẳng ra, hướng ngay mặt Phương Tranh đánh tới.
Phương Tranh oa một tiếng kêu lên quái dị, thân thể cực nhanh sụp xuống, khó khăn tránh khỏi một chiêu sắc bén của Hồ Lão Tam.
Hồ Lão Tam kinh dị một tiếng, sau đó sắc mặt ngưng trọng nói: “ Người có thể tránh được một quyền của ta không nhiều lắm, nhìn không ra ngươi còn có điểm cân lượng.”
Phương Tranh sợ đến xua mạnh hai tay, liên tục nói: “ Hiểu lầm, hiểu lầm rồi, chúng ta dừng lại trước, có chuyện gì thì từ từ nói.”
Thân thủ của Hồ Lão Tam trong ổ cướp có thể xem là hạng trung đẳng, đám thổ phỉ thấy Phương Tranh có thể tránh được nhất chiêu tất sát của Hồ Lão Tam, đều ồn ào khen ngợi, liên tục khen ngợi Phương Tranh thân thủ mẫn tiệp, La Nguyệt Nương mỉm cười, hiển nhiên nàng đối với biểu hiện của Phương Tranh khen ngợi không ngớt. Mọi người vạn phần chờ mong tiếp tục thưởng thức trận long tranh hổ đấu không có nhiều cơ hội được nhìn thấy này.
Hồ Lão Tam cười to nói: “ Cái gì hiểu lầm, đánh rồi hãy nói! Xem chiêu!”
Lại thêm một chiêu Song Phong Quán Nhĩ mang theo tiếng gió vù vù thẳng hướng Phương Tranh đánh tới! Chuyện này không còn cách nào nói rõ nữa! Trong lòng Phương Tranh có chút phát khổ, thấy quyền thế của Hồ Lão Tam thật nhanh, trong sắc bén ẩn hàm sát khí, Phương Tranh dưới ánh mắt chờ mong của mọi người, không khỏi hú lên quái dị, rốt cục không phụ sự mong đợi của mọi người, ôm đầu lủi như chuột.
Đám thổ phỉ vốn đang cao hứng bừng bừng lớn tiếng ồn ào, nóng lòng thưởng thức trận tranh đấu của Phương Tranh và Hồ Lão Tam. Thật không tưởng sau khi Phương Tranh né qua một chiêu, không ngờ lại quay đầu bỏ chạy, biến cố đột ngột đã làm hơn hai trăm gã thổ phỉ có mặt ở đương trường không khỏi ngây ngốc thất thần.
Bên ngoài sân một mảnh lặng ngắt như tờ, mọi người ngơ ngác nhìn Phương Tranh hai tay ôm lấy đầu, vừa chạy vừa nhảy, trong miệng còn không ngừng phát sinh tiếng kêu: “ Nga! Úc! A! Oa!”.
Hồ Lão Tam cũng ngây ra một lúc, thấy Phương Tranh ôm đầu chạy quanh kêu to, sắc mặt Hồ Lão Tam không khỏi hiện lên vài phần hiểu ra, vì vậy hắn lạnh lùng cười nói: “ Hừ, thuật du đấu sao? Lão tử cũng không sợ ngươi!”
Nói xong Hồ Lão Tam thu lại nắm tay, hướng Phương Tranh đuổi theo.
Phương Tranh vừa chạy vừa lau nước mắt, đã là lần thứ mấy rồi? Lần thứ mấy? Đây là lần thứ mấy chạy trối chết? Mạng của lão tử như thế nào lại khổ như vậy! Nếu sớm biết đám vương bát đản này nói “ bộc lộ tài năng” nguyên lai là muốn luận võ, lão tử nói gì cũng sẽ không thượng đài! Đám người không cầu tiến này, thô lỗ không văn nhã. Cả ngày chỉ biết múa đao lộng thương, hại chết lão tử rồi! Ổ cướp này nơi chốn nào cũng ẩn hàm sát khí, đây không phải là nơi nên ở lâu, chỉ cần thoát được lúc này, lão tử nói gì cũng phải xuống núi! Dù sử dụng mỹ nhân kế với ta cũng không dùng được!
Con mắt lơ đãng liếc về phía sau, thấy Hồ Lão Tam đã đuổi theo, Phương Tranh sợ đến hồn phi phách tán. Tiếng kêu quái dị vô ý nghĩa biến thành tiếng kêu to thê lương: “ Người đâu cứu mạng! Giết người! Nhanh đi báo quan!”
Mọi người thấy Phương Tranh hoa lệ bước lên sân khấu, sau đó tách khỏi được một quyền của Hồ Lão Tam, cuối cùng lại chật vật chạy trối chết, tất cả mọi người bị hoàn cảnh chuyển biến đột ngột, tình thế cấp bách khiến cho thất thần ngây ngốc. Nơi mảnh sân trống trải không ai nói chuyện, đều há to miệng, hai mắt đăm đăm nhìn chằm chằm Phương Tranh và Hồ Lão Tam ngươi truy ta chạy, nhất thời cũng không phân biệt được phiên diễn xuất này của Phương Tranh là thật hay giả.
Phương Tranh muốn dùng chiêu lấy đức thu phục người dĩ nhiên là không xong, nhưng công phu bỏ chạy bảo mệnh thì phi thường vững chắc. Hồ Lão Tam rượt theo hắn vài vòng, dù góc áo của Phương Tranh cũng chưa từng chạm được, không khỏi giận tím mặt, hét lớn một tiếng, xuất ra toàn lực bú sữa mẹ, tốc độ nhanh hơn, ra sức hướng Phương Tranh đuổi theo.
Phương Tranh vừa chạy vừa nhìn về phía sau, thấy tốc độ của Hồ Lão Tam càng lúc càng nhanh, đã sắp bắt được hắn, trong lòng Phương Tranh không khỏi bi thương vạn phần, mạng ta lại xong rồi! Vì sao nói “lại”?
Ngay khi Hồ Lão Tam chỉ cần vươn tay liền có thể bắt được Phương Tranh, tình thế trên sân lại xảy ra biến hóa.
Tục ngữ nói thật đúng, người có lỡ tay, ngựa có lỡ móng. Đương nhiên, nếu lời này nghĩ sang ý khác thì cũng được. Hồ Lão Tam vừa nhìn thấy lập tức liền có thể bắt được Phương Tranh, lôi hắn ngã xuống mặt đất chỉnh một trận, trong lòng liền đắc ý. Trong lúc đang chạy cũng không chú ý dưới chân, kết quả bỗng nhiên bị một hòn đá cản chân một chút.
Nếu đổi lại là thường ngày, bị một viên đá nho nhỏ cản chân một chút cũng không đến nỗi, nhưng lúc này Hồ Lão Tam đang toàn lực chạy tới, thân thể lại nặng, hơn nữa còn quán tính, còn có tốc độ vì tăng trọng lực, nói tóm lại, Hồ Lão Tam ngoài dự liệu mọi người ngã sấp xuống, hơn nữa còn ngã rất nghiêm trọng, cả người hầu như bị bay lên trời, ở giữa không trung sắc mặt kinh khủng hoa chân múa tay như vui sướng, thẳng hướng mặt đất chỗ Phương Tranh đánh tới. Phương Tranh đang chạy trốn quay đầu vừa nhìn, thấy Hồ Lão Tam lại bay lên, không khỏi sợ đến quát to một tiếng: “ Ta kháo! Quá vô sỉ! Không cho dùng khinh công…” Lời còn chưa dứt, Phương Tranh phản ứng cực nhanh cúi thấp thân thể, toàn bộ thân thể ở trên mặt đất cuộn thành một đoàn.