Nhưng Trường Bình công chúa tới quân doanh điều binh, một không có thánh chỉ của hoàng thượng, hai không có hành văn của bộ binh, cứ như thế hai mắt nhìn trời, không nói một lời, liền muốn Phùng Cừu Đao đem tính mạng già trẻ trong nhà ra tiếp nàng? Kẻ ngu si mới làm! Cho nên Phùng Cừu Đao rất lý trí cự tuyệt yêu cầu vô lý của công chúa điện hạ.
Trường Bình cũng không miễn cưỡng, hầm hừ liền dẫn ba trăm nữ hầu vệ ra doanh, trước khi đi bỏ lại một câu nói: “ Bổn cung sẽ dựa vào ba trăm thị vệ này, cũng có thể tiêu diệt ổ phỉ, nếu bổn cung chết trận trước khi tiêu diệt họ, phiền phức Phùng tướng quân nhặt xác cho bổn cung!”
Nếu vì Phùng Cừu Đao không ra tay viện trợ, dẫn đến việc công chúa điện hạ chết trận, hắn cùng toàn gia hắn cũng không thoát khỏi cái chết. Cho nên Phùng Cừu Đao không thể làm gì khác hơn là suất quân đi tới. Tới vốn không cam lòng hoàn toàn không muốn, may là nửa đường hắn nhận được tin tức do Ôn Sâm truyền đến nói thánh chỉ hoàng thượng chuẩn cho hắn tùy cơ ứng biến, lúc này Phùng Cừu Đao mới yên tâm sự.
Vị trí hiện tại của Trường Bình, chỉ cách cửa lớn sơn trại có hơn mười trượng, Phùng Cừu Đao nhìn thấy có điểm hết hồn, nếu trong thổ phỉ có ai giỏi thuật bắn tên, cự ly mười trượng này cũng đủ lấy mạng công chúa điện hạ.
“ Công chúa điện hạ, ngài có thể thối lui vài bước hay không? Nơi này thật sự quá mức nguy hiểm, nếu ngài xảy ra điều gì sai lầm, mạt tướng dù chết ngàn lần cũng khó chuộc tội!” Phùng Cừu Đao cười khổ nói.
Trường Bình lạnh lùng liếc mắt nhìn hắn, không động nửa bước, nhìn sắc trời một chút, không nhịn được nói: “ Tên hỗn đản thế nào còn không ra? Còn có hồ ly tinh kia, hừ! Ngươi đi an bài xạ thủ trong quân, đợi hồ ly tinh kia ra tới, ngươi liền hạ lệnh, một tên bắn chết cô ta! Nữ nhân không biết xấu hổ dám câu dẫn phu quân nhà ta!”
Phùng Cừu Đao nghe vậy sắc mặt càng thêm khổ sở. Hôm qua Ôn Sâm tuyên chỉ sau đó có lòng tốt nói cho hắn, Phương Tranh không chịu về nhà, có một nguyên nhân trong đó, là Phương Tranh coi trọng nữ thổ phỉ đầu lĩnh trong ổ cướp, nếu hắn hạ lệnh bắn chết nàng, trở về Phương Tranh còn không tìm mình liều mạng sao? Không có nghe được, câu nói của công chúa điện hạ ta không có nghe được, Trường Bình thấy Phùng Cừu Đao khép mắt, hai chân vẫn đứng yên, gương mặt không chút biểu tình hướng thẳng phía trước, đối với lời của nàng ngoảnh mặt làm ngơ, Trường Bình tức giận đến giậm chân, vừa định nổi giận.
Đúng lúc này, nữ hầu vệ thống lĩnh của Trường Bình bỗng nhiên kêu lên: “ Điện hạ mau nhìn! Trong sơn trại có người đi ra! Trong tay người này có cầm một vật gì màu trắng vậy?”
Trường Bình vui mừng, ngưng mắt nhìn lại, đã thấy chỗ cửa lớn sơn trại, một bóng người đang dáo dác, căng thẳng đi từng bước nhỏ, giống như đang đặt mình trong sân địa lôi, đi từng bước nho nhỏ quan sát quan binh đang đề phòng bên ngoài, thỉnh thoảng còn hướng các cung tiễn thủ hai bên sườn khom người chào, cứ thế đi tới.
Trong tay hắn còn cầm một cây gỗ nho nhỏ, trên cây gỗ cột một mảnh vải màu trắng, đang đón gió lạnh thấu xương, phấp phới hết sức phong tao.
Cách nhau còn xa, nhận không rõ hình dáng, tuy đối phương chỉ có một người, nhưng cũng phải đề phòng. Nếu như hắn là tử sĩ đến ám sát công chúa, vậy thì không ổn.
Phùng Cừu Đao thấy thế chợt quát: “ Toàn quân đề phòng!”
“ Hi!” Trường thương, cung tiễn đồng loạt nhắm ngay người từ trong sơn trại đi ra, chỉ đợi tướng quân ra lệnh một tiếng, vạn tên cùng bắn, dù là thần tiên cũng tránh không khỏi. Sát khí rét căm căm khiến cho kẻ khác hít thở không thông, thoáng chốc đầy rẫy Thanh Long sơn.
Người này sợ đến chân mềm nhũn, giọng nói khóc nức nở hô lớn: “ Ta kháo! Phùng Cừu Đao, Phùng đại tướng quân, không phải ngươi chứ? Tiểu đệ làm hai ngày khách mời nhị đương gia của thổ phỉ mà thôi, có phải mắc lỗi lớn như vậy không?”
“ Là Phương lão đệ!”
“ Là tên hỗn đản!”
Phùng Cừu Đao và Trường Bình nghe vậy mừng rỡ cùng kêu lên.
Lúc này Phùng Cừu Đao quát to: “ Thu!”
Mấy ngàn binh sĩ động tác nhất trí cầm trường thương và cung tiễn trong tay thu lại, bầu không khí chiến trường đằng đằng sát khí nhất thời hoãn lại.
Chỉ thấy Phương Tranh đang đi ngoài mười trượng, biết rõ binh sĩ đã thu lại vũ khí, không hề phòng bị, nhưng hắn vẫn cẩn thận đi tới, vừa đi vừa nhìn tới nhìn lui, giống như một con thỏ đang ăn cỏ bên cạnh ổ sói, nếu phát hiện tình huống sai, lập tức liền quay đầu chạy trối chết. Chỉ hơn mười trượng mà hắn làm cho mấy ngàn Long Vũ quân tướng sĩ lo lắng không ngớt, thẳng hận không thể một cước hung hăng đá hắn văng tới.
“ Lạc lạc!” Gương mặt đang cứng ngắc của Trường Bình rốt cục nhịn không được bật cười, sau khi nở nụ cười, lập tứ lại hận hận cắn răng nói: “ Tên hỗn đản này vẫn tính tình rất sợ chết như xưa! Cũng không biết hắn làm sao lập được nhiều công lao cho phụ hoàng như vậy! Ông trời thật sự là không có mắt!”
Phùng Cừu Đao và thống lĩnh nữ hầu vệ cũng giãn gương mặt nở nụ cười, đây mới là Phương Tranh Phương đại thiếu gia mà bọn họ quen thuộc, nói năng ngọt xớt, rất sợ chết. Tham tài luyến sắc, lấm la lấm lét, nói chung, con người có bao nhiêu tật xấu hắn đều không thiếu, toàn thể đều hiện trên người hắn, nhưng hắn trời sinh tạo cho người khác có một cảm giác an toàn thân thiết lẫn thoải mái, làm cho người ta vừa nhìn liền muốn thân cận, biết rõ hắn có mao bệnh, nhưng cũng bất tri bất giác cùng hắn tương giao sâu đậm.
Thống lĩnh nữ hầu vệ sau khi cười, bỗng nhiên nghi hoặc nhìn chằm chằm mảnh vải trắng trong tay Phương Tranh cách đó không xa, không giải thích được nói: “ Phò mã gia vì sao lại cầm thứ này? Rốt cục là có ý tứ gì? Hơn nữa thứ đó lại xấu xí, không biết là vật gì.”
Trường Bình ngưng mắt nhìn lại, tinh tế quan sát một lúc, lập tức gương mặt liền đỏ bừng như máu, cũng không biết là xấu hổ hay đang giận dữ.
“ Tên hỗn đản không biết xấu hổ đến cực điểm!” Trường Bình nghiến răng nghiến lợi tức giận mắng.
“ Làm sao vậy?” Thống lĩnh thị vệ hiếu kỳ hỏi.
Trường Bình mắc cỡ đỏ mặt, oán hận nhìn chằm chằm Phương Tranh cách đó không xa, cắn môi dưới, nhẹ giọng nói.
“ Trong tay hắn đang giơ lên, là khố, cũng là quần cộc bên trong, tên hỗn đản chết tiệt, thật không biết xấu hổ!”
Thống lĩnh nữ hầu vệ nghe vậy cũng đỏ bừng mặt, lúng túng nói: “ Là…là cái..kia của phò mã gia?”
Trường Bình gật đầu: “ Chính bổn cung tự mình tìm thượng y giám sư phụ đo đạc rồi may cho hắn. Ta tự nhiên nhận ra được, tên vô sỉ này đem quần cộc thiếp thân cởi ra, làm trò phấp phới trước mặt mấy ngàn người, rốt cục hắn đang làm cái gì?”
Lúc này Phương Tranh đang mặc một thân trường sam bằng vải thô, gió núi vừa thổi, vạt áo bay lên, lộ ra lông mao phần giữa hai chân bên dưới, đôi mắt xinh đẹp của thống lĩnh nữ hầu vệ không tự chủ được liếc xuống thân dưới của Phương Tranh, đỏ mặt khẽ cười nói: “ Vậy hiện tại bên trong phò mã gia chẳng phải là…chẳng phải là…”
Trường Bình nhịn không được cũng cười lên: “ Hỗn đản! Trời lạnh như vậy mà để mông trần, cũng