Trước bao nhiêu ánh mắt trợn tròn của mấy ngàn binh sĩ, Phương Tranh vẫn thản nhiên mặc lại chiếc quần cộc, động tác chậm rãi, biểu tình đương nhiên, phảng phất như chuyện mặc quần cộc trước mặt mấy ngàn người vốn rất hợp lý, rất phù hợp, biểu tình kỳ quái của người khác mới là có mao bệnh.
Nỗi vui sướng khi gặp lại phu quân của Trường Bình từ lâu như nước chảy về đông, hiện tại nàng chỉ hận lẽ ra mình không đến mới tốt.
Phương Tranh mặc xong quần cộc, lại làm như không có việc gì nhìn Trường Bình cười nói: “ Yêu, lão bà đại nhân mang theo nhiều người như vậy tiếp ta về nhà, mặt mũi của ta thật là lớn, không còn việc gì nữa, chúng ta về nhà thôi, gọi Phùng đại ca thu đội, quá khách khí, lần sau không cho làm như vậy nữa, bị phụ hoàng nàng biết, sẽ nói ta dùng quyền mưu tư.”
Trường Bình bức ép Phùng Cừu Đao suất lĩnh mấy ngàn người đằng đằng sát khí lên Thanh Long sơn, đương nhiên không chỉ đơn giản tiếp Phương Tranh về nhà.
Trường Bình nghe vậy hung hăng trừng mắt nhìn Phương Tranh, nổi giận đùng đùng nói: “ Nếu ta không tới, sợ ngươi quên trong nhà còn có một thê tử như ta đúng không? Càng khỏi bàn tới Yên Nhiên, Tiểu Lục các nàng rồi, đồ không có lương tâm! Trên núi có một tiểu mỹ nhân lại đem ngươi mê muội đến cả nhà cũng quên về sao? Ngươi không làm thất vọng chúng ta sao?”
Phương Tranh cũng hiểu được việc này mình làm đúng thật là quá phận, nghe vậy cúi đầu, vạn phần thành khẩn nói: “ Túc nhi ta sai rồi, ta khắc sâu ý thức được, lão bà của mình, luôn là tốt nhất.”
Trường Bình cả giận nói: “ Chẳng lẽ ngươi còn từng giao kết qua với lão bà của người khác?”
Không phải đâu, chỉ là vị hôn thê của Triệu Tuấn mà thôi. Nhưng Phương Tranh nào dám thừa nhận, vội vàng bồi cười nói: “ Không có không có, ta đối với lão bà trong nhà ta là chuyên nhất. Điểm này, tin tưởng ta không nói nàng cũng biết.”
Trường Bình cười lạnh nói: “ Chuyên nhất? Vậy nữ thổ phỉ trên núi này là sao? Chẳng lẽ là nàng ta chủ động câu dẫn ngươi?”
Phương Tranh cười gượng nói: “ Đừng tin những lời đồn này, ta cùng với đương gia trong trong sạch sạch, thực sự, ta cùng với nàng chỉ đơn thuần có quan hệ cấp trên cấp dưới. Nàng cũng biết, lão công nàng là người thông minh lại có tài năng, không quan tâm ở nơi nào, đều giống như ánh vàng lòe lòe phát sáng trong đêm đen, sự nghiệp thổ phỉ trên Thanh Long sơn, dưới sự lãnh đạo quang huy của ta, đang phát triển không ngừng…”
Vừa nghe đến chuyện này Trường Bình lại càng tức giận, ngón tay nhỏ dài chỉ thẳng ngực Phương Tranh, cả giận: “ Ngươi còn ý tứ nói! Mệnh quan triều đình tốt như vậy không làm, lại chạy tới núi rừng làm nhị đương gia, như vậy cũng thôi, không còn còn cướp hàng hóa nhà mình phân cho thổ phỉ, chuyện này ta trở về báo cho công công biết, nhìn xem ông ấy có đánh chết ngươi hay không! A a! Tức chết ta! Trước đây vì sao ta nhìn không ra ngươi là một tên bại gia tử…”
“ Di? Vật gì vậy? Cứng rắn như thế?” Trường Bình đẩy vào ngực Phương Tranh, vừa sờ sờ nắn nắn, trong ngực Phương Tranh dường như có giấu vật gì đó, cứng cứng, bóp vào cả ngón tay cũng đau.
Phương Tranh xoa mồ hôi cười nói: “ Cảm giác của nàng sai lầm rồi, thứ cứng rắn trên người ta thông thường luôn ở bên dưới…”
Trường Bình hừ hừ, nhanh chóng thò tay, móc trong lòng Phương Tranh, Phương Tranh không kịp né tránh, liền bị Trường Bình chộp trúng, Trường Bình sờ soạng, bàn tay cầm ra một thỏi vàng rực rỡ.
“ Vàng thỏi?” Trường Bình ngây ra.
Phương Tranh lau mồ hôi, cười gượng nói: “ Lão công nàng là kẻ có tiền, trên người mang theo vàng thỏi, thật sự là rất hợp lý, rất phù hợp, cạc cạc.”
Trường Bình ngưng mắt nhìn kỹ một lát, sau đó cười lạnh nhìn Phương Tranh, quơ thỏi vàng, gương mặt tức giận đến mức sắp bạo phát: “ Vàng thỏi còn khắc con dấu của Phương gia hiệu buôn, Phương đại thiếu gia, vừa cướp về phải không?”
Mắt thấy không thể gạt được, Phương Tranh không thể làm gì khác hơn là sụp mắt gật đầu.
Biểu tình Trường Bình như sắp té xỉu: “ Ngươi cướp hàng hóa nhà mình phân cho đám thổ phỉ không nói, không ngờ còn có ý tứ thu lại hai thỏi? Ngươi…ngươi…”
Phương Tranh đỏ bừng mặt, một chân chà chà trên mặt đất, ngại ngùng nói: “ Ăn hoa hồng thôi, ta lại không biết đó là của nhà mình, chứ không phải ta muốn ăn mảnh đâu.”
Trường Bình nghe vậy lảo đảo thiếu chút nữa ngã quỵ. Sau khi lấy lại bình tĩnh, tức giận đến oa oa kêu to, hầm hầm trừng mắt nhìn Phương Tranh, có vẻ vừa luyến tiếc, lại chửi mắng không xong, lại hận oán, không thể làm gì khác hơn là liên tục giậm chân, phát điên bức tóc, sau đó nàng rất nhanh liền đem lửa giận chuyển dời lên đám thổ phỉ: “ Đều là đám thổ phỉ này không tốt, lây nhiễm phu quân ta hư hỏng! Phùng Cừu Đao, mệnh lệnh tướng sĩ dưới trướng ngươi tiến công! Đem nơi này san bằng cho bổn cung!”
Đám thổ phỉ trốn phía sau cửa lớn nghe vậy kêu khổ thấu trời, chúng ta dạy hư hỏng phu quân nhà ngươi?
Nữ nhân này còn biết giảng đạo lý hay không? Phu quân ngươi đã hư hỏng xấu xa thành như vậy, có cần chúng ta đến dạy hư hắn?
So sánh với hắn, chúng ta quả thực còn là những tiểu tử bổn phận hồn nhiên thiện lương hơn nhiều nha.
Phùng Cừu Đao nghe được mệnh lệnh của Trường Bình không khỏi ngẩn người. Sau đó nhanh chóng liếc mắt nhìn Phương Tranh, thấy bàn tay Phương Tranh để sau lưng, đang liều mạng xua tay lia lịa, Phùng Cừu Đao liếc mắt nhìn hiểu rõ ý tứ, nhất thời liền khép hờ hai mắt, đối với lời của Trường Bình ngoảnh mặt làm ngơ, tiếp tục nhập định. Nghiêm ngặt mà nói, Trường Bình đối với chi quân đội này cũng không có quyền chỉ huy trực tiếp, ý chỉ của hoàng thượng là chấp thuận cho Phùng Cừu Đao “ tùy cơ ứng biến”, hai chữ này thật tiện nghi, co dãn cũng rất lớn, chỉ cần không gây, sự an toàn của công chúa không hề bị uy hiếp, hai chữ này làm sao đều có thể lý giải.
“ Ai, Mật nhi, đừng xung động! Không công được, không công được!” Phương Tranh khẩn trương, vội vàng ngăn cản.
Gương mặt Trường Bình tức giận đến đỏ bừng, cả giận nói: “ Vì sao không công được? Luyến tiếc nữ đầu lĩnh thổ phỉ xinh đẹp của ngươi sao? Cô ta đâu? Thế nào đến bây giờ còn không ra?”
“ Mật nhi! Mật nhi!” Phương Tranh đè lại Trường Bình đang phát điên, sắc mặt nghiêm túc nói: “ Mật nhi! Nàng nhìn ta, nàng nhìn kỹ ta!”
Trường Bình thấy vẻ mặt nghiêm nghị của Phương Tranh, không khỏi ngẩn người, đôi mắt xinh đẹp ngơ ngác nhìn hắn.
Phương Tranh thấy Trường Bình chịu yên tĩnh, giọng nói chậm rãi ôn hòa: “ Mật nhi, chúng ta nhận thức lâu như vậy rồi, lại là phu thê son sắc, nàng nhìn kỹ ta, thành thật nói cho ta biết, ta có suất không?”
“ A?” Trường Bình há hốc mồm.
“ Khái, hỏi sai rồi, ý tứ của ta là, nàng thành thật nói, ta là loại nam tử tham luyến mỹ sắc như vậy sao?” Trong mắt Phương Tranh như phát quang, dường như một hồ sâu không thấy đáy.
Trường Bình nhất thời say sưa trong ánh mắt thâm trầm của hắn, không thể tự kiềm chế, nghe vậy giật mình gật đầu nói: “ Giống!”
Sắc mặt Phương Tranh nhất thời đen thui xuống tới, dù là lão bà của ta cũng không chút do dự gật đầu, chẳng lẽ nhân phẩm của lão tử thực sự kém tới loại tình trạng này?
Trường Bình hung hăng chỉ vào đầu Phương Tranh, sẵng giọng: “ Ít giả vờ với ta! Đừng cho ta nhìn không ra trò quỷ trong lòng ngươi, không phải ngươi muốn ta buông tha cho nữ thổ phỉ sao? Ta không!”
Phương Tranh nghiêm mặt nói: “ Mật nhi, ta nói thật với nàng, nếu như không phải có La Nguyệt Nương, hôm nay nàng và Yên Nhiên các nàng thật sự phải thành quả phụ rồi đó.”
Trường Bình lại càng hoảng sợ, run run nói: “ Ngươi…ngươi cũng đừng làm ta sợ, ngươi..ngươi có bị thương hay không? Hiện tại ngươi không có việc gì chứ?”
Vừa nói Trường Bình vừa liên tục xem xét toàn thân Phương Tranh, trong ánh mắt đầy vẻ khẩn trương.
Trong lòng Phương Tranh ấm áp, trầm giọng nói: “ Ngày thứ hai ta mất tích, các ngươi không phải ở bờ Tần Hoài phát hiện một thi thể giống ta hay sao?”
Trường Bình vội vàng gật đầu.
“ Vậy đó, thi thể kia là do La Nguyệt Nương làm ra để cho người sai sử đứng phía sau Triệu Tuấn nhìn xem, không nghĩ tới lại lừa gạt được luôn các ngươi.”
Trường Bình nổi giận đùng đùng, đôi mắt đẹp một mảnh mê man, nghi hoặc nói: “ Rốt cục là chuyện gì xảy ra? Ôn Sâm trở về nói tình hình gần đây của ngươi, nhưng chưa nói qua ngọn ngành, rốt cục là vương bát đản nào muốn hại ngươi? Ta đi giúp ngươi bắt hắn giết chết! Còn Triệu Tuấn kia là ai?”
“ Triệu Tuấn là người bắt cóc ta đêm đó, nhưng hắn cũng chỉ là một quân cờ, phía sau hắn khẳng định còn có đại nhân vật, đối với hắn ta tự có an bài. Đêm đó lúc Triệu Tuấn đánh ngất ta, vốn muốn lập tức giết ta, sau nhờ La Nguyệt Nương ngăn trở hắn, thậm chí bởi vì ta, nàng cùng Triệu Tuấn nháo loạn rất không khoái trá. Có thể nói, mạng của ta là nhờ La Nguyệt Nương cứu sống. Thân là thê tử của ta, nàng làm sao có thể hạ thủ đối với ân nhân cứu mạng của phu quân nàng chứ?”
Trường Bình nghe vậy ngẩn người, biểu tình liền thay đổi. Rất phức tạp, một lúc lâu nàng chu cái miệng nhỏ nhắn nói: “ Nguyên lai nàng ta là ân nhân cứu mạng của ngươi. Hừ! Thật là kỳ quái, nàng ta không quen biết ngươi, vì sao phải cứu ngươi? Chẳng lẽ lần đầu tiên nàng thấy ngươi liền coi trọng ngươi rồi?”
Phương Tranh mất hứng, cao mày nói: “ Ai ai, nói như thế nào vậy? Ý tứ lời này của nàng chẳng lẽ nàng không nên cứu ta? Không ngờ đêm đó lẽ ra ta nên chết trong tay Triệu Tuấn sao? Các nàng đều làm quả phụ chắc là đều vui vẻ à?”
Trường Bình tự biết nói lỡ, ói ra đầu lưỡi xinh đẹp thơm tho, lôi kéo tay Phương Tranh làm nũng nói: “ Được rồi. Người ta nói sai rồi được chưa, nếu La Nguyệt Nương cứu ngươi một mạng, vậy nàng là đại ân nhân của Phương gia chúng ta, ta không gọi Phùng Cừu Đao công núi là được.”
Phương Tranh vui vẻ, trong lòng thầm nói, như vậy còn chưa đủ đâu, hay nhất là nàng nên đáp ứng cho nàng ta tiến vào cửa Phương gia mới tốt. Làm lão bà thứ năm của ta, như vậy mới là một giọt nước ân, trả lại bằng cả một ngọn suối tương báo.
“ Bất quá…” Đôi mắt to xinh đẹp khả ái của Trường Bình chuyển vòng vo, Phương Tranh sợ đến trái tim treo lên, phàm nói gì có liên quan đến hai chữ “ bất quá”, sự tình thông thường sẽ chuyển ngoặt theo phương hướng không lường được.
“ Bất quá, hôm nay ta thật vất vả lên núi một chuyến, ngươi có thể gọi vị nữ thổ phỉ kia…không, để ân nhân La cô nương đi ra gặp mặt, cứ ẩn núp như thế là vì sao? Không phải ta đã nói sẽ không công núi sao?”
Trường Bình cười dài đưa ra lời đề nghị này, trên gương mặt xinh đẹp tràn ngập biểu tình hồn nhiên và vô tội, quả thực biểu tình cùng với tiểu công chúa Trường Nhạc khi đòi tiền cũng giống hệt như nhau.
Loại biểu tình này rất nguy hiểm, Phương Tranh biết nếu để cho Trường Bình đối mặt cùng với La Nguyệt Nương, chắc chắn sẽ không hài hòa như thiên quan tứ phúc*, vạn nhất hai nữ nhân này vừa gặp mặt nhau cũng chẳng thèm quản hơn mấy ngàn quan binh trước mặt mà nhảy vào nhau, ngươi cắn lỗ tai của ta, ta giựt tóc của ngươi, hắn phải khuyên giải như thế nào a? Ai bị thương hắn cũng đều cảm thấy đau lòng nha. (*: ba vị thần ban phước lành cho dân, thường cúng vào ngày rằm tháng giêng âm lịch, VN một số nơi cũng có tập tục này.”
Nam nhân phàm là đầu óc không có bệnh cũng đều sẽ không đáp ứng loại yêu cầu rõ ràng là một cái bẫy rập này.
Phương Tranh đương nhiên đầu óc không có vấn đề, vì thế tạm thời hắn trở thành kẻ điếc.
Ngắm nhìn bốn phía chung quanh Phương Tranh giả bộ hỏi thăm Phùng Cừu Đao: “ Phùng đại ca, khiến cho các huynh đệ vất vả đi một chuyến thật sự là ngượng ngùng a! Sự tình giải quyết ổn thỏa, hôm nào chúng ta đi đến Yên Nguyệt Lâu, ta mời khách!”
Phùng Cừu Đao trước nay tính khí lạnh lùng, nhưng lúc này cũng nhìn ra được bầu không khí tại đương trường không quá tốt, cho nên cũng gật đầu phụ họa cơ trí nói: “ Đúng đúng đúng, không có việc gì, chúng ta trở lại kinh thành đến Yên Nguyệt Lâu hảo hảo uống vài chén, không sau không về!”
Nói xong Phùng Cừu Đao liền mở miệng thay mặt hạ mệnh lệnh cho quân lính thu binh xuống núi.
Nào ngờ Trường Bình lại nở một nụ cười quyến rũ đến mức thật sự phải nói là xinh đẹp động lòng người, Phương Tranh nhìn thấy không khỏi ngẩn ngơ hung hăng nuốt khan một ngụm nước miếng, ta mới phát hiện được lão bà của ta quả nhiên kiều mị thấu xương, trải qua thêm vài năm nữa, chẳng phải càng nguy hay sao? Ta phải nhanh chóng luyện bí kíp nam nhân giữ gìn chút vốn kẻo tương lai bị nàng hút thành một cái xác khô, ta tìm ai kêu oan đây? Tây Môn Khánh chết như thế nào? Công lực không đủ tinh thuần nha! Hiện giờ ta dùng Tây Môn tiền bối làm tấm gương phản diện cho tương lai a.
Sau khi Trường Bình cười xong, không một chút hoang mang hướng phía sau Phương Tranh trừng mắt nhìn.
Phương Tranh quay đầu nhìn lại, đã thấy La Nguyệt Nương đứng ở một địa phương cách hắn không quá một trượng, ánh mắt bình tĩnh nhìn vào Trường Bình cùng hắn, biểu tình trong mắt vạn phần phức tạp không hiểu nàng đang nghĩ điều chi.
Rốt cuộc nhị nữ cũng gặp nhau, không có tràng cảnh xuất thủ cũng không có cho nhau châm chọc như trong tưởng tượng. Trường Bình cùng La Nguyệt Nương chỉ lẳng lặng đứng nhìn nhau, chẳng qua diễn cảm của hai người lại không đồng nhất, Trường Bình nhìn La Nguyệt Nương bằng ánh mắt cảm kích, tò mò, hơn nữa còn có một phần ghen tuông ngờ vực nhưng không có chứng cứ.
Nữ tử mỹ mạo như thế lại nhìn chằm chằm vào phu quân của ta, giữa hai người bọn họ thật sự đều là thanh thanh bạch bạch sao? Không cần hỏi cũng đoán được, lấy bộ dạng tỉnh bơ của Phương Tranh kia, thì khẳng định La Nguyệt Nương đã bị hắn chiếm tiện nghi rồi, bằng không hiện tại nàng cũng sẽ không dùng loại án mắt u oán này mà nhìn vào Phương Tranh. Chính là không biết hai người bọn họ đã phát triển đến bước nào rồi, gã hỗn đản này thật sự là dám đi ra ngoài ăn vụng người ta! Trong nhà đã có bốn lão bà, nếu tiếp tục nạp thêm một người, như thế nào phân chia nhau đây? Nữ tử mỹ mạo như thế nếu được hắn thu vào trong phòng, tên hỗn đản này chẳng phải là sẽ bị nàng mê loạn cho điên đảo thần hồn hay sao? Tương lai trong mắt của hắn còn có sự hiện hữu của chúng ta hay không?
Nghĩ tới đây Trường Bình âm thầm cắn răng, không được! Chết sống cũng không thể để cho La Nguyệt Nương bước chân vào cửa nhà họ Phương!
Chuyện này quá mức uy hiếp!
Phương Tranh bị dọa cho hết hồn, vừa nhìn thấy La Nguyệt Nương hắn liền không nghĩ ra được chủ trương, lắp bắp nói: “ Ách….Đương gia, làm sao ngươi lại đi ra đây? Ta quay trở lại kinh thành, ngươi không cần tiễn, chúng ta non xanh còn đó, nước biếc…”
“ Ngươi rốt cuộc là ai?”
Đối mặt với mấy ngàn quan binh nhìn chằm chằm, La Nguyệt Nương ánh mắt cũng chưa có hạ xuống, một mực mong chờ nhìn Phương Tranh, thản nhiên hỏi.
Trường Bình hừ lạnh một tiếng, bước lên chắn giữa Phương Tranh cùng La Nguyệt Nương, tiếp theo giúp Phương Tranh hồi đáp: “ Phu quân của ta họ Phương tên Tranh, vốn là khâm phong phò mã đô úy, như ý lang quân của bổn cung, tước danh Trung Dũng Hầu đời đời thế tạp, chức quan nhị phẩm đương triều, hừ!”
Nói xong dường như Trường Bình còn muốn thị uy, hai tay ôm lấy Phương Tranh, ôm thật chặt, hướng La Nguyệt Nương cao ngạo giương chiếc cằm nhỏ lên. Phương Tranh không tài nào có thể giãy dụa được, đành phải nhìn La Nguyệt Nương cười gương vài tiếng.
“ Nguyên lai ngươi thật sự là Phương Tranh, nguyên lai là ngươi, ngươi đã có gia thất.” La Nguyệt Nương cả người tựa như bị điện giật, thân hình mảnh mai lay động vài cái, sắc mặt tái nhợt, hốc mắt thoáng chốc liền đỏ ửng.
Phương Tranh nhìn nàng như thế không khỏi đau lòng, vội vàng bổ sung nói: “ Có gia thất rồi cũng không sao cả, ngươi có thể làm tiểu lão bà của ta!”
“ Ngươi câm miệng!” Nhị nữ đồng thời quát lớn, một lần ăn ý hiếm có.
“ Ngươi đã có thê tử, vì sao còn muốn đùa giỡn ta?” La Nguyệt Nương rưng rưng đôi mắt xinh đẹp tựa hồ như muốn khóc.
Phương Tranh cứng họng nhất thời không biết phải nói gì.
Nhưng Trường Bình lại không được cao hứng, thanh âm lanh lảnh cất lên: “ Ngươi nói chuyện cũng nên chú tâm một chút! Ai đùa giỡn ngươi vậy? Phu quân của ta đường đường là một nam tử hán, có nữ nhân ái mộ hắn cũng thật là bình thường, ngươi đối với hắn có tâm tư thì đó là chuyện của ngươi, sao có thể nói rằng hắn đùa giỡn ngươi? Nếu không nể tình ngươi đã cứu phu quân của ta một mạng, hừ hừ….”
“ Ngươi….ngươi thúi lắm!” La Nguyệt Nương nào chịu để cho người ta vu khống, hai mắt đỏ rực, một cỗ sát khí trùng thiên rõ ràng tản mát ra, gắt gao tiếp cận Trường Bình, dường như có ý định muốn xuất thủ.
Phùng Cừu Đao cùng đám nữ binh thị vệ ở phía sau Trường Bình thấy tình huống có vẻ không ổn, “ keng” một tiếng đồng thời rút binh ra, tạo thành đội hình bán nguyệt vây quanh La Nguyệt Nương, mơ hồ đem Phương Tranh cùng Trường Bình ngăn ở phía sau.
Một viên phó tướng bên cạnh Phùng Cừu Đao chợt quát lên: “ Toàn quân đề phòng!”
“ Lược trận!” Mấy ngàn quan binh kỉ luật sâm nghiêm, động tác nhất trí đồng thời giơ trường mâu cùng cung tiễn, bày ra tư thế chiến đấu.
Phương Tranh cực kì hoảng hốt vội vàng la lớn: “ Không được xúc động! Tất cả mọi người không được xúc động! Có chuyện gì hảo hảo nói!”
Trường Bình cùng La Nguyệt Nương đồng thời hừ lạnh một tiếng, chẳng thèm quản đến hắn, giống như hai con mẫu hổ đang giằng co bạn tình, không chịu thua kém đối phương một cái trừng mắt.
Ai yêu! Chuyện này chẳng phải là muốn lấy cái mạng già của ta sao!
Phương Tranh khẩn trương đến độ choáng váng đầu óc, cả người đều đổ mồ hôi lạnh, chẳng phải là đang hảo hảo nói chuyện sao? Như thế nào chớp mắt một cái liền trở mặt thành thù? Nữ nhân quả nhiên là một loại động vật kì quái, ngươi vĩnh viễn cũng không biết được nàng đang suy nghĩ cái gì và muốn làm cái gì.
Tình huống hiện giờ, nhóm nữ binh thị vệ của Trường Bình cùng mấy ngàn binh sĩ của Phùng Cừu Đao đang đồng loạt hướng vũ khí về phía La Nguyệt Nương, chỉ cần nàng hơi có hành động không ổn, liền sẽ là một trường ác chiến không thể tránh được, La Nguyệt Nương một mình đấu mấy ngàn người, nếu không có chuyện ngoài ý muốn xảy ra, nàng tuyệt đối không thể bảo quản được tánh mạng của chính mình, coi như có thêm hai trăm gã thổ phỉ chống lưng cũng không có đất diễn, bọn hắn nắm chắc cái chết rồi.
Vậy phải làm sao bây giờ? Hiện trường đã tràn ngập sát khí, tình huống đang hết sức căng thẳng, Phương Tranh lau cái trán đang túa từng giọt mồ hôi lạnh, bất động đứng im tại chỗ, hắn thậm chí sợ rằng bởi vì động tác của mình không ổn, mà sẽ khiến cho nữ binh thị vệ cùng đám quan binh tạo thành hiểu lầm, tưởng hắn muốn ra tín hiệu cho mọi người động thủ,