Sáng sớm trời còn chưa sáng, Tiểu Lục đã tới gõ cửa, Phương Tranh đang mơ mơ màng màng, gọi cả nửa ngày vẫn chưa tỉnh ngủ. Tiểu Lục bất đắc dĩ , đành phải đẩy cửa ra, dùng sức lay tỉnh Phương Tranh.
Phương Tranh mở mắt, thấy người tới là Tiểu Lục, mơ hồ nói: “Ân, Tiểu Lục?” Ngẩng đầu nhìn sắc trời, mặt trời vẫn chưa ló dạng, không khỏi kinh ngạc nói: “Ngươi tới hầu hạ ta sao? Không phải quá vội vàng đấy chứ? Bất quá không sao, thời khắc nào thiếu gia cũng mong chờ ngươi, lại đây ngủ chung đi…”
Tiểu Lục khuôn mặt nhỏ nhắn xấu hổ đến đỏ bừng, sẵng giọng: “Thiếu gia, người nói bậy bạ gì đó! Có người tới tìm thiếu gia.”
Phương Tranh kỳ quái hỏi: “Có người tới tìm ta? Bây giờ sao? Ta kháo! Ai mà thiếu đạo đức như vậy?”
“Chính là Chu thiếu gia, đang ngồi trong chính sảnh nói chuyện cùng lão gia, chờ người.”
Là Mập Mạp, vậy cũng không có gì lấy làm khó hiểu, tiểu tử này chuyên gia thích phá đám ta mà.
“Nói cho hắn biết, thiếu gia ta đang ngủ, không có thời gian gặp hắn.” Nói xong trùm kín chăn, tính tiếp tục ngủ.
“Không được, lão gia nói, bất kể có chuyện gì, cũng phải mời thiếu gia ra ngoài chính sảnh.” Tiểu Lục phân trần một phen, kéo chăn ra, giúp hắn mặc quần áo vào.
Tên Mập Mạp chết bầm này, không để cho ta được một chút an nhàn a! Trời còn chưa sáng, lúc ngươi tới đây sao không rơi xuống cống ngầm đi cho rồi. Phương Tranh một bên oán hận thầm rủa, một bên tùy ý để cho Tiểu Lục giúp hắn mặc quần áo. -----Từ sau khi gặp phải sự kiện kia, Tiểu Lục cũng không thường xuyên hầu hạ hắn mặc quần áo nữa, hết thảy Phương Tranh đều phải tự mình làm, nhưng hôm nay đặc biệt phá lệ.
Đi tới chính sảnh, Mập Mạp cùng Phương lão gia đang trò chuyện, Mập Mạp vẫn cái bộ dáng đức hạnh kia, vẻ mặt tươi cười híp mắt trông rất hiền lành phúc hậu, đối với Phương lão gia chấp tay hành lễ quá mức cung kính. Phương lão gia ngược lại câu nệ hơn trước rất nhiều, kể từ khi biết rõ thân phận của Mập Mạp, trong tư tưởng đã thấm nhuần chế độ vương quyền, khiến cho hắn không thể bình tĩnh khi đối mặt với vị vương gia này.
Thấy Phương Tranh đã đến, hai người đồng thời thở dài nhẹ nhõm một hơi, Phương lão gia tùy ý phất tay đem công tác tiếp khách giao cho Phương Tranh, chạy như trối chết trở về phòng ngủ. Mập Mạp cười khổ nói: “Hôm nay bá phụ làm sao vậy? Nhìn thấy ta hành lễ nhất định không chịu, trước kia đâu có câu nệ tiểu tiết như thế.”
Kẻ gây tai họa còn không phải là ngươi sao? Phương Tranh tức giận lườm hắn một cái: “Ta nói, hôm nay sớm như vậy, ngươi đã chạy tới nhà ta làm gì? Không phải công chúa vừa mới muốn chém đầu ta sao? Ân? Vì cái gì lại…”
“Hôm qua ngươi không đến học đường, cho nên hôm nay ta đặc biệt tới thăm ngươi một chút, thương thế trên người đã tốt hơn chưa?” Mập Mạp cười hiền lành, nói.
“Tạm được, chỉ cần tiểu muội của ngươi đừng tìm ta gây phiền toái, cuộc sống của ta còn an nhàn hơn so với thần tiên, đúng rồi, nàng sẽ không tru di cửu tộc ta đó chứ? Nàng còn dám nghĩ như vậy, đừng nói ta không cho ngươi mặt mũi, thiếu gia ta sẽ quyết liều mạng cùng nàng!”
Mập Mạp tươi cười, nói: “Làm sao lại có chuyện đó, nàng chỉ nói nhảm mà thôi, chớ để trong lòng, hôm qua khi ngươi đi về, nàng đã rất hối hận….”
Đúng vậy, thiếu gia ta đường đường là nhân sĩ xuyên việt, không thèm tính toàn cùng tiểu nha đầu cổ đại kia-----Muốn tính toán cũng không có biện pháp, căn bản gia thế của nàng quá lớn. Có lẽ, bình tĩnh cùng nàng giảng giải đạo lý?
“Hôm trước hồi cung, phụ hoàng của ngươi không làm khó ngươi đó chứ?” Phương Tranh tương đối quan tâm, dù sao trong chuyện này cũng có phần của hắn.
“Ai, đừng nói nữa, sau khi hồi cung liền bị phụ hoàng trách mách một trận, bắt ta phải tăng cường thêm thị vệ hộ thân, đúng rồi, Phùng Cừu Đao bởi vì có công hộ giá, được phụ hoàng đặc biệt hạ chỉ thăng chức cho hắn làm phó tướng Kim Ngô Vệ, đầu nhập vào Vương phủ của ta, nhậm chức thống lĩnh thị vệ.”
“Phùng tướng quân tính tình cũng rất tốt, đáng được khen ngợi, sáng sớm ngươi tới nhà ta chỉ muốn thăm hỏi thôi sao? Ân, thăm xong rồi đi hả? Ta trở về ngủ đây…” Phương Tranh ngáp dài một cái, xoay người định trở về phòng ngủ tiếp.
Mập Mạp vẻ mặt có chút không vui, nói: “Ta nói ngươi, không phải coi ta là ngoại nhân đấy chứ?”
“Bằng không thì như thế nào? Phải giống như người ta, vừa thấy mặt ngươi thì hành lễ, hô vang Phúc vương thiên tuế hay sao?”
Mập Mạp cười khổ, lắc đầu nói: “Thôi quên đi, sau này không tính ta là ngoại nhân thì được rồi. Đúng rồi, hôm nay ta tìm ngươi còn có chuyện này, không phải ngươi nói sẽ giúp ta giảm béo sao? Còn nói phải vận động nhiều hơn để giảm béo, ta quyết định, từ hôm nay bắt đầu rèn luyện thân thể!”
“Tốt lắm, quyết định của ngươi rất anh minh. Như vậy đi, ngươi chạy xung quanh nhà ta hai vòng, ta về phòng nằm ngủ chờ ngươi, chớ có lười biếng a….” Phương Tranh không hề có thành ý, vỗ vỗ tay, tính toán tiếp tục quay về phòng ngủ, Phương đại thiếu gia cũng không ngốc, chẳng dại bồi tiếp Mập Mạp lên cơn điên.
Mập Mạp há lại có thể để cho hắn được như ý nguyện: “Ta còn quyết định…”
“Ân?”
“Ngươi phải giúp ta rèn luyện!”
“Đi chỗ nào mát mẻ ngồi chơi đi! Thiếu gia không rảnh.” Phương đại thiếu gia đối với Phúc vương điện hạ trước mặt, không hề tỏ thái độ tôn kính. Phúc vương thì sao, chẳng qua chỉ ở trong ngôi nhà lớn hơn một chút, dùng cái bàn to hơn một chút mà thôi, thiếu gia ta đã tốt nghiệp đại học khoa văn, ngươi còn dám giương mắt lên nhìn ta sao?
Thấy Phương Tranh còn đang buồn ngủ, Mập Mạp không khỏi nóng nảy, vội vàng lấy một xấp ngân phiếu từ trong lòng ra, giơ lên trước mặt Phương Tranh, quơ quơ nói: “Năm trăm lượng! Ta xuất năm trăm lượng mời ngươi giúp ta rèn luyện thân thể!”
Phương Tranh không thèm quay đầu, nói: “Hừ, kẻ hèn này tuy không có năng lực, nhưng cũng không phải là kẻ tham tiền bạc, Mập Mạp ngươi cũng dám khinh thường ta sao?”
“Một ngàn lượng!” Mập Mạp nâng giá.
“Quá ít, vô dụng.”
“Hai ngàn lượng! Đây là giá cuối cùng, không thể hơn được nữa.” Mập Mạp cắn răng, nói.
Chỉ nghe “sưu” một tiếng, Phương Tranh bằng vào tốc độ nhanh nhất, lướt tới bên người Mập Mạp, đoạt lấy xấp ngân phiếu trong tay của hắn, thu vào ngực mình, trên mặt còn cười híp mắt nói: “Ai nha, Mập Mạp huynh, lấy giao tình của ta và huynh, đừng có nói đến chuyện tiền bạc, Mập Mạp huynh có chuyện gì sai bảo, tiểu đệ sẵn sàng phụng mệnh…”
Bộ dáng buồn ngủ lúc này đã biến mất vô ảnh vô tung, hiện giờ, Phương đại thiếu gia tinh thần sáng lạng, nụ cười ấm áp như gió mùa xuân, xem ra rất phấn chấn.
Mập Mạp cười khổ nói: “Phương huynh, tật tham tiền của ngươi rất xấu…Ai! Ngoại trừ vàng bạc, sợ rằng trong thiên hạ đã không còn thứ gì có thể làm cho ngươi phải bận tâm?”
“Nói bậy!” Phương Tranh nghiêm mặt nói: “Ngoại trừ vàng bạc, mỹ nữ cũng có thể khiến cho ta động tâm.