Phương Tranh cùng Mập Mạp chính là học sinh của Minh Đạo Thư Viện cho nên hiện tại bọn hắn ở trước mặt Trần phu tử thì cũng chỉ dám dùng thân phận học sinh, chẳng quản hai vị học sinh này hiện giờ một người đã là hoàng thân tôn sư, người kia cũng danh chấn thiên hạ, quan lớn trong triều.
Cho nên khi Phương Tranh nhìn thấy Trần phu tử thì trong lòng không khỏi chột dạ.
Đương nhiên thời gian đi học trong thư viện hắn cũng không được tính là học sinh nổi bật gì, thậm chí ngay cả hoàng thượng hạ đạo thánh chỉ cũng đều phải nhờ người khác luận thành lời văn để hắn nghe có thể hiểu được. Càng quá phận chính là sau khi hắn nhậm chức quan, tức thì liền phủi mông tiêu sái rời khỏi thư viện, ngay cả một câu chào hỏi cũng chưa từng nghĩ đến.
Trần phu tử đứng ở trước mặt Phương Tranh, cười dài ngắm hắn. Thần thái trong ánh mắt vô cùng thưởng thức, tựa hồ như đang hoài niệm lại Phương Tranh năm đó thong dong giải đáp lại câu đối của hắn.
Trần phu tử mặc một bộ quần áo hơi cũ, đó là một bộ nho sam màu trắng, mái tóc tết sang hai bên sau đó dùng phương cân văn sĩ* buộc lên. Thời khắc này trên gương mặt lộ ra một nụ cười nho nhã, nhưng trong nụ cười hơi có vài phần tang thương, ưu sầu. (*: khăn vải)
Mập Mạp chứng kiến bộ dạng chột dạ của Phương Tranh, nhanh chóng tươi cười giải thích: “ Phương huynh, Trần phu tử tới đây không phải là bắt chúng ta tới thư viện đọc sách! Đó chính là do ta đặc biệt mời ngài tới quý phủ giúp ta bày mưu tính kế, ngươi chẳng phải vẫn nói nên biết quý trọng nhân tài hay sao? Trần phu tử chính là một đại nhân tài a!”
Trần phu tử khoát tay cười nói: “ Không dám không dám, kinh thành là nơi ngọa hổ tàng long, những bậc trí giả đại ẩn nhiều lắm, lão phu không dám nhận xằng hai chữ nhân tài. Nhưng cũng sẽ cố gắng vì Phúc vương và Phương đại nhân mà nghĩ ra một chút tiểu chủ ý, ha ha, không đáng giá một xu.”
Phương Tranh giật mình nguyên lai Mập Mạp đã thỉnh Trần phu tử đến quý phủ làm phụ tá, khó trách hắn lại hiểu lầm.
Trần phu tử nói xong liền cười dài nhìn Phương Tranh, chắp tay nói: “ Phương đại nhân, sở học đại thành, biệt lai vô dạng ư?”
Phương Tranh bị một kích trúng phải tim đen, nhanh chóng đưa tay ra ngăn cản Trần phu tử thi lễ, cười khổ nói: “ Trần phu tử, ngài làm như thế không phải là muốn tát vào mặt học sinh hay sao? Nào có lão sư hướng học sinh thi lễ? Nếu như chuyện này mà truyền ra ngoài, thì cái đám ngôn quan ăn no rửng mỡ kia không biết sẽ dâng lên hoàng thượng bao nhiêu tấu chương để hạch tội ta à.”
Trần phu tử chứng kiến Phương Tranh hiện giờ thân ở trên địa vị cao, còn đối với hắn khách khí như thế, không khỏi càng thêm vui mừng, chậm rãi vuốt râu cười nói: “ Vậy ta cứ gọi thẳng tên của ngươi đi, Phương Tranh! Năm đó ta đã không nhìn lầm ngươi, quả nhiên ngươi không phải là vật trong ao!”
Phương Tranh cười nói: “ Đệ tử đương nhiên không phải là vật trong ao, vật trong ao đó chính là vương bát đản.”
Trần phu tử đổ mồ hôi: “….”
Mập Mạp cười nói: “ Phu tử đừng quản đến hắn, người này từ trước đến nay đều quen thói thành tính, nói cho sướng miệng đó mà.”
Trần phu tử mỉm cười nhìn hai người thanh niên trước mặt, trong lòng không khỏi dâng lên vài phần tự hào. Chớp mắt một cái, năm đó hai người còn đang nghịch ngợm gây chuyện trong thư viện, học tập bài vở đều không tinh, nhưng hiện giờ đã là hai đại nhân vật quyền thế ngập trời của Hoa triều, năm đó lúc giảng bài cho bọn hắn, chưa có từng nghĩ tới hai người sẽ có công danh như ngày hôm nay?
Chứng kiến Phúc vương cùng Phương Tranh, Trần phu tử hân thưởng không thôi, tức thì lớn tiếng nói: “ Tần Hoài phong trục ảnh.”
Mập Mạp cùng Phương Tranh nhìn nhau cười, đồng thành đáp: “ Kỹ viện lãng phiên thiên.”
Vế đối này chính là năm đó Phương Tranh buột miệng thốt lên, hiện giờ cả ba người ôn lại, sau một lúc hoài niệm không khỏi cười ha ha.
Thật lâu sau Trần phu tử thở dài một hơi cảm thán: “ Lúc hai người các ngươi tới thư viện nhập học, ta chưa từng nghĩ tới có ngày hôm nay! Không đơn giản, mọi chuyện đều không đơn giản a! Đặc biệt là Phương Tranh, nghe nói ngươi vì triều đình mà lập được không ít công lao, giải trừ cho dân chúng không ít tai họa, Hoa triều có ngươi cũng thật sự là may mắn!”
Phương Tranh khiêm tốn nói: “ Chuyện này chẳng đáng bao nhiêu, ha ha, đều dựa vào mọi người tương trợ, bằng không học sinh cũng không hoàn thành được sứ mệnh, bởi thế cho nên mới có câu một cánh én không thể làm nên mùa xuân, chúng nhân tề tựu nhất thời xuân ý mới viên mãn”
Trần phu tử mặt mày tối sầm, thở dài: “ Đáng tiếc học vấn vẫn không có một chút tiến bộ, thực bi ai à!”
Phương Tranh đỏ mặt: “ ….”
Ba người ngồi vào một chỗ, Mập Mạp chậm rãi giới thiệu về cuộc đời của Trần phu tử. Nguyên lai những năm trẻ tuổi Trần phu tử cư nhiên cũng đỗ tiến sĩ, sau đó vào triều làm quan nhưng bởi vì không quen xu nịnh thượng cấp, lại không nhịn được khi nhìn bè đảng của Phan thượng thư ở trong triều hung hăng ngang ngược, vì thế nổi giận mà từ quan, ẩn trong thư viện, cam tâm tình nguyện làm một lão sư bồi dưỡng các sĩ tử cho tương lai của Hoa triều.
Mập Mạp cũng vô tình trong một lần cùng đàm luận cùng Trần phu tử mà phát hiện ra hắn càng nói càng không tầm thường, hơn nữa đối với tình hình chính trị đương thời, trị quân, chế độ xã hội, dân sinh cùng rất nhiều chuyện trong thiên hạ, đều có những kiến giải độc đáo có thể áp dụng vào thực hành. Dưới tâm tình hớn hở, Mập Mạp liền ba lần đến nhà Trần phu tử, một mực khăng khăng thỉnh phu tử xuất sơn tương trợ. Một phần vì chính bản thân mình là học sinh của hắn, hơn nữa Trần phu tử có ấn tượng rất tốt đối với Phương Tranh cho nên liền đáp ứng tới Phúc vương phủ của Mập Mạp, tạm thời làm phụ tá giúp cho Mập Mạp mưu toan sách lược, đường đi nước bước.
Trần phu tử quay sang nhìn Phương Tranh cười nói: “ Sau khi bản thân ngươi có công danh trong người, ta luôn luôn âm thầm quan sát cử động cùng những khó khăn mà ngươi gặp phải. Những việc mà ngươi làm ta đều không ít lần đổ mồ hôi lạnh, nhìn chung tác phong hành sự của ngươi đều là trong hiểm cầu thắng, chuyện này không thể cứ mãi kéo dài như thế, kết cục sẽ bất hảo! Phương Tranh, ngươi thiếu mưu lược, thiếu dũng khí, nhưng không thể phủ nhận vận khí của ngươi thật sự quá tốt rồi, tốt đến mức khiến cho người ta phải ghen tị!”
Phương Tranh nhã nhặn cười đáp: “ Trần phu tử, ngài ngàn vạn lần đừng thổi phồng học sinh, nếu như cứ như thế học sinh sẽ kiêu ngạo thành tính mất!”
Hai người đầu đầy hắc tuyến, ngươi vận khí tốt mà thôi, đâu có khen ngươi a?
Trần phu tử lại quay sang nhìn Mập Mạp nói tiếp: “ Phúc vương, hiện giờ thế cục trong kinh thành sóng ngầm mãnh liệt, nếu như bứt dây động rừng thì sẽ phải ra mặt chống đối lại thái tử. Bởi vậy cho nên chúng ta không được hành động thiếu suy nghĩ, buổi lâm triều hôm nay Phương Tranh đã nói tốt cho thái tử, hắn làm như thế rất đúng, lúc này phải ổn định thái tử bằng không hôm nay trước mặt quần thần hắn bị bãi miễn, thái tử sẽ quyết tâm đánh liều, khởi binh bức hoàng đế thoái vị. Hiện giờ mọi sự tình còn chưa được an bài ổn thỏa, năng lực của các ngươi còn chưa đủ để đối kháng lại cường thế của thái tử. Từ trước đến nay hoàng thượng luôn có tầm nhìn xa trông rộng, ta không tài nào nghĩ được hôm nay như thế nào hắn lại kích động vội vàng quyết định bãi miễn thái tử như vậy đây?”
Phương Tranh hơi mấp máy miệng muốn nói đó là do mạng của hoàng thượng sắp không xong rồi. Trước khi hắn chết muốn đem hậu sự an bài cho thỏa đáng nên mới vội vàng như thế, nhưng suy ngẫm lại, vẫn là nhịn không thốt ra khỏi cửa miệng, loại chuyện tình này, tốt nhất không nên bàn luận đến.
Trần phu tử nói tiếp lời: “ Nếu muốn thuận lợi bãi miễn thái tử thì nhất định phải biết được thực lực của hắn có bao nhiêu cân lượng, sau đó đem vây cánh của hắn cắt bỏ. Ít nhất phải loại bỏ một đại bộ phận, như thế tương lại ở trong triều đình cân nhắc lại việc bãi miễn, Phúc vương cùng Phương Tranh hai người các ngươi mới có thể ung dung ứng biến. Cho nên theo ngu kiến của ta, cùng với ngồi mà đợi thì chúng ta sẽ tự thân vận động!”
“ Tự thân vận động?” Phương Tranh nghi hoặc nhìn Phu tử, trong ánh mắt tràn ngập nghi hoặc khó hiểu.
“ Được rồi, đó chính là chủ động xuất kích, chúng ta không thể ung dung ngồi chờ thái tử bố trí mai phục, nếu khi đó các ngươi mới đối kháng lại hắn, các ngươi liền trúng phải mưu kế trùng trùng cạm bẫy mà hắn đã giăng sẵn. Chỉ có cách thừa dịp hắn còn đang bố trí mai phục, chúng ta ra tay cho hắn một kích trí mạng, như thế đại sự trong tương lai mới có thể thành công.”
Phương Tranh nghi ngờ hỏi: “ Như thế nào mới có thể cho hắn một kích trí mạng đây?”
Trần phu tử cười cười, trong mắt hiện lên vài phần giảo hoạt: “ Cái mà thái tử toan tính đương nhiên chính là đế vị, nói một cách văn chương cho đơn giản hơn thì, thái tử cũng giống như một người đang bị bỏ đói, bỗng dưng có một mùi hương thơm xông vào trong mũi của hắn, coi như hắn biết đồ ăn này sẽ nguy hiểm đến tính mạng thì hắn vẫn sẽ liều mạng. Có đôi khi dục vọng của con người ta đối với một thứ gì đó quá mức mãnh liệt, thường thường sẽ đánh mất đi lí trí cùng phán đoán vốn có, đây cũng là cơ hội dành cho các ngươi.”
Phương Tranh tựa hồ như có linh cảm, “ Ý của ngài là muốn nói, dùng kế sách khiến cho hắn không đủ thời gian chuẩn bị, mà sơ suất bọc lộ ra thực lực của hắn? Phu tử, ngài nói có phải ý tứ này chăng?”
Trần phu tử giảo hoạt cười nói: “ Đây chính là ngươi nói, ta cái gì cũng chưa nói.”
Phương Tranh dần dần bừng tỉnh đại ngộ, nhìn vẻ mặt tươi cười thân thiện của Trần phu tử giống như bình thản không có việc gì, chậm rãi nhấp một ngụm trà, Phương Tranh nghiêng đầu nhìn Mập Mạp: “ Ài, ta phát hiện ra rằng Trần phu tử cũng không phải là cái hạng thiện tâm gì nha, người làm công tác văn hóa đều rất âm hiểm, ngươi cảm thấy thế nào?”
Mập Mạp đồng cảm gật đầu: “ Quá đúng! May mắn chúng ta không tính là người làm công tác văn hóa.”
Trần phu tử đang nâng chén trà trong tay bỗng nhiên khựng lại, sắc mặt đen thui tựa như than tổ ong. Hai tên học sinh hỗn đản này, các ngươi nói bậy chẳng lẽ không biết nhỏ giọng dùm một chút sao?
Nói chuyện một hồi cùng Trần phu tử, Phương Tranh cảm nận được mình có nhiều thu hoạch, nhiều ngày qua khổ não nhất thời đầu óc lâm vào bế tắc, khó trách Mập Mạp cung kính mời Trần phu tử đến nhà làm phụ tá, quả nhiên lão Trần có vài phần bản lãnh chân chính, tùy tiện nói một câu liền hóa giải được bản chất của sự kiện tranh quyền đoạt vị này.
Dục vọng! Chư vị hoàng tử tranh giành ngôi vị thái tử, nói đến cùng thì tất cả đều là do dục vọng cùng dã tâm sai khiến. Dục vọng có thể khiến cho một con người bước lên đỉnh phong cao nhất trên thế gian, nhưng cũng có thể đẩy người ta rơi xuống vực sâu vạn trượng, chỉ cần đem tâm lý này lợi dụng thích đáng, thái tử kì thực cũng không phải khó đối phó như tưởng tượng.
Nghĩ ra những trò phá hoại thì Phương Tranh vốn là một hảo thủ, hai mắt hắn chuyển động, nhất thời một cái ám chiêu vô cùng thiếu đạo đức dần dần lộ ra hình dáng ở trong lòng của hắn.
Đúng lúc này tấm bình phong bên trong nhã gian bất thình lình bị người mạnh mẽ đạp đổ, thanh âm rầm rầm dọa cho ba người nhảy dựng cả lên, Phương Tranh sợ tới mức thân ảnh rung lên một cái, theo bản năng chui xuống gầm bàn.
Sau khi cố gắng tự trấn định lại bản tâm, Phương Tranh cẩn thận nhìn ra, đã thấy đứng trước mặt có mười mấy gã gia đình nhà người ta, hùng hổ trừng mắt nhìn bọn hắn. Người đầu lĩnh chính là một nam một nữ, nam tử ước chừng khoảng hai mươi tuổi, thân mặc một chiếc trường sam màu đen, mắt sao mày kiếm, hơi có vài phần anh tuấn. Bất quá lúc này khuôn mặt anh tuấn của hắn đã vặn vẹo thành một đoàn, diện mạo dữ tợn tựa hồ như đang vô cùng tức giận.
Nữ tử niên kỉ ước chừng khoảng mười tám cái thanh xuân, bề ngoài cũng hơi có vài phần tư sắc, tuy nhiên xương gò má hơi cao, hơn nữa cặp môi quá mỏng, theo tướng mạo mà phán định, đây điển hình là cái tướng người chanh chua đanh đá.
“ Các ngươi xông vào đây làm chi?” Phương Tranh hoảng hốt nhìn mười mấy người mang ý đồ bất hảo mà đến, lắp bắp nói.
Nam tử đầu lĩnh quét mắt liếc ba người bọn hắn một cái, lạnh giọng nói: “ Mới vừa rồi ai đã đập lên vách bình phong, còn mắng chửi người ta? Đứng ra mau!”
Nhất thời Phương Tranh đã hiểu mọi chuyện, nguyên lai đôi cẩu nam nữ này vừa rồi chính là những người buông lời tâm tình ghê tởm ở bên kia tấm bình phong, thật sự tưởng rằng bọn họ thức thời bỏ đi. Nhưng không nghĩ ra gã nam tử này đại khái còn muốn biểu hiện một chút anh hùng khí khái của hắn ở trước mặt nữ tử, cho nên quay trở về dẫn thêm người đến giúp hắn báo thù.
“ Rốt cuộc người nào đã