Trọng Sinh Phong Lưu Thiếu Gia

Thế cưỡi lưng hổ


trước sau

Nghiêm khắc mà nói thì Đỗ Tuyên và Phương Tranh thật ra đều cùng một hạng người, bọn hắn tuy không phải cái loại hỗn đản trời sinh, thích hoành hành ngang ngược, đàn áp dân chúng. Nhưng ít nhất bọn hắn cũng không phải là cái loại thiện nam tín nữ gì, người bình thường đều không dám trêu chọc.
Chỉ hận vận khí của Đỗ Tuyên hôm nay đen đủi trêu chọc ngay vào Phương Tranh. Lấy tính khí của hắn tự nhiên sẽ không cùng Đỗ Tuyên tỉnh táo thương lượng, đều là người ăn chơi trác táng cho nên nhất định phải chơi trội hơn hắn một lần nga.
Ở trong hội các vị công tử ăn chơi trác táng tại đất kinh thành, danh đầu của Phương Tranh hơi bị nhóm ăn chơi trác táng kiêng kị, bọn hắn kiêng kị không phải cái chức quan của Phương Tranh ở trong triều đình, mà là con người của Phương Tranh quá mức đê tiện vô sỉ. Một khi trêu chọc hắn, hoặc là bị hắn trêu chọc phải, hậu quả cũng đều nghiêm trọng như nhau, mức độ rủi ro là không thể tránh khỏi, nhẹ thì táng gia bại sản mà nặng thì thương hại đến an nguy tính mạng. Năm đó phú thương bài danh đệ nhị trong kinh thành, Ngô gia chính là một thí dụ điển hình, Ngô công tử trêu chọc Phương Tranh hậu quả chính là sản nghiệp của Ngô gia bắt đầu lụi bại nghiêm trọng, hiện giờ Ngô gia ở trong kinh thành ngay cả so với những thương gia hạng tam lưu cũng không bằng.
Hôm nay Đỗ Tuyên mang theo gia đinh ác bộc truy đánh Phương Tranh, theo như thuyết pháp của Phương Tranh, hắn sẽ gặp phải phiền toái lớn.
Nghĩ đến đây Đỗ Tuyên sợ tới mức mặt cắt không còn một giọt máu nào, hai mắt hoảng sợ trợn tròn, nằm sụi lơ trên sàn nhà thở hồng hộc nói không nên lời. Biểu hiện anh hùng khí khái của hắn lúc trước đã tiêu thất, hiện tại hắn bất chấp thể diện trước mặt nữ tử thương thầm trộm nhớ trong lòng, mà giống như kẻ đáng thương dùng ánh mắt cầu xin nhìn Phương Tranh, cả người kiềm không được run rẩy. Hắn rất rõ ràng, lời của Phương Tranh nói có khả năng sẽ đúng là như vậy, chính mình đã mang đến phiền toái cho lão cha của mình, hơn nữa tai họa gây ra còn không phải nhỏ.
“ Thảo dân không biết Phúc vương điện hạ cùng Phương đại nhân kiến giá, thỉnh….” Chữ thỉnh cả nửa ngày mà Đỗ Tuyên còn không mời được đi ra, biểu tình nhợt nhạt nằm ủ rũ trên sàn nhà, cuộc đời này của hắn không có thói quen cầu xin tha thứ, cho nên không biết phải nói như thế nào mới tốt.
Phương Tranh ngồi xổm người xuống, biểu tình ôn hòa cười nói: “ Thỉnh thỉnh thỉnh, thỉnh cái gì? Ngươi mắc bệnh nói lắp phải không?”
Đỗ Tuyên cuống quýt lắc đầu: “ Không, không phải.”
Phương Tranh mất hứng nhíu mày: “ Không không không, còn không không phải, nhìn ngươi nói lắp nghiêm trọng như thế, hà cớ làm sao còn không chịu thừa nhận?”
Đỗ Tuyên lại cuống quýt gật đầu: “ Vâng, dạ dạ, đúng là thảo dân nói lắp.”
Phương Tranh nở một nụ cười thỏa mãn, hướng nữ tử bên cạnh bĩu môi: “ Thê tử của ngươi hả?”
Nữ tử lo lắng bất an, gắt gao nắm lấy cánh tay của Đỗ Tuyên, tựa như còn muốn trốn ở phía sau lưng hắn.
Đỗ Tuyên nhìn nàng ta liếc mắt một cái, lắc đầu đáp: “ Không phải.”
“ Tiểu thiếp của ngươi?”
“ Cũng không phải.”
“ Tình nhân của ngươi?”
Đỗ Tuyên chần chừ một chút, rốt cuộc gật đầu nói: “ Coi như là thế đi, nàng ta cũng là hồng bài cô nương trên sông Tần Hoài!”
Phương Tranh cười dài bỗng nhiên khuôn mặt tuấn tú trầm xuống, lạnh lùng nói: “ Ngươi vì muốn mua vui cho kỹ nữa, mà cả gan hành hung chúng ta? Ngươi nói chúng ta có oan uổng hay không đây?”
Nhất thời khuôn mặt của Đỗ Tuyên suy sụp, tang thương khóc nói: “ Phương đại nhân, ta sai lầm rồi, là thảo dân có mắt không tròng nhìn không ra được thái sơn, mong rằng Phương đại nhân nể tình gia phụ đều là quan đồng liêu trong triều, buông tha cho ta đi.”
Phương Tranh cười nói: “ Buông tha cho ngươi? Ngươi có biết ẩu đả mệnh quan triều đình cùng thân vương quốc tộc sẽ có tội danh gì hay không?”
Đỗ Tuyên ảm đạm gật đầu.

Phương Tranh thu lại bộ dạng tươi cười trên khuôn mặt, tức thì đổi thành một bộ căm giận: “ Còn nữa, gia đinh của nhà ngươi mới vừa rồi còn truy sát ta! Hại ta chạy trốn đến khổ sở, bổn quan thật sự đã bị mất hết thể diện, chuyện này ngươi nói xem phải làm sao bây giờ?”
Mọi người nghe được trong lòng không khỏi ác hàn, chính ngươi không biết xấu hổ trốn chạy trối chết khắp nơi, khoản này mà cũng có thể tính lên trên đầu của người ta hay sao?
Đỗ Tuyên cũng không phải cái hạng ngu ngốc, nghe vậy liền nhanh chóng nói: “ Bồi thường! Thảo dân nguyện ý bồi thường bạc, cấp cho Phương đại nhân một chút an ủi!”
“ Bồi thường bạc? Tưởng rằng bạc là có thể giải quyết mọi vấn đề hay sao? Phúc vương vốn là hoàng thân tôn sư, bổn quan cũng là quan lớn, ngươi dẫn người tới hành hung chúng ta, còn muốn bồi vài lượng bạc coi như không có chuyện gì? Nếu người trong thiên hạ đều noi gương ngươi học tập, đem mệnh quan triều đình đánh cho một trận sau đó tiếp tục bồi thường bạc rồi vô sự, ngươi bảo mệnh quan như chúng ta đây còn biết sống như thế nào? Chúng ta tân tân khổ khổ chăm lo quốc sự cho mọi người an cư lạc nghiệp, như thế nào còn bị người ta hành hung a? Oan uổng, oan uổng quá!”
Đỗ Tuyên càng nghe mặt càng thêm tái nhợt, thảm rồi! Phương đại nhân quyết tâm muốn giáo huấn ta, hoặc hắn muốn kết liễu ân oán quan trường với phụ thân ta, cho nên muốn mượn cơ hội để trả thù, như vậy đại sự không ổn rồi!
Phương Tranh còn đang nước miếng tung bay: “ Đừng tưởng rằng các ngươi có tiền bẩn thì đã là giỏi nhất, đắc chí cái gì? Trong nhà lão tử sinh ý lớn như thế, vốn là phú thương giàu nhất tại Hoa triều, các ngươi nhìn thấy ta còn muốn khoe khoang nữa ư? Làm người cần phải biết nhún nhường, nếu đạo lí này mà còn không hiểu, ngươi có tư cách gì làm kẻ ăn chơi trác táng đây? Trên đời này có rất nhiều chuyện tiền không thể giải quyết! Nhưng thôi được rồi, ngươi định bồi thường bao nhiêu bạc?”
“ Hả?” Đỗ Tuyên ngẩn người, phản ứng căn bản không theo kịp, ánh mắt dại ra nhìn chằm chằm vào Phương Tranh.
Phương Tranh mất hứng chau mày: “ Tiểu tử này còn trẻ như thế nào lại đã hồ đồ? Ngươi không phải nói bồi thường bạc cho ta hay sao? Nhanh xuất tiền, còn ngẩn ra đó làm chi?”
Đỗ Tuyên bị miệng lưỡi uốn éo của Phương Tranh làm cho luống cuống tinh thần, đầu óc của hắn vận chuyển chậm, thật sự không theo kịp lối suy nghĩ nhanh như điện chớp của Phương đại nhân. Bất quá câu nói sau cùng của Phương Tranh thì hắn đã nghe rõ ràng, vì thế Đỗ Tuyên vội vàng từ trong lòng lấy ra một chồng ngân phiếu, rút ra một tấm, nhìn sắc mặt của Phương Tranh, lại rút thêm một tấm, nặn ra một nụ cười so với khóc còn khó coi hơn, nói: “ Một chút lòng thành, thỉnh cầu đại nhân xin hãy vui lòng nhận cho, đây coi như là thảo dân bồi tội với đại nhân!”
Phương Tranh tiếp nhận ngân phiếu, lại chăm chú nhìn vào chồng ngân phiếu trong tay Đỗ Tuyên, không cao hứng nói: “ Chỉ một ít này thôi ư?” Đỗ Tuyên ngẩn người nhanh chóng rút thêm một tấm, nhét vào trong tay Phương Tranh, lúc này hoa dung đã thất sắc vô cùng.
Sắc mặt Phương Tranh hơi hòa hoãn lại, đem ngân phiếu thu vào trong lòng, tươi cười vỗ bả vai Đỗ Tuyên nói: “ Trẻ nhỏ dễ dạy!” Dứt lời quay sang nhìn Trần phu tử nói tiếp: “ Phu tử, lời này nói như vậy có đúng hay chăng?” Trần phu tử đem toàn bộ quá trình Phương Tranh dọa dẫm rồi vơ vét tài sản đều thu vào trong mắt, nghe vậy cả giận bất mãn hừ một tiếng, đảo cặp mắt trắng dã không thèm phản ứng đến hắn.
Phương Tranh nâng Đỗ Tuyên đứng dậy, cười nói: “ Đỗ công tử quá khách khí rồi! Cái này thực làm cho bổn quan cảm thấy hổ thẹn? Ngươi có biết từ trước đến nay bổn quan luôn luôn bị người ta hiểu lầm lòng nhân đức, chúng ta sẽ không nhắc lại chuyện này nữa, ha ha.”
Đỗ Tuyên nghe vậy như được đại xá, liên tục lau mồ hôi lạnh không ngừng nói đa tạ.
Ngay khi Đỗ Tuyên cuống quýt hướng đám người Phương Tranh cáo từ, bỗng nhiên Phương Tranh nói theo: “ Ngày mai bổn quan sẽ đến quý phủ bái phỏng lệnh tôn Đỗ thượng thư, khi công tử về nhà thì thuận tiện báo trước hộ ta một tiếng.”
“ Phác thông!”
Đỗ Tuyên giật mình thiếu chút nữa đã ngã lộn trên mặt đất. Đem nữ tử đang dìu hắn đẩy sang một bên, Đỗ Tuyên hổn hển thở cuối cùng bất chấp mồ hôi đang túa ra trên trán, sờ tay vào trong ngực đem toàn bộ số ngân phiếu lôi ra, nhìn cũng chưa thèm nhìn toàn bộ nhét vào trong tay Phương Tranh khóc ròng nói: “ Phương đại nhân, Phương đại gia! Van cầu ngài buông tha cho thảo dân một con đường sống có được hay không? Sau này thảo dân sẽ không dám thế nữa.”
Phương Tranh khiêm tốn xua tay: “ Nói quá lời, nói quá lời! Ha ha, bổn quan vô đức vô năng đâu dám nhận là đại gia của ngươi nha, chuyện này tốt nhất nên trưng cầu ý kiến của lệnh tôn một chút.”
Nhìn xấp ngân phiếu đang nằm trong tay Phương Tranh hai mắt sáng ngời, khuôn mặt giãn ra cười nói: “ Đỗ công tử quả nhiên hào phóng a, nếu như lệnh tôn công vụ bề bộn, bổn quan cũng không quấy rầy nữa! Công tử, ngươi cứ trở về trước đi.”
Lúc này Đỗ Tuyên mới nhẹ nhàng thở dài một hơi, kinh nghi bất định nhìn Phương Tranh một cái, sau đó nhanh chóng đi xuống dưới lầu.
Phương Tranh đại khái đếm qua đống ngân phiếu trong tay, trong bụng cao hứng như mở cờ: “ Gã gia hỏa này mang không ít bạc theo bên người a, ta kháo! Hơn vài vạn lượng nha, so với lão tử còn muốn nhiều tiền hơn.”

Mập Mạp bước lên trước cười nói: “ Chúc mừng Phương huynh, hôm nay lại phát tài rồi!”
Trần phu tử cau mày trầ, giọng nói: “ Phương Tranh, ngươi làm như thế này là đang thu bạc phi nghĩa đó.”
Phương Tranh vội vàng đem bạc giấu vào trong, cười nói: “ Phu tử đã nói quá lời, tại sao lại là của phi nghĩa đây? Số bạc này chỉ là tiền mồ hôi nước mắt mà học sinh đã phải chạy trối chết để đổi lấy!”
“ Ngụy biện! Ngụy biện!” Trần phu tử không nề hà , tức giận tới mức giậm chân đành đạch.
Bỗng nhiên Phương Tranh thu lại bộ dạng nhăn nhở, bước đến bên phía cửa sổ nhìn theo bóng lưng đang khuất xa dần của Đỗ Tuyên.
Mập Mạp hiếu kỳ nói: “ Phương huynh, ngươi làm sao vậy?”
Phương Tranh một bộ cao thâm mặc trắc, trầm ngâm suy nghĩ một lúc, sau đó nghiêm túc nói: “ Ta đã nghĩ thấu triệt, Đỗ thượng thư khẳng định đã tham hối lộ không ít bạc, nếu như hắn có tiền….Không bằng chúng ta phái ngươi bắt cóc Đỗ Tuyên, sau đó viết một lá thư tống tiền Đỗ thượng thư, muốn hắn chi ra trăm vạn lượng bạc để chuộc lại nhi tử của hắn.”
Mập Mạp cùng Trần phu tử nghe vậy cực kì hoảng sợ: “ Phương huynh! Vạn lần không được!”
“ Phương Tranh! Ngươi quả thực vô pháp vô thiên, tức chết ta! Ta như thế nào lại dạy dỗ ra một đệ tử như ngươi đây, hừ hừ!”
Phương Tranh thấy hai người cật lực phản đối cho nên cũng không tiếp tục kiên trì suy nghĩ, nghe vậy cười nói: “ Ai nha, hai người không cần phải khẩn trương như thế, ta chỉ tùy tiện nói giỡn mà thôi, mọi người đừng tưởng là thật!”
Ngay khi hai người nhẹ nhàng thở ra một hơi, nào ngờ Phương Tranh lẩm bẩm: “ Cầm tặc tiên cầm vương, ân, ta nên bắt thẳng Đỗ thượng thư mới phải, như vậy trực tiếp hơn, không tin lão gia hỏa kia không trả tiền.”
“ Bùm!”
“ Ân sư! Ân sư ngài làm sao vậy? Tỉnh, mau tỉnh lại!”
Ngoại thành Dương Châu phủ.
Tọa lạc tại bên cạnh con sông Giang Nam có một tòa đình viện, xuân về cảnh sắc muôn hoa đua nhau nở rộ, hàng liễu xanh tươi dần dần đâm chồi nẩy lộc, những cành lá chằng chịt tự động rủ xuống mặt sông như cánh tay thon nhỏ của những thiếu nữ đang nô đùa, làm cho con sông Giang Nam điểm lên một mảnh xuân ý dạt dào.
Tòa đình viện này thực bình thường, bình thường đến nỗi người bên ngoài đi qua căn bản sẽ không nhìn vào trong mắt, đại môn nước sơn đã bị ăn mòn, lớp tường bao chung quanh đã không ngừng chóc vẩy, một căn đình viện như thế này ở mọi nơi trong Giang Nam đều có thể tùy tiện nhìn thấy được, căn bản sẽ không khiến cho người ta chú ý.
Nhưng bên trong đình viện thì hoàn toàn ngược lại, bên trong có một căn phòng tựa như đại điện, sàn nhà được lót bằng đá cẩm thạch, bóng loáng mà trang trọng. Trước đại sảnh rộng thênh thang có một bức rèm che kín mít, đem trước và sau hậu viện ngăn cách thành hai bộ phận riêng biệt.
Dương Thành cẩn thận quỳ gối ở trước đại sảnh, cúi đầu nhắm mắt, một hơi thở mạnh cũng không dám thốt ra bên ngoài.
Sau khi Hổ Vân Sinh làm nhiệm vụ thất bại đã bị chúa thượng sát tử, Dương Thành liền tiếp nhận vị trí của hắn. Hắn và Hổ Vân Sinh giống

nhau đều là những con chó phủ phục ở dưới chân chúa thượng, bọn hắn đồng dạng trung thành và tận tâm, nhưng khác nhau chính là Hổ Vân Sinh đã chết!

Còn Dương Thành hắn so với Hổ Vân Sinh lại càng là một con chó hung ác hơn, bản tính của hắn tàn nhẫn, giảo hoạt khôn cùng, chúa thượng chỉ cờ hướng nào, hắn liền không tiếc hết thảy đại giới mà hoàn thành mệnh lệnh chúa thượng giao cho, không chết không từ.
Giờ phút này hắn quỳ gối trước phòng, không nói cũng không động, lẳng lặng đợi câu hỏi của chúa thượng ở phía sau mành che.
“ Hành động của tổ chức Ảnh Tử trong thành Dương Châu, đại khái có bao nhiêu người?” Phía sau mành che chúa thượng mở miệng hỏi, thanh âm trầm thấp mà tĩnh lặng như mặt hồ.
“ Bẩm chúa thượng, Ảnh Tử chia thành từng nhóm mà đến, nhóm đầu tiên ước chừng khoảng hơn ba mươi người, bọn hắn giả dạng thành thương nhân, xa phu, tiểu nhị hiệu buôn, vừa vào thành liền lùng sục khắp mọi nơi nghe ngóng động tĩnh. Bọn chúng hành sự rất cẩn thận không dễ dàng phát hiện được, cách mấy ngày hôm trước lại có thêm một đám Ảnh Tử tới Dương Châu, ước chừng khoảng trên dưới năm sáu chục người, cũng hoạt động tại thành Dương Châu mà không để lại một chút dấu vết nào. Hiện nay chỉ sợ ngay cả tri phủ nha môn Dương Châu cũng đều có cơ sở ngầm của bọn chúng bố trí, hẳn là Triệu Tuấn đã cũng khai ra tên Hỗ Vân Sinh cho nên mới khiến đám Ảnh Tử phát hiện được manh mối, bọn hắn men theo manh mối mà điều tra tới đây.”
“ Dương Thành, phân phó cho mọi người rút lui khỏi Dương Châu, không được lưu lại một chút manh mối gì. Nếu Phương Tranh muốn tìm hiểu rõ mọi chân tướng, cũng chẳng khác nào mò kim đáy biển, bọn chúng làm chỉ uổng phí công phu mà thôi!”
“ Tuân lệnh!”
“ Hiện giờ tình hình trong kinh thành như thế nào rồi?” Thật lâu sau, thanh âm trầm lạnh lẽo thấu xương vang lên.
“ Bẩm chúa thượng, hiện giờ thế cục trong kinh sư đang hỗn loạn, nghe lời đồn đại nói rằng hoàng đế có lòng muốn thay đổi ngôi vị thái tử, cho nên các chư vị hoàng tử đang ra sức cấu kết bè đảng, nhờ lực lượng của các đại thần nịnh bợ hoàng đế, tranh thủ đoạt cái ngôi vị thái tử vào trong tay.”
“ Hừ” Chúa thượng phía sau mành che cười lạnh một tiếng, “ Đám phế vật kia thiết tưởng tranh giành đơn giản như vậy ư? Chỉ cần một đám đại thần thì đã có thể hay sao? Hiện giờ thái tử phản ứng như thế nào?”
“ Thái tử mặt ngoài không có phản ứng nào, nhưng kì thực đã bắt đầu âm thầm trù bị, tình thế đang rất bất lợi đối với hắn. Thuộc hạ đoán rằng sắp tới có khả năng thái tử sẽ cấu kết cùng với biên quân và tư quân của hắn, dẫn quân vào kinh bức hoàng đế thoái vị tranh ngôi!”
“ Phải điều tra xem hắn luyện binh ở nơi nào? Số lượng bao nhiêu? Rõ chưa?”
“ Thuộc hạ vô năng, hiện tại chỉ biết được vị trí cụ thể của chi quân đội kia, còn nhân số cùng trình độ như thế nào, thì không thể điều tra ra được!”
“ Mau chóng điều tra, càng chi tiết càng tốt, ta muốn nhìn một chút xem trong tay của thái tử, rốt cuộc đang nắm giữ được bao nhiêu phần thực lực, hi vọng thái tử sắp phế truất này sẽ không làm cho ta phải thất vọng, ha ha.”
“ Dạ!” Dương Thành khom lưng bái lạy nói.
“ Phúc vương cùng Phương Tranh gần đây có động tĩnh gì không?”
“ Phúc vương một mực ở trong vương phủ xử lí công vụ, không qua lại cùng với các đại thần trong triều. Bất quá thuộc hạ theo tin tình báo mà biết được, mọi chuyện kết giao với các đại thần hoàn toàn đều là do Phương Tranh một tay lo liệu, Phương Tranh muốn đả thông thương lộ tới Hạ Lan sơn, tụ tập một số các vị đại thần kết phường buôn bán, dùng kế này làm mục đích mượn sức các đại thần ủng hộ Phúc vương.”
“ Đả thông thương lộ tới Hạ Lan sơn?” Chủ nhân phía sau mành che hơi ngẩn người một chút, tiếp theo cười lạnh nói:
“ Người này quả nhiên khôn vặt, loại phương pháp bịt tai trộm chuông này mà hắn cũng nghĩ được, hừ! Còn gì nữa hay không?”
“ Còn nữa, mấy ngày hôm trước hắn phụng mệnh tiếp quản Thành Phòng quân, thời gian vào trong quân tuần doanh trại, đã mượn cớ phạm thượng chủ tướng mà chém đầu phó tướng Thẩm Tín để lập uy. Theo như thám báo thì Thẩm Tín là người tâm phúc của thái tử, sau khi thái tử biết được chuyện này, sắc mặt xanh mét nhưng lại không nói một câu, hơn nữa đối với Phương Tranh vẫn còn rất khách khí!”
Chủ nhân phía sau mành che trầm mặc không nói, thật lâu sau, mới hạ giọng: “ Thái tử muốn khởi binh, có khả năng chỉ trong vài ngày tới đây, đem nhân thủ đều phái ra hướng kinh thành, tập trung thu thập tình báo, bất luận chuyện lớn chuyện nhỏ đều phải hồi báo về.”
“ Dạ!” Dương Thanh cung kính đáp, tiếp theo miệng hơi ngập ngừng một chút, bộ dạng do dự.
“ Ngươi có chuyện muốn nói sao?”
Dương Thành cả kinh, quỳ dập đầu sát trên mặt đất, thanh âm cung kính nói: “ Thứ cho thuộc hạ lắm miệng, chúa thượng! Hiện giờ trong kinh thành đã hỗn loạn thành một mảnh, nếu như chúa thượng muốn thừa nước đục thả câu, hiện giờ thời cơ đúng là tuyệt hảo! Bọ ngựa bắt ve, hoàng tước tại hậu, chỉ cần thái tử khởi binh tạo phản, chúa thượng liền có khả năng dựng thẳng đại kỳ lấy danh nghĩa cần vương, triệu tập các lộ đại quân, bao vây thái tử!”

“ Câm miệng! Ngươi hiểu cái gì! Thời cuộc còn chưa sáng tỏ trắng đen, nếu như ta vội vàng hành sự, chẳng lẽ không phải cũng ngu xuẩn giống như đám phế vật trong kinh thành hay sao?”
“ Thuộc hạ lắm miệng, thuộc hạ đáng chết!” Lúc này Dương Thành liền tự bạt tai chính mình hai cái, sau đó khom lưng cúi sát đầu ở trên sàn nhà, một mực không dám nhúc nhích.
Bầu không khí trong đại sảnh nhất thời lại rơi vào trầm mặc, thật lâu sau chủ nhân bên trong mành che mở miệng nói: “ Ta phỏng chừng hoàng đế thật sự có ý niệm muốn phế truất ngôi vị thái tử, người được chọn hơn phân nửa khẳng định là Phúc vương! Dương Thành, phái người đi kinh thành chặt chẽ quan sát động tĩnh của Phúc vương cùng Phương Tranh, tìm một cơ hội âm thầm ám sát Phúc vương, hừ! Ta thực muốn nhìn xem, hoàng đế khi biết được tân thái tử mà hắn chọn liền bị người ám sát, không hiểu hắn sẽ có phản ứng như thế nào? Liệu có tức giận mà băng hà hay không? Ha ha ha ha!”
Tiếng cười khàn đục mà trầm bổng như tiếng quạ kêu trong đêm khuya vắng vẻ, làm cho kẻ khác không rét mà run.
Dương Thanh cố nén sợ hãi trong lòng, cung kính lĩnh mệnh.
Kinh thành, thái tử phủ.
Bên trong hậu điện vắng vẻ ánh nến heo hắt lóe lên từng đợt quang mang, khiến cho sắc mặt của thái tử càng tôn thêm vẻ âm trầm băng lãnh, khó hiểu giống như thế cục hỗn loạn trong kinh thành.
Phạm Thụy ngồi ngay ngắn đối diện trước mặt thái tử, miệng hơi ngập ngừng, trải qua một hồi do dự cuối cùng vẫn là không dám mở miệng.
Thật lâu sau, trên gương mặt của thái tử nở một nụ cười âm trầm, ánh mắt mang theo vài tia lãnh quang, thản nhiên nói: “ Tiên sinh cứ tùy tiện nói ra suy nghĩ của mình!”
Phạm Thụy vội vàng chắp tay nói: “ Điện hạ, xin thứ cho tại hạ nhiều lời. Trong bốn lộ đại quân nguyện ý trung thành với điện hạ chỉ có một lộ, mà quân sĩ mới huấn luyện bên ngoài thành tựa hồ như chuẩn bị có phần không đủ. Còn nữa, Thành Phòng quân từ sau khi Phương Tranh nhậm chức, mọi chuyện càng có thêm nhiều biến số, nếu vội vàng khởi sự, tại hạ vô cùng bất an.”
Thái tử mỉm cười nói: “ Tiên sinh lo lắng Cô vương sẽ giẫm chân lên vết xe đổ của lão sư Phan Văn Viễn hay sao?”
Phạm Thụy vội cúi đầu nói: “ Bẩm điện hạ đích thị là như vậy! Điện hạ, binh giả cũng chính là hung khí quốc gia, có thể đả thương người nhưng cũng có thể đả thương chính mình, mong rằng điện hạ tính toán cho chu toàn rồi mới khởi sự!”
Thái tử trầm giọng đáp: “ Tiên sinh còn nói thiếu hai chuyện, Thọ vương ở Hưng Khánh phủ giám quân nhiều năm qua, nói như vậy vây cánh của hắn cũng sớm đã thành tựu, nếu như Cô vương khởi sự, tất nhiên Thọ vương sẽ hưng binh cần vương. Còn nữa, tiên sinh còn nhớ người mà đã bắt cóc Phương Tranh để giá họa cho Cô vương hay không? Cô vương cảm giác rằng kẻ này không phải là người đơn giản, không biết địch nhân của chính mình là ai, đó mới là nguy hiểm tột cùng, nếu Cô vương khởi sự chỉ sợ người nọ tất sẽ thừa nước đục thả câu.”
Phạm Thụy nghe vậy thần sắc càng thêm bất hảo, hạ giọng nói: “ Nhiều nhân tố đối với điện hạ bất lợi như vậy, điện hạ vì sao lại một mực cố chấp muốn khởi sự đây?”
Thái tử ảm đạm thở dài, ánh mắt nhìn ra ngoài bầu trời đêm u sâm thăm thẳm, lạnh nhạt nói: “ Phụ hoàng bệnh nặng, trước mắt thấy cũng sắp băng hà! Người đã hạ quyết tâm bãi miễn ngôi vị thái tử của Cô vương, trước khi người chết tất sẽ nghĩ mọi biện pháp đem Cô vương bãi miễn. Nếu như Cô vương còn chần chừ không động thủ, khi đó ngay cả danh phận thái tử ta cũng không còn, càng không có cớ hưng binh khởi sự, nếu như vô cớ xuất binh, ai sẽ hưởng ứng? Tiên sinh a, hôm nay Cô vương đã như tên lắp trên dây cung, không bắn không được nữa rồi.!”
Chứng kiến Phạm Thụy sắc mặt tái nhợt, thái tử cười ôn hòa: “ Tiên sinh không cần phải lo lắng, kì thực phần thắng của chúng ta còn rất lớn, có đôi khi sự tình tranh đoạt quyền lợi rất phức tạp, cũng giống như một tấm lưới mà ta lại đem nó cắt đi một mắt, nó liền sẽ tung ra cả một mảng lớn, vậy nên không thể không suy nghĩ trước khi ta chọn cắt cái mắt nào. Nhưng cũng có đôi khi tranh quyền đoạt vị lại rất đơn giản, đơn giản chỉ cần có cơ hội sát tử những người mấu chốt kia…Ha ha, hiện tại Cô vương chỉ cần đợi một cái cơ hội như thế mà thôi, chỉ cần có thể giết được….Thiên hạ to lớn người nào còn dám đứng ra phản đối ngôi vị của Cô vương? Đến lúc đó trong tay của Cô vương nắm giữ bốn lộ đại quân bảo vệ kinh thành, hơn nữa còn một lộ biên quân, cùng tư binh mà Cô vương mới huấn luyện, thiên hạ chi binh hơn phân nửa đều đã nằm gọn trong tay của Cô vương, ngôi vị hoàng đế tự nhiên sẽ có thể ngồi yên! Tiên sinh, ngài nghĩ có đúng hay không?”
Phạm Thụy có điều sở ngộ, đáp: “ Người mấu chốt theo trong lời của điện hạ, là muốn ám chỉ Phương Tranh cùng chư vị Vương gia hay sao?”
Thái tử nở một nụ cười thâm hiểm: “ Có thể còn có những người khác đi, nhưng người nào mà dám chống đối lại Cô vương xưng Đế, người đó chính là địch nhân của Cô vương!”
Phạm Thụy cúi đầu sợ hãi không dám lên tiếng.
“ Tiên sinh, phân phó cho tân quân gia tăng luyện binh, ẩn giấu hành tung đừng để cho ngươi khác phát hiện. Một khi thời cơ thích hợp liền tiến công vào kinh thành!”
“ Theo như lời của điện hạ, khi nào mới là thời cơ thích hợp?”
Thái tử cười cười, lắc đầu không trả lời.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện