Trọng Sinh Phong Lưu Thiếu Gia

Bại quân đến dưới thành


trước sau

Bên trong đại doanh Long Vũ quân dưới Thần Liệt sơn, đi đường quá lâu, hoàng thượng đã mệt nhoài, đang nằm trên giường mềm, nhắm mắt không nói. Gương mặt hắn như giấy vàng, mồ hôi lạnh liên tục chảy ra, ngự y đi theo từ trong cung vội vàng bắt mạch cùng kê đơn cho hoàng thượng, Mập Mạp ngồi ngay trước người hoàng thượng, nắm lấy tay hoàng thượng, vẻ mặt lo lắng. Hiện tại trong mắt hắn, không còn là vị hoàng đế uy nghiêm cao cao tại thượng, thời khắc nào cũng sầm mặt, mà chỉ là một vị lão nhân như dầu hết đèn tắt, ngày tháng hắn còn sống trên đời đã không còn nhiều lắm, mà vị lão nhân này lại là phụ thân của hắn, là vị phụ thân mà cả đời chưa từng có bao nhiêu lần cho hắn nhìn thấy khuôn mặt tươi cười.
Một lúc lâu, ngự y đứng lên, sắc mặt trầm trọng thở dài, sau đó đi tới bên án thư viết đơn thuốc, thái giám đứng một bên giúp đỡ mài mực, sau khi kê xong đơn thuốc, thái giám liền y theo soạn lại một phần, đặt vào trong hộp gỗ. Lưu cho thái y viện trong cung lập hồ sơ, rất nhanh liền có tiểu thái giám chạy ra, lấy đơn thuốc đi ra ngoài hốt thuốc.
“ Ngô ngự y, tình huống phụ hoàng ra sao?” Mập Mạp buông tay hoàng thượng ra, đi tới bên người ngự y, nhỏ giọng hỏi.
Ngô ngự y nhìn Mập Mạp lắc đầu: “ Phúc Vương điện hạ, hạ quan vô năng, sợ rằng bệnh của hoàng thượng, đã không còn thuốc nào chữa khỏi, việc thái tử mưu phản, làm hoàng thượng vốn đã bệnh rất trầm trọng lại càng tích tụ thêm trong lòng, dẫn đến huyết khí không nhanh, khí mạch yếu ớt, đại nạn…không còn bao xa!”
Mập Mạp kinh hãi, lập tức khuôn mặt nổi lên vẻ bi thống thật sâu, viền mắt ướt át, rất nhanh rơi nước mắt.
Quay đầu lại nhìn phụ hoàng sắc mặt tái nhợt đang nằm trên giường, Mập Mạp buồn bã thần thương, cầu xin nhìn Ngô ngự y nói: “ Có thể nghĩ được biện pháp gì nữa hay không? Có phải cần trân dược hi thế gì? Bổn vương nguyện dùng tất cả để cầu cho được, chỉ cần Ngô ngự y có thể chữa được cho phụ hoàng, chí ít cũng sống thêm ít lâu.”
Ngô ngự y lắc đầu than thở: “ Dược y không chữa được cái chết, phật độ người hữu duyên. Phúc Vương điện hạ, hoàng thượng dù sao đã già. Hạ quan chỉ có thể dùng một ít dược nhu hòa ổn định, chậm rãi điều dưỡng, có lẽ hoàng thượng còn có thể kéo thêm được mấy ngày.”
“ Không được, Ngô ngự y, ngươi phải…”
“ Vô Bệnh, chuyện không thể kháng cự, đừng nên cưỡng cầu, chớ làm khó Ngô ngự y nữa.” Hoàng thượng đang nằm trên giường, bỗng nhiên mở mắt suy yếu nói.
“ Phụ hoàng.” Mập Mạp quỳ gối bên cạnh giường, khóc không thành tiếng.
Trong mắt hoàng thượng lộ ý cười, yêu thương xoa đầu Mập Mạp, trầm giọng nói: “ Đi gọi Phùng Cừu Đao vào đây, trẫm có việc cần nói.”
Phùng Cừu Đao liền vào tiếp kiến, ở trước mặt hoàng thượng quỳ một gối hành lễ.
“ Phùng Cừu Đao, hôm qua đánh một trận, Long Vũ quân thương vong ra sao?”
“ Hồi bẩm hoàng thượng, Long Vũ quân có hơn năm vạn người, sau khi chiến đấu kịch liệt đã thương vong hơn một vạn, hiện nay còn có bốn vạn binh mã.”
“ Thái tử bại lui, với bản tính của hắn, sẽ không chịu vượt Trường Giang đi phía bắc. Mà sẽ đem hi vọng ký thác ở phòng thủ thành vệ quân Tần phó tướng Tần Trọng tại kinh thành. Cho nên, hắn sẽ suất tàn quân nhiễu qua truy binh của Hàn Đại Thạch, chạy theo hướng nam về kinh. Truyền lệnh đại quân xuất phát, nhanh chóng cho khoái mã đi thông báo cho Hàn Đại Thạch và Hạ Châu biên quân Đổng Thành trên núi. Ba lộ đại quân các ngươi phân đông, tây, bắc ba mặt, hướng thẳng kinh thành xuất phát, bao vây phản quân của thái tử bên ngoài kinh thành, lần này phải tiêu diệt toàn bộ phản quân, không cho một người nào chạy thoát, ngươi vi phạm xử lý theo quân pháp, đi thôi.”
Phùng Cừu Đao lĩnh mệnh bước đi, bên ngoài trướng rất nhanh ồn ào, chiến mã tê rống, binh sĩ điều động, vận chuyển truy trọng, tất cả tiến hành đâu vào đấy.
Bên trong soái trướng.
Hoàng thượng ho khan kịch liệt, sau khi thở hòa hoãn lại, mỉm cười nhìn Mập Mạp, thở dốc nói: “ Vô Bệnh, thời gian của trẫm không còn nhiều lắm, những gì có thể dạy cho ngươi đều đã tận lực dạy cho ngươi. Theo sự bố trí của trẫm, chính là vì nói cho ngươi, đối đãi địch nhân không thể nương tay, dù cho thân như huynh đệ, chỉ cần hắn dám tạo phản, ngươi cũng phải ngoan độc quyết tâm, tiêu diệt hắn hoàn toàn, không thể cố kỵ thân tình trong nhà đế vương nữa, một người tác loạn, thiên hạ đại loạn, bất luận xuất phát từ loại mục đích nào, hay nhất không nên vọng động việc binh đao, nhưng một ngày ngươi quyết định khởi binh, nhất định phải đánh cho địch nhân tàn phế, đánh chết, không cho hắn cơ hội xoay người, bằng không thiên hạ không còn ngày yên ổn.”

Mập Mạp lúng túng mấp máy môi, do dự nói: “ Phụ hoàng, nhi thần lo lắng không làm được một hoàng đế tốt…”
Hoàng thượng nở nụ cười: “ Ngươi có lo lắng này, đã nói lên ngươi có lòng tiến thủ, mọi việc từ từ sẽ đến, không có ai lên làm hoàng đế thì sẽ là thánh quân, minh quân, rất nhiều thời gian phải liên tục phạm sai lầm mới dần dần thành thục. Những năm gần đây trẫm đề bạt niên thiếu thần tử, tỷ như Phương Tranh, Phùng Cừu Đao, Hàn Đại Thạch, việc này qua đi, trẫm còn muốn mở ân khoa, tìm tân sĩ, thay đổi nhóm cựu thần trong triều, đảo qua dáng vẻ già nua cũ kỹ trong triều, dễ dàng cho ngươi chấp chính trong tương lai, những thứ này đều là trẫm để lại cho ngươi. Lần này bình định xong, trẫm sẽ không phong thưởng những người có công, sau khi ngươi lên ngôi, do ngươi tới phong thưởng, như vậy liền có thể làm cho các thần tử sẽ mang lòng cảm kích đối với tân hoàng.”
“ Vô Bệnh, làm một hoàng đế nói dễ cũng dễ, nói khó cũng khó, phải xem nhìn ngươi dùng loại thủ đoạn gì đi kềm chế đại thần trong triều. Nói đến đây, duy hai chữ “ chế hành”, chỉ có đem các đại thần trị cho dễ bảo, đối với ngươi tâm tồn kính nể, bọn họ mới phục tùng nghe lệnh của ngươi, chủ trương của ngươi, ý chí của ngươi đều sẽ được triệt để chấp hành. Đây là một môn học vấn lớn, ngươi nên tự lo thân.”
“ Dạ, phụ hoàng, nhi thần ghi nhớ trong tâm.”
“ Nhanh, nhanh dời, cẩn thận một chút, đừng làm vỡ nát của lão tử, đem ngươi bán cũng không đền nổi!”
“ Ai! Đứng lại! Ánh mắt ngươi là sao vậy? Cả cái ngăn tủ cũ kỹ này cũng dời, nhà ngươi thiếu ngăn tủ dùng sao? Từ bỏ! Vừa lớn vừa không giá trị, lưu cho Hộ Bộ đi thăm dò thôi, dù sao cũng phải chừa cho bọn hắn một chút canh uống.”
“ Uy! Ngươi rất thanh nhàn sao? Cầm vài cái trứng múa xiếc sao?”
“ Đại nhân, đây không phải trứng gà, đây là dạ minh châu.”
“ Dạ minh châu? Kháo, dạ minh châu lớn như trứng gà, tất cả đều đưa cho ta, đây là chứng cứ khả nghi thái tử mưu phản, bổn quan mang về tỉ mỉ nghiên cứu một chút.”
“….”
Trong phủ thái tử một mảnh quang vinh vui sướng, khí thế ngất trời rối loạn.
Tất cung tất kính tiễn bước thái tử phi, Phương Tranh và Ôn Sâm liền khôi phục bản tính. Ngay trước mặt thái tử phi thì không làm gì được, nhưng ở sau lưng bọn họ hoàn toàn không hề cố kỵ đối với chuyện này, những gì đáng giá trong phủ thái tử tất cả đều bị bọn lính vơ vét ra hết, phân loại chất đống trên sân rộng trước tiền viện, dưới ánh mặt trời chiếu xuống, tản ra kim quang nhu hòa động lòng người.
Mà thị vệ, gia phó, cung nữ và thái giám của thái tử phủ lại bị tập trung ở hậu viện phía sau, do binh sĩ nghiêm khắc trông giữ, bọn họ mặt đầy sợ hãi, kinh khủng muôn dạng nhìn đám binh sĩ như sói như hổ đang giống như muốn dọn nhà thái tử, dời từng món đồ đi ra ngoài không ngừng. Thái tử lập phủ hơn mười năm, chưa từng có người dám cả gan làm loạn như thế đi? Bọn họ thân là người hầu, lúc này cũng mơ hồ hiểu rõ, sợ rằng lời xưng hô thái tử, đã trở thành lịch sử, đám nô bộc liên quan như bọn họ, đợi bọn họ, chẳng biết sẽ là kết cục gì.
Phương Tranh và Ôn Sâm giống như hai con ong mật nhỏ chăm chỉ, bay đến đông, lại bay đến tây. Qua lại xuyên toa bận rộn, đến cuối cùng, vàng bạc châu bảo chồng chất như núi hiện ra ở trước mặt hai người bọn họ thì hai mắt bọn họ đăm đăm, miệng há hốc, ngơ ngác nhìn chăm chú vào đống tài vật lóe kim quang, nhất thời quên mất không nói chuyện.
“ Tốt… thật nhiều chứng cứ phạm tội a!” Ôn Sâm nói lắp.
Phương Tranh hai mắt lóe lục quang yếu ớt: “ Đây…đây trị giá bao nhiêu bạc?”
“ Ít nhất cũng hơn một ngàn vạn lượng, chưa tính mươi hai viên Nam Hải Đông Châu ánh sáng lẫn tính chất đều hoàn toàn như nhau, đó là vật báu vô giá, có tiền cũng mua không được.”

“ Mẹ nó! Lần này giàu to rồi. Lão Ôn, chúng ta đừng làm quan nữa, đi làm phú ông thôi, sau này đi tiệm ăn sơn hào hải vị, mỗi lần gọi hai bàn, một bàn dùng để ăn, một bàn dùng để nhìn.” Phương Tranh ngây ngẩn hai mắt, lẩm bẩm nói.
“ Đúng rồi, sau đó mua hai tiểu nha đầu chừng mười lăm tuổi đẹp tuyệt sắc về nhà, một người hầu mẹ ta, một người hầu vợ ta.” Ôn Sâm chảy nước bọt, phát ra lời nói như nói mê.
“ Đúng đúng, ân? Đây là lý tưởng của ngươi? Tuyệt sắc cô nương chỉ để dùng hầu mẹ ngươi và vợ ngươi?” Phương Tranh bị lý tưởng kỳ lạ của Ôn Sâm làm giật mình tỉnh giấc.
Ôn Sâm ngại ngùng gật đầu: “ Ta có vợ hầu hạ là đủ rồi, nhiều người quá loạn.”
Sắc mặt Phương Tranh biến thành màu đen: “ Ta có một thủ hạ không có tiền đồ như ngươi, thật sự là phúc khí lớn của ta.”
“ Đại nhân, ngài quá khen ta, thuộc hạ có chút kinh sợ.” Ôn Sâm được biểu dương vô cùng vui vẻ.
Hai người lấy lại bình tĩnh, nhìn đống vàng bạc châu báu chất như núi, hai bên liếc mắt nhìn nhau.
Ôn Sâm bỗng nhiên trịnh trọng ôm quyền, vẻ mặt chính khí nghiêm nghị nói: “ Đại nhân, thuộc hạ nghĩ những tài vật này rất có thể là chứng cứ khả nghi của thái tử mưu đồ bí mật tạo phản. Thuộc hạ cho rằng, nhưng chứng cứ trọng yếu này hẳn nên toàn bộ dời đến quý phủ của đại nhân, để đại nhân nghiên cứu án kiện đại nghịch bất đạo của thái tử.”
“ Cái này…” Phương Tranh vuốt cằm, vẻ mặt hơi làm khó: “ Không tốt lắm đâu, chứng cứ nhiều lắm, bổn quan một mình nghiên cứu quá mức khổ cực, như vậy đi, lão Ôn, ngươi đựng đầy hai túi, mang về nhà giúp ta nghiên cứu nghiên cứu, nghiên cứu xong giao phần báo cáo đó cho ta.”
Ôn Sâm vui mừng lộ rõ trên nét mặt: “ Đa tạ đại nhân, thuộc hạ nhất định không phụ lòng kỳ vọng của đại nhân, nhất định đem chúng nghiên cứu phi thường thấu triệt.”
“ Còn có các huynh đệ hôm nay cũng khổ cực, mỗi người phát một trăm lượng trở về uống rượu.”
“ Đa tạ đại nhân ban cho!” Các binh sĩ mừng rỡ cùng kêu lên nói lời cảm tạ.
Phương Tranh vẻ mặt trầm trọng lắc đầu: “ Ai, nhiều chứng cứ chính xác như vậy, bổn quan phải khổ cực nhiều ngày rồi, nhưng vì nước vì dân làm

lụng vất vả, bổn quan từ trước đến nay nghĩa bất dung từ. Khổ cực thì khổ cực thôi, ai kêu bổn quan là rường cột nước nhà…”
Mọi người vô cùng cảm động, đồng loạt khom người nói: “ Đại nhân khổ cực, đại nhân vất vả!”
Lúc này, một gã binh sĩ thành vệ quân vẻ mặt kinh hoảng chạy vào phủ thái tử, lảo đảo chạy đến trước mặt Phương Tranh, thở hổn hển lớn tiếng nói: “ Tướng quân, không tốt! Bên ngoài thành bắc có binh mã khả nghi xuất hiện, hiện tại còn cách cửa thành bắc không đến mười dặm, thỉnh đại nhân nhanh chóng lên thành lâu!”
“ Binh mã?” Phương Tranh ngẩn người, sau đó vui mừng: “ Chẳng lẽ thái tử đã thất bại? Mẹ nó! Thật tốt quá, người đâu, phân ra năm trăm người đem những chứng cứ này dời đến trong khố phòng nhà của ta, những người còn lại theo ta lên thành tường.”

Bên ngoài thành bắc, đám tàn binh cờ xí mất trật tự, đi lại tập tễnh cấp tốc đi tới, bọn họ cả người đẫm máu. Y giáp thưa thớt, trên người phảng phất còn lưu lại vị đạo khói lửa của chiến trường, rất nhiều binh sĩ dù là binh khí trong tay cũng không biết đã ném tới nơi nào, hành quân thời gian dài, làm cho đám tàn binh lo lắng hãi hùng, thể lực càng tiêu hao đến lợi hại, cho nên đi đường hoàn toàn không còn đội ngũ, tốp năm tốp ba nâng đỡ nhau, dù là người ngoài liếc mắt cũng nhìn thấy rõ ràng, đây là một đội quân vừa nếm mùi thất bại.
Thái tử đứng ở trên xa liễn, vung tay cao giọng khuyến khích: “ Các tướng sĩ đi nhanh! Chỉ cần vào thành, chúng ta có thể nghỉ tạm, cố thủ hưu dưỡng, cô vương sẽ hậu đãi các vị!”
Chỉ tiếc, khuyến khích như vậy thật làm cho bọn lính không khởi lên nổi sự hứng thú, mọi người vẫn đang ủ rũ đi thật chậm chạp, không ai biết được, tới kinh thành sẽ còn loại số phận nào đang chờ đợi họ.
Thần sắc thái tử chợt ngây ra, thở dài, có chút thất lạc ngồi trở lại xa liễn.
Tư Tư ôm tỳ bà, cúi đầu không nói, gương mặt thỉnh thoảng xẹt qua vài phần phức tạp, cuối cùng cắn chặt môi dưới, làm như đang đặt quyết tâm nào đó.
Dưới ánh mặt trời, nhóm tàn binh kéo bước tiến tập tễnh lảo đảo hướng kinh thành bước đi, gió nhẹ thổi qua, cuồn cuộn cuốn tung bụi mù bay khắp bầu trời.
Cầu treo ngoài thành đã được kéo lên từ lâu, cửa thành đóng chặt, trên thành lâu, bọn lính nắm chặt trường mâu cung tiễn. Ánh mắt đề phòng nhìn chằm chằm đội tàn binh bên dưới thành, cũng không một người nào đi ra hỏi chuyện, hai bên cứ trầm mặc như thế.
Thái tử cưỡi ngựa chậm rãi đi ra đội ngũ, nhìn thành tường cao vót, cùng thần tình đề phòng của các binh sĩ, trái tim hắn bỗng trầm xuống tới.
“ Cô vương là thái tử Hoa triều, sau khi tế trời quay về kinh, mời Tần Trọng tướng quân của các ngươi đi ra trả lời.” Cưỡng chế sự bất an trong lòng, thái tử ngửa đầu, hướng thành lâu cao giọng hô.
Không bao lâu, thân ảnh của Tần Trọng xuất hiện trên thành lâu, thần tình hắn uể oải, khuôn mặt chán chường, nhìn thái tử đang ngửa đầu bên dưới thành lâu, Tần Trọng nở nụ cười, dáng tươi cười khổ sở mà thê lương.
“ Mạt tướng Tần Trọng, gặp qua thái tử điện hạ.” Trên thành lâu, Tần Trọng hướng thái tử trọng trọng ôm quyền hành lễ.
Thái tử nhìn thấy Tần Trọng, tâm trạng vui mừng: “ Tần tướng quân, nhanh, nhanh mở cửa thành, cho cô vương tiến vào.”
Tần Trong nhìn khuôn mặt mừng rỡ của thái tử, không khỏi nặng nề thở dài.
Dáng tươi cười của thái tử dần dần cứng ngắc, trầm mặc một lát, rốt cục lạnh lùng nói: “ Tần Trọng, ngươi cũng phản bội cô vương sao?”
Tần Trọng lắc đầu, trên mặt nổi lên vẻ thống khổ vạn phần.
“ Tốt, tốt.” Thái tử cắn răng, sắc mặt sầm xuống, trạng thái như con hổ điên, giống như bệnh tâm thần rít gào nói: “ Cô vương đúng là đôi mắt bị mù, tài bồi cho kẻ bất trung bất nghĩa như ngươi, đây là báo ứng của cô vương!”
Tần Trọng xanh cả mặt, đối mặt câu quát mắng của thái tử lúng ta lúng túng không nói gì, trên mặt lúc xanh lúc trắng, mấp máy môi, rốt cục sa sút tinh thần cúi đầu.
Lập tức, sau lưng Tần Trọng bỗng nhiên xuất hiện một bóng người quen thuộc, hắn trốn sau lưng Tần Trọng cẩn thận thăm dò phía dưới, lại nhanh chóng rụt đầu trở lại, đợi sau khi xác định bên dưới thành lâu hoàn toàn không có cung tên bắn lén thương tổn hắn, lúc này mới hoàn toàn lộ ra thân thể, vẻ mặt như kẻ trộm cười hề hề đưa tay ra vẫy, lớn tiếng chào hỏi thái tử đứng bên dưới thành lâu: “ Hải! Thái tử Âu Ba phải không, rốt cục ngươi đã trở về Tư Mật Đạt, ta rất nhớ ngươi đó, kinh thành hoan nghênh ngươi trở về.” ( Âu ba: nghĩa là Obama, Tư Mật Đạt cái này là 1 tư thế làm tình của người Nhật, he he)
“ Đại nhân, cái gì gọi là Âu Ba? Cái gì gọi là Tư Mật Đạt?” Ôn Sâm ở một bên nghi hoặc hỏi.
“ Ách, người lớn nói chuyện tiểu hài tử không được xen mồm! Được rồi, Âu Ba là ý tứ ca ca, Tư Mật Đạt sao, đây là trợ từ cho câu nói, đây là ngôn ngữ của nước Cao Ly xa xôi, chỉ có nhân tài có văn hóa nghe mới hiểu, ngươi hiểu chưa?” Phương Tranh kiên trì giải thích nghi hoặc cho hắn.

Ôn Sâm chợt nói: “ Thuộc hạ hiểu rõ Tư Mật Đạt!”
Thái tử nhìn thấy Phương Tranh, không khỏi thất kinh: “ Phương Tranh! Sao ngươi lại ở chỗ này?”
“ Lời này thật mới mẻ nha, ta là tướng quân thủ bị kinh thành, không ở đây thì ở nơi nào?” Phương Tranh đứng trên thành lâu, từ trên cao nhìn xuống cười nhạt mấy tiếng, hí quỷ nói: “ Ngược lại chính là thái tử điện hạ, ra khỏi thành tế trời một ngày lại chật vật đến như vậy, gương mặt đầy khói lửa, chẳng lẽ thuận tiện đi cắm trại nướng thịt?”
Trái tim thái tử bỗng trầm xuống, Phương Tranh xuất hiện trên thành lâu, hơn nữa còn ở ngay bên cạnh Tần Trọng, xem ra đại sự không ổn.
“ Phương Tranh, ngươi đang nắm giữ thành vệ quân?” Thanh âm thái tử mang theo một tia run rẩy.
Phương Tranh có chút ngại ngùng nghiêng người, gật đầu nói: “ Thật ngại quá, hạ quan ở trong kinh thành nhàn nhã không có chuyện gì làm, cho nên vì quá buồn chán, lại chỉnh đốn quân đội một chút, thuận tiện giết hơn mười tướng lĩnh phản loạn.”
Vừa nói Phương Tranh vừa liếc mắt nhìn thái tử, mang theo giọng nói vài phần hổ thẹn: “ Nghe nói mười vị tướng lĩnh kia có quan hệ không tệ với thái tử, lần này thật sự là xin lỗi, bọn họ say rượu nháo sự, còn đùa giỡn lão thái bà tám mươi tuổi cùng một con chó, điện hạ, quân pháp vô tình, hạ quan vì để phục chúng, phải chém bọn họ. Nói đến đây, hạ quan phải phê bình điện hạ rồi, ngươi đi lung lạc những người nào nha, nhân phẩm quá mức kém cỏi. Khó trách ngươi đi tế trời mà tế đầy bụi đất, đây là vấn đề về nhân phẩm đó.”
“ Phương Tranh, ngươi câm miệng! Tiểu nhân đắc chí, chớ có càn rỡ!” Thái tử tức giận đến cả người run rẩy, dù hiện tại hắn binh bại, hắn cũng chưa nếm qua bị người đối đãi vô lễ như thế. Hắn vẫn là thái tử tôn quý, dù là thất bại, cũng phải duy trì tôn nghiêm cuối cùng của hắn.
Phương Tranh vỗ vỗ tường thành, cười lạnh nói: “ Ngươi là tướng bại trận, còn là kẻ mưu nghịch thất bại. Ta vì sao không thể càn rỡ trước mặt của ngươi? Thái tử điện hạ, ngươi là trưởng tử của hoàng thất, hoàng thượng sắc lập ngươi làm thái tử đã được mười năm, đối đãi ngươi không tệ phải không? Nhưng ngươi là tên cầm thú, không ngờ công nhiên lĩnh binh mưu phản soán vị. Mưu toan hành thích vua, lại muốn giết cha, lão tử chửi ngươi còn nhẹ, có gan ngươi đi đến thêm vài bước, xem lão tử có dám dùng cung tên bắn chết ngươi hay không.”
Thái tử giận dữ, tình tự tuyệt vọng tạm thời bị hắn ném ra sau đầu, gân xanh trên cổ nhảy dựng, ngửa đầu chỉ vào Phương Tranh, hướng Tần Trọng quát to: “ Tần Trọng, nếu ngươi còn niệm ân tình ngày xưa cô vương đối đãi ngươi, liền một kiếm giết chết tên vô lại này cho ta, đoạt lại binh quyền thành vệ quân.”
Phương Tranh ngửa mặt lên trời cười dài: “ Tần tướng quân là người thâm minh đại nghĩa, sao lại nghe mệnh lệnh của loạn thần tặc tử như ngươi? Ha ha, ta tuyệt không sợ.”
Ngoài miệng nói không sợ, nhưng Phương Tranh lại thay đổi sắc mặt, không tự giác rời xa vài bước, cách xa Tần Trọng. Thuận tiện kéo Ôn Sâm, đem hắn chắn ngay giữa mình và Tần Trọng.
Ôn Sâm mặt mày đen thui, ánh mắt u oán liếc mắt nhìn Phương Tranh, sau đó đưa tay thò ra phía sau, hướng mấy vị thị vệ bí ẩn ra một thủ thế.
Thị vệ bật người lĩnh hội, đưa tay thủ sẵn, đứng ngay sau lưng Tần Trọng, mơ hồ như đang vây quanh hắn ở giữa, ngưng thần đề phòng từng cử động nhỏ nhất của hắn, trên thành lâu thoáng chốc liền tràn ngập không khí túc sát tiêu điều.
Tần Trọng cúi đầu xuống, vẫn không nhúc nhích, gương mặt đầy thống khổ hướng thái tử nói: “ Điện hạ, ngài đã thua, buông tha thôi. Tranh bá cũng vô ích.”
Sắc mặt thái tử sầm xuống, quát to: “ Tần Trọng, lẽ nào ngươi thật muốn phản bội ta? Tổn hại ân tình nhiều năm ta đã tài bồi cho ngươi sao?”
Tần Trọng nhắm mắt lại, thở dài: Thời thế đã như vậy, tình thế trong thành đã như vậy, dù mình có muốn xoay chuyển trời đất cũng vô lực.
Nhìn lên thành lâu thấy vẻ mặt Tần Trọng thống khổ, trái tim thái tử dần dần chìm vào đáy cốc.
“ Tần Trọng, ngươi đã đối xử với ta như vậy, thì chớ trách ta ăn miếng trả miếng.” Thần sắc điên cuồng của thái tử nhất thời thu lại, thay vào vẻ cười nhạt quỷ dị.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện