Tần Trọng ngơ ngác nhìn chăm chú vào thái tử, trong lòng không khỏi mọc lên một cỗ ý niệm bất tường trong đầu.
“ Tần Trọng, ba ngày trước, ngươi phái người bí mật đưa cha mẹ vợ con của ngươi ra ngoài thành, dàn xếp trong một ngôi làng, ngươi nghĩ rằng ta không biết sao? Thật không phải, ta đã tiếp hết người nhà của ngươi. Tần Trọng, ta biết ngươi là một người có bản lĩnh, chớ để cô phụ lòng kỳ vọng của ta đối với ngươi, hiện tại giết Phương Tranh, ta thả cho người nhà cùng ngươi đoàn viên.”
Thái tử lạnh lùng nhìn sắc mặt trắng bệch của Tần Trọng, nụ cười nơi khóe miệng càng sâu: “ Con của ngươi chỉ mới một tuổi, Tần Trọng ngươi tới ba mươi tuổi mới có một con trai, đơn mạch tương truyền, Tần Trọng, ngươi cần phải hiểu rõ.”
Tần Trọng lảo đảo muốn ngã, đứng trên thành lâu, thống khổ nhắm hai mắt lại, gương mặt vàng như giấy, mồ hôi lạnh không ngừng chảy xuống, đôi tay nắm chặt, lại buông ra, biểu hiện nội tâm vạn phần giãy dụa.
“ Oa! Ngươi là vương bát đản! Quá đê tiện! Không ngờ lại đem người nhà của hắn ra áp chế, ngươi có phải là người hay không? Lễ nghi liêm sỉ đều bị ngươi ném ra chín tầng trời rồi sao? Ngươi chờ, lão cha ngươi lập tức sẽ dẫn đại quân đánh tới, ngươi xem hắn có thể ngay trước mặt mấy vạn tướng sĩ, lột quần ngươi ra đánh mông ngươi…” Phương Tranh ở trên thành lâu nhảy dựng mắng to.
Thái tử không trả lời, nhìn chằm chằm sắc mặt tái nhợt của Tần Trọng nở nụ cười nhạt.
Phương Tranh lơ đãng nghiêng đầu nhìn lại, đã thấy ánh mắt thống khổ của Tần Trọng đang nhìn lại Phương Tranh, sau đó ánh mắt của hắn biến đổi, vừa do dự vừa hung ác độc địa, phức tạp khó hiểu.
Phương Tranh lại càng hoảng sợ! Không tự giác lui ra phía sau một bước: “ Ngươi…ngươi không phải làm thật chứ? Đừng vờ ngớ ngẩn, ta có nhiều thị vệ như vậy, sẽ chơi chết ngươi. Hơn nữa, người nhà ngươi không nên chết, ta cũng không đáng chết.”
Thị vệ phía sau thấy tình thế không ổn, vội vàng bước ra chắn ngay trước người Phương Tranh, rút ra binh khí, hơn mười người sẵn sàng đón địch, ngưng mắt nhìn chằm chằm Tần Trọng.
“ Tần Trọng, ngươi…ngươi đừng xung động.”
Tần Trọng nhìn chằm chằm Phương Tranh, sắc mặt âm tình bất định, một cỗ sát khí lạnh thấu xương, ở thành lâu dần dần lan tràn, làm thị vệ và thuộc hạ Ảnh Tử trên thành lâu đều mở to mắt, không hề chớp mắt nhìn Tần Trọng, hai bên mặc dù không nói gì, nhưng vị đạo giương cung bạt kiếm làm thần kinh mỗi người đều căng thẳng lên.
Tần Trọng mặc dù bị Phương Tranh đoạt binh quyền, nhưng hắn từ nhỏ cần luyện võ nghệ, thân thủ tự nhiên cao tuyệt, nói hắn có thể đối địch vạn người là khoa trương, nhưng giải quyết mười mấy tên thị vệ chắn trước người Phương Tranh sẽ không là vấn đề lớn. Thị vệ đều hiểu rõ thân phận Tần Trọng, cho nên bọn họ tay cầm đao kiếm, như lâm đại địch, chỉ cần thân hình Tần Trọng hơi có dị động, bọn họ sẽ không chút do dự huy đao xông lên.
Phương Tranh trốn ở phía sau bọn thị vệ, từ khe hở trong nhóm người lạnh lùng nhìn Tần Trọng, nói thật, hắn đối với hoàn cảnh của Tần Trọng phi thường đồng tình, thái tử ngồi trên lưng ngựa đứng bên dưới thành lâu, đã dễ dàng làm ra một vấn đề lựa chọn vô cùng khó khăn cho Tần Trọng.
Trung hiếu khó lưỡng toàn, bất luận là nam nhân nào đụng phải vấn đề này, cũng sẽ không biết làm sao tuyển chọn, vấn đề này thật quá trầm trọng, ý tứ “ lưỡng nan toàn”, đại biểu cho việc lựa chọn một trong hai, lại buông tha một trong hai.
Phương Tranh để tay lên ngực tự hỏi, nếu thay đổi là mình đụng phải vấn đề biến thái như vậy, thì sẽ giải quyết làm sao?
Với bản tính của hắn, đáp án tựa hồ không cần suy nghĩ nhiều, khẳng định sẽ tuyển người nhà, về phần “ trung quân ái quốc” sao, Phương đại thiếu gia tự nhận thức được chữ đó, nhưng vẫn không quá hiểu được ý tứ của nó. Trung tâm thì hắn có, thời gian ăn cơm no không có chuyện gì làm, thỉnh thoảng cũng lo cho nước cho dân một chút. Xem như tiêu khiển, nhưng nếu so sánh với người nhà của hắn, chút lòng trung tâm có vẻ quá bé nhỏ không đáng kể.
Một lúc lâu, Tần Trọng bỗng nhiên thở dài nặng nề, thần tình tuyệt vọng đặt mông ngồi trên thềm đá trên thành lâu, hư thoát giống như toàn thân hao hết khí lực.
Phương Tranh tách bọn thị vệ, đi tới trước mặt Tần Trọng, chớp mắt cười nói: “ Thế nào? Hiểu rõ rồi chứ?”
Tần Trọng giương mắt nhìn Phương Tranh, ánh mắt có thống hận cũng có do dự, phức tạp vạn phần.
Thái tử ở bên dưới thành lâu chờ mãi không thấy hồi âm, không khỏi bắt đầu nôn nóng, truy binh phía sau đã tùy lúc sẽ tới, nếu không tranh thủ thời gian vào thành, hắn và tàn quân của hắn đã thực sự xong đời.
“ Áp giải toàn bộ người nhà của Tần Trọng lên đây!” Thái tử cắn răng quát.
Tần Trọng nghe vậy cả người run lên, không tự chủ được đứng lên. Hai bước chạy vội tới bên sát mép thành lâu, đưa mắt nhìn xuống.
Dưới thành lâu, binh sĩ phản quân áp giải vài người ăn mặc trang phục phổ thông của bách tính đi tới dưới thành lâu, cả người bọn họ đều bị trói chặt, miệng cũng bị nhét vải, dưới sự thúc đẩy của binh sĩ, lảo đảo bước đi.
Tần Trọng đứng trên thành lâu bi thiết hô to một tiếng, mắt hổ rơi lệ, từng giọt nước mắt thoáng chốc tràn đầy cả khuôn mặt.
“ Cha, mẹ, còn có nương tử, con của ta, ô..ô..Tần Trọng vô năng, trên không thể báo quốc trung quân, dưới không thể bảo hộ vợ con, thân nam nhi ngang tàng năm thước, có mặt mũi nào tồn tại trong trời đất.”
Than âm thê lương, giống như một con dã thú bị khốn đang rên rỉ, mỗi chữ mỗi câu bao hàm huyết lệ, làm đám thị vệ cùng bọn lính đứng sau lưng Phương Tranh đều nhịn không được đỏ ửng viền mắt.
Trung hiếu thật khó lưỡng toàn, buộc Tần tướng quân phải làm ra lựa chọn, thật đúng là làm khó hắn. Mọi người bên cạnh không khỏi vì hắn nhỏ nước mắt đồng tình.
“ Cha, mẹ, hài nhi từ nhỏ được cha mẹ giáo huấn, quân thần đại nghĩa không dám quên, hôm nay thái tử dùng tính mạng của mọi người uy hiếp, bức hài nhi làm ra việc bất trung, hài nhi bất hiếu, không dám vì chuyện riêng tư của bản thân, liên lụy thiên hạ bách tính gặp nạn binh đao, phải chịu nỗi khổ lưu ly thất tán, cha, mẹ, chỉ đành làm khổ mọi người a! Hôm nay hài nhi dùng cái chết bồi tội, người nhà chúng ta sẽ đoàn viên trên đường hoàng tuyền.” Tần Trọng rơi lệ đầy mặt, một đại hán khôi ngô tráng kiện lại bật khóc giống như một hài tử.
Thái tử ở bên dưới thành lâu nghe được, sắc mặt liền sầm xuống, nghe giọng nói quyết tuyệt của Tần Trọng, tựa hồ như đã hạ quyết tâm. Tình nguyện toàn gia chết hết cũng sẽ không khuất phục với hắn, điều này làm cho thái tử không khỏi cảm thấy một trận hoảng hốt và sợ hãi.
Người nhà của Tần Trọng, là lợi thế cuối cùng trên tay của hắn, nếu Tần Trọng không chịu đi vào khuôn khổ, thì lợi thế này đã mất đi tác dụng. Mà chính hắn, cũng phải đối mặt với số phận bị đại quân của phụ hoàng vây quanh tiêu diệt, sau khi do dự một thoáng, thân hình hắn run rẩy, vài lần muốn hạ lệnh chém hết người nhà của Tần Trọng, nhưng chung quy vẫn còn tiếc nuối bao tâm huyết của chính mình.
Trên thành lâu, Phương Tranh móc ra khăn tay, dùng sức lau nước mắt, sau đó lại xoa xoa nước mũi, nức nở nói: “ Con mẹ nó quá cảm động, ô ô ô, tình cảm như vậy, lừa nhiều nước mắt của người ta, thật đáng ghét muốn chết, tiết mục này là ai biên ra vậy chứ?”
Tần Trọng nghe vậy trợn mắt nhìn hắn.
Phương Tranh vừa lau nước mắt vừa vỗ vai Tần Trọng, hướng dưới thành lâu chỉ chỉ: “ Tần tướng quân, tuy rằng ngươi khóc rất cảm động, lời kịch cũng rất hào sảng, đương nhiên, tuy rằng sướt mướt một chút, thế nhưng phiền phức ngươi nhận rõ người rồi hãy diễn xuất được không? Ô ô ô, mấy người bị trói dưới thành lâu, thật sự là người nhà của ngươi sao? Ngươi không phải cũng giống như ta, thích loạn nhận thức người thân đó chứ? Mao bệnh này cũng không tốt lắm đâu.”
“ A?” Bao quát cả Tần Trọng ở bên trong, trên thành lâu tất cả mọi người đều thất thần.
Tần Trọng vội vàng xoa xoa nước mắt, ngưng mắt nhìn xuống phía dưới, rất nhanh, vẻ mặt bi thống nhất thời hóa thành vẻ mừng như điên và nghi hoặc đến vô tận.
“ Đó…đó không phải là người nhà của ta, là chuyện gì xảy ra?” Nước mắt nước mũi trên mặt chảy thành một đoàn, Tần Trọng lắp bắp nói.
“ Ô ô ô…Ngươi hãy tỉ mỉ nhận thức đi, đừng nhận sai, ta lại khóc một hồi đã, ô ô, con mẹ nó quá cảm động. Ta đã bị gia nhập thật sâu trong tuồng kịch này, không thể tự kìm chế, các ngươi đừng động ta, ô ô…”
Phương đại tướng quân chảy nước mắt, ngồi chồm hổm trong một góc tường, một mình cảm động.
Tần Trọng phát điên kéo tóc mình, nói lớn: “ Ai có thể cho ta biết, rốt cục là chuyện gì xảy ra?”
Ôn Sâm ở bên cạnh cười khúc khích, len lén ngắm Phương Tranh mà cười, há mồm muốn nói, nhưng lại nhịn xuống.
Thái tử ở bên dưới thành lâu cũng phát hiện không thích hợp, thần sắc kinh nghi đánh giá người nhà Tần Trọng đang bị trói cứng ngắc.
Một lát, Phương Tranh rốt cục cũng thoát ra khỏi tiết mục “ cảm động” kia, thở dài: “ Nhân gian tự có nhân tình tại, một cành hồng hạnh xuất tường lai.” Rất phù hợp với tâm tình hiện tại của ta!”
Thấy biểu tình mọi người ác hàn theo dõi hắn, đặc biệt là Tần Trọng, khuôn mặt hắn dữ tợn, thần tình kích động, nếu Phương Tranh còn thừa nước đục thả câu, tin tưởng hắn sẽ không chút do dự dùng một cái tát tát văng Phương Tranh xuống thành lâu.
“ Nga, mấy ngày hôm trước, thủ hạ Ảnh Tử của ta phát hiện có một đám người lén lút lên một chiếc xe ngựa ra khỏi thành, ngươi biết, thủ hạ của ta đều là những kẻ thích chõ mõm vào chuyện người khác, cho nên bọn họ nhịn không được đi theo, phát hiện xe ngựa dừng lại trong một ngôi làng, trong xe ngựa có một gia đình lớn lớn nhỏ nhỏ đi xuống. Họ vào ở trong một gia đình nhà nông, thủ hạ của ta nghĩ nhàn rỗi cũng là nhàn rỗi, dù sao cũng không có chuyện gì làm, nên muốn tìm việc vui làm chơi. Lại thần không biết quỷ không hay đem gia đình già trẻ kia tiếp về, hôm nay bọn họ đang ở một địa phương an toàn hảo hảo sống thoải mái, một sợi lông cũng không bị rụng mất nha.”
Thái tử ở bên dưới thành lâu nghe được muốn phát điên, chỉ vào đám người bị trói, hét lớn: “ Vậy những người này là ai?”
Phương Tranh gãi gãi đầu, hồi ức nói: “ Dường như là gia quyến của Hộ Bộ Quách thị lang.”
Sau đó Phương Tranh nhìn thái tử ngại ngùng cười cười: “ Nghe nói Quách thị lang là thuộc hạ đáng tin của thái tử điện hạ, người nhà của hắn rơi xuống tay ngươi, nói vậy Quách thị lang cũng vô cùng cảm kích, thái tử điện hạ nếu cảm thấy khó chịu, cứ đem bọn họ chém đi thôi, dù sao Quách thị lang cũng là loạn đảng như ngươi, phạm phải tử tội tru di cửu tộc, chết trên tay ngươi có khả năng còn thoải mái được một chút.”
Đầu của thái tử choáng váng muốn ngất, thiếu chút nữa muốn rơi xuống xa liễn.
“ Ngươi…ngươi vì sao dùng gia quyến của Quách thị lang đổi lấy gia quyến của Tần Trọng? Ngươi làm như vậy rốt cục có ý đồ gì?”
Phương Tranh mất hứng nói: “ Ngươi lại nói ra lời này được, Ảnh Tử chúng ta làm việc từ trước tới nay đều có thủy có chung, phi thường có đạo đức chức nghiệp, người nhà Tần Trọng bị chúng ta tiếp đi, khẳng định phải tìm người nhà khác bổ sung vào trả