Từ khi đó trở đi, Phương Tranh liền biết thân phận người này không đơn giản, bất luận thời gian nào nhìn thấy hắn, hắn đều có dáng dấp lén lút, hơn nữa hắn còn thần thần bí bí để lộ ra một ít tin tức tuyệt mật, một lần thái tử mưu phản, nếu không có hắn mật báo, sợ rằng tiên hoàng và cả triều văn võ đại thần sẽ chết trên đỉnh Thần Liệt sơn.
Cho nên đối với thân phận của hắn, Phương Tranh đã sớm suy đoán qua không ít lần, cuối cùng cho ra kết luận chính xác. Ngoại trừ nằm vùng, còn có thân phận gì khác có thể giải thích hành động của hắn.
Bên trong ngự thư phòng, Mập Mạp nhìn lướt qua hai người đang ra vẻ không biết làm sao đối phó nhau, cười giải thích: “ Phương ái khanh nói không sai, Tiêu Hoài Viễn xác thực là người nằm vùng, ngày trước tiên hoàng bố trí đối phó Phan Văn Viễn, vài năm trước đây liền mệnh cho hắn lẫn vào Phan phủ, sau đó Tiêu Hoài Viễn nỗ lực tranh thủ sự tín nhiệm của Phan Văn Viễn, không nghĩ tới Phan Văn Viễn thực sự quá tin tưởng hắn, kết quả còn lệnh cho hắn lẻn vào phủ thái tử, lưu ý từng cử động của thái tử, may là như vậy, Tiêu Hoài Viễn mới phát hiện được thực lực của thái tử, lúc này mới giúp tiên hoàng tránh được một hồi kiếp nạn, sau đó triệt để đánh bại thái tử.”
Phương Tranh chợt hiểu ra, nguyên lai người này không chỉ là gián điệp, còn là gián điệp hai mang giữa Phan Văn Viễn và thái tử. Vai nào cũng đều sắm vai trung thành và tận tâm, lợi hại, thảo nào mỗi lần thấy hắn đều giống như một kẻ trộm, thân hắn ở trong hoàn cảnh như vậy, nếu bị người phát hiện thân phận, rất dễ trêu chọc họa sát thân, cẩn thận một chút là đúng.
Nhìn sắc mặt bình tĩnh của Tiêu Hoài Viễn, trong lòng Phương Tranh có điểm bội phục hắn, nằm vùng nhiều năm, rốt cục hắn làm sao làm được? Nói chịu nhục cũng không đến nỗi, nhưng một người lại sắm tới ba vai diễn trong cuộc đời, ở trước mặt tiên hoàng, ở trước mặt thái tử, ở trước mặt Phan Văn Viễn, dùng ba loại giọng nói cùng thần thái khác nhau giao tiếp cùng người khác, hơn nữa tuyệt đối không thể gây ra một chút sai lầm, bằng không sẽ có hậu quả xương cốt đều không còn, đây phải cần bao nhiêu đại bản lĩnh? Phương Tranh để tay lên ngực tự hỏi, nếu thay đổi là hắn, tuyệt đối không có khả năng làm được, kết cục cuối cùng nếu không phải bị người giết, thì chính mình sẽ biến thành bệnh tâm thần.
Vuốt cằm, Phương Tranh hiếu kỳ đi quanh Tiêu Hoài Viễn hai vòng, hai mắt gắt gao nhìn chằm chằm vào đầu Tiêu Hoài Viễn, nhíu mày trầm ngâm.
Tiêu Hoài Viễn bị hắn nhìn đến cả người không được tự nhiên, mang theo vài phần kinh khủng, run giọng nói: “ Ngươi…ngươi đang suy nghĩ cái gì?”
“ Ta đang suy nghĩ.” Phương Tranh tiếp tục trầm ngâm: “ Nếu như đem đầu ngươi bổ ra, nhìn cấu tạo bên trong, không biết có khác người thường hay không? Đại não có phải được chia thành ba phần hay không.”
Thật là kỳ quái, người này không ngờ là không bị mắc bệnh tâm thần phân liệt, thực sự là có điểm không thể tưởng tượng nổi.
Tiêu Hoài Viễn thất kinh, hai chân quỳ trên mặt đất thối lui ra sau vài bước, ánh mắt tà ác của Phương Tranh làm hắn cảm thấy có chút sợ.
“ Phương…Phương đại nhân, hôm nay mọi người đều là quan trong triều, đều là đồng liêu, ngươi…ngươi đừng xằng bậy đó.”
Tiêu Hoài Viễn từ khi nhận thức Phương Tranh, biết hắn luôn làm những chuyện không ai ngờ, nếu hắn nói muốn bổ đầu mình ra, hay nhất đừng xem là hắn đang vui đùa.
Mập Mạp tiến lên cười hòa giải: “ Phương ái khanh, hôm nay Tiêu Hoài Viễn thành công trở lại triều đình, trẫm đã an bày hắn vào trong Lại Bộ làm ngoại lang, lần này ngươi xuống Giang Nam, trẫm phái hắn làm khâm sai phó sứ, để giúp đỡ cho ngươi. Cũng tiện chiếu ứng lẫn nhau.”
Phương Tranh quay đầu, như cười như không liếc mắt nhìn Tiêu Hoài Viễn: “ Úc…giúp đỡ sao, hắc hắc, giúp đỡ tốt lắm, giúp đỡ không tệ. Vi thần bỗng nhiên nghĩ, lần này hạ Giang Nam xác thực rất cần một người giúp đỡ, đặc biệt là sự giúp đỡ của một người như Tiêu huynh, hắc hắc hắc hắc.”
Tiếng cười gian của Phương Tranh khiến cả người Tiêu Hoài Viễn không khỏi nổi da gà, hắn bỗng nhiên sản sinh ra một loại cảm giác nguy cơ cường liệt, vị Phương đại nhân luôn không hề nghiêm túc này sẽ không nhân cơ hội chỉnh ta đi? Với nhân phẩm mà kẻ khác nghe tới đã sợ mất mật của Phương Tranh, ra vẻ rất có khả năng.
“ Hoàng thượng, vi thần bỗng nhiên cảm thấy thân thể không khỏe, muốn tĩnh tâm điều dưỡng mấy ngày, hay là không thể bồi Phương đại nhân hạ Giang Nam được, thật là đáng tiếc.” Tiêu Hoài Viễn trợn mắt nói xạo, sắc mặt cũng không thay đổi.
“ Tiêu đại nhân, chiêu này đã quá cũ từ lâu, trước đây ta vốn đã chơi đùa qua vô số lần, ngươi chẳng phải là đang múa rìu trước cửa Lỗ Ban sao?” Phương Tranh khinh miệt cười nói.
Tiêu Hoài Viễn tức giận lau mồ hôi.
Mập Mạp nhìn ra chỗ khác, làm bộ cái gì cũng nhìn không thấy, khái hai tiếng, tiếp tục nói: “ Phương ái khanh, mọi việc chuẩn bị xong, dự định bao giờ sẽ đi?”
Phương Tranh lười biếng nói: “ Gấp cái gì, từ từ sẽ đến, nóng ruột cũng không ăn hết đậu hũ nóng, nôn nóng làm tân lang, không quan tâm là làm chuyện gì, chúng ta đều phải chậm rãi mà chắc, như vậy mới có thể thành công, mới đạt tới cao trào.”
Cùng Tiêu Hoài Viễn rời khỏi ngự thư phòng, Phương Tranh và Tiêu Hoài Viễn song song hướng cửa cung đi đến.
Tiêu Hoài Viễn phi thường nhu thuận đi nghiêng thân thể, để Phương Tranh đi trước, còn mình mơ hồ tuột lại phía sau nửa bước, không dám vượt qua.
Phương Tranh dừng chân lại, nhìn hắn, Tiêu Hoài Viễn vội vàng khom người, hướng hắn lộ ra dáng tươi cười lấy lòng. Trước khác nay khác, trước đây quan hệ giữa hai người vừa giống bằng hữu vừa giống oan gia, nhưng hôm nay Phương Tranh lại là quốc công của triều đình, nhị phẩm trọng thần, rất được tân hoàng tín nhiệm và coi trọng, Tiêu Hoài Viễn vừa chính thức bước vào quan trường trong triều đình, đương nhiên không thể như trước không lớn không nhỏ.
Phương Tranh nhìn hắn với vẻ tà khí, dùng mũi nặng nề hừ một tiếng, cừu mới hận cũ lại nảy lên trong lòng.
Để cho hắn tức giận chính là, Tiêu Hoài Viễn người này đúng là không có ý tốt, kích động khuyến khích hắn dẫn binh đi kê biên tài sản của phủ thái tử, khi mình và bọn lính ở bên trong tra xét đến khí thế ngất trời thì Tiêu Hoài Viễn lại không nhìn thấy hình bóng. Kết quả Phương Tranh bị ngôn quan trong triều hạch tội, kê biên toàn bộ bạc lấy được trong phủ thái tử tịch thu hết, dù là một văn tiền cũng không lấy được. Trái lại còn bị người mắng chửi, làm Phương đại nhân không ăn trộm được gà mà phản ngược còn mất luôn nắm thóc. Tất cả đều là do tên đang đứng trước mặt ban tặng cho.
Phương Tranh luôn tự nhận là rất khôn khéo, lúc này bị Tiêu Hoài Viễn chơi khăm, làm sao có thể không sinh tức giận? Thấy dáng tươi cười siểm nịnh lấy lòng của Tiêu Hoài Viễn, tâm trạng Phương Tranh không khỏi càng thêm thấy ghét.
Người này vừa nhìn liền biết là một gian thần chỉ biết vuốt mông ngựa, con mẹ nó làm kẻ khác quá buồn nôn! Thật hận không thể tươi sống bóp chết hắn, để thanh lọc không khí Hoa triều ta, tinh lọc tâm linh chúng đại thần.
Tiêu Hoài Viễn nhìn thấy thần sắc Phương Tranh nhìn mình có chút bất thiện, tất nhiên hiểu rõ suy nghĩ đăm chiêu trong lòng Phương Tranh, kỳ thực hắn cũng hiểu được lần trước chuyện kê biên tài sản của phủ thái tử quả thực mình làm ra có chút không phúc hậu, vì vậy hai người vừa đi ra khỏi Tây An môn trong hoàng cung, đi tới cạnh Kim Thủy Kiều thì Tiêu Hoài Viễn như kẻ trộm nhìn chung quanh một chút, thấy bốn bề vắng lặng, thị vệ cấm quân đứng cách khá xa, vội vàng kéo lấy tay áo Phương Tranh, thở dài chắp tay chào nói: “ Phương huynh, lần trước tiểu đệ thực sự đối với ngươi không được, ta cũng không nghĩ tới lại nháo thành như vậy, làm Phương huynh tốn công vô ích một hồi, còn bị tiên hoàng mắng một trận, đây cũng chỉ trách lão già Hộ Bộ thượng thư Đỗ Tùng Quân, lão già này…”
Mắt thấy gương mặt Phương Tranh càng ngày càng trầm, càng ngày càng đen, Tiêu Hoài Viễn cũng nóng nảy, vội vàng bồi cười nói: “ Đương nhiên, chủ yếu trách nhiệm tại tiểu đệ, điều này nên trách ta lẽ ra không nên khuyến khích ngươi lĩnh binh sao phủ thái tử, tiểu đệ sai rồi, sau này cũng không dám nữa, còn thỉnh Phương huynh tha cho tiểu đệ lần này, sau này mọi người đều làm quan trong triều, Phương huynh vừa chạm tay liền có thể làm bỏng trọng thần trong triều, ngàn vạn lần đừng chấp nhặt tiểu đệ.”
Vẻ mặt Tiêu Hoài Viễn đau khổ, không ngừng cúc cung xin lỗi.
Phương Tranh hít sâu một hơi, sau đó cười cười, ôn thanh nói: “ Không trách ngươi, ta làm sao trách ngươi? Ha hả, bổn quan gần đây tu thân dưỡng tính, nhân phẩm và đức hạnh đã cao hơn dĩ vãng một mảng lớn, chính là “ nhân bất tri nhi bất uấn, bất diệc quân tử hồ.”* thời khắc nào bổn quan cũng dùng tiêu chuẩn quân tử đến yêu cầu chính bản thân mình.”
Tiêu Hoài Viễn nhìn dáng tươi cười âm trầm trên mặt Phương Tranh, cùng hàm răng trắng âm sâm lộ ra nơi khóe miệng, dưới ánh mặt trời tản ra hàn quang u lãnh, trong lòng hắn không khỏi run lên, thần tình kinh hãi, cả người thẳng run run nói: “ Phương huynh, dáng tươi cười của ngươi rất lạ, thoạt nhìn đặc biệt âm trầm, ngươi thật tha thứ cho ta sao? Tiểu đệ thật không chút yên tâm, nếu không ngươi cứ chửi ta đi, như vậy tiểu đệ mới thấy thoải mái một chút.”
Chú thích: Nhân bất tri nhi bất uấn, bất diệc quân tử hồ nghĩa là người đời không biết đến mình, mà bản thân mình không oán hận, đó chẳng phải cũng là quân tử sao?
“ A? Bổn quan từ trước đến nay khí độ luôn dày rộng, chẳng bao giờ chửi người, yêu cầu của ngươi thật sự làm khó bổn quan.” Gương mặt Phương Tranh giống như gặp nạn liếc mắt nhìn hắn: “ Nhưng nếu Tiêu huynh có yêu cầu này, lại còn cường liệt như vậy, quân tử thành toàn cho người khác, bổn quan đành cố mà làm thôi.”
Lập tức sắc mặt Phương Tranh biến đổi thật nhanh, biểu tình cười dài rất nhanh trở thành hung thần ác sát, tay phải vừa nhấc, chỉ vào mũi Tiêu Hoài Viễn chửi ầm lên: “ Cút mẹ ngươi đi! Con rùa ngươi lừa đối lão tử đi sao phủ thái tử, lại tự mình trốn mất vào ổ chuột, con mẹ ngươi, lão tử giúp ngươi báo thù, ngươi lại đối đãi lão tử như vậy? Hại lão tử không được một văn tiền nào, trái lại còn bị tiên hoàng mắng cho một trận tơi bời, công lao lập được cũng bị xóa hết sạch sẽ, con mẹ nó ngươi đã làm gì?”
Những lời thô tục như không dứt từ trong miệng Phương Tranh phát ra, nương theo nước miếng Phương Tranh tung bay, đồng loạt văng lên mặt Tiêu Hoài Viễn, Tiêu Hoài Viễn bị những lời thô tục không chút hình dáng chửi đến ngẩn người, tay vừa nhấc, vô ý thức lau đi nước miếng văng lên mặt mình.
Phương Tranh càng giận tím mặt: