Trên đời có hai loại cừu hận khắc cốt ghi tâm nhất, đó là “ thù giết cha mẹ, mối hận đoạt vợ.” Cả hai đều có thể đánh đồng. Dứt bỏ tôn nghiêm mặt mũi vô vị của nam nhân không nói, kỳ thực chính là vì nói cho nam nhân, phụ mẫu và thê tử, là người trọng yếu trong cuộc đời của nam nhân, cũng giống như nghịch lân, hơi có xúc phạm, đó là huyết hải thâm cừu.
Hai đại cừu hận của thế gian, Phương Tranh vừa lúc đều xem như nhau. Với cá tính “ người không cản ta, ta nhàn rỗi không có việc gì cũng phải phạm ngươi”, có thể nào chịu dung tha cho người dám xúc phạm tới hắn? Trước đây biệt hiệu Phương thái tuế là nói không sao?
Đối mặt với Phương Tranh đang lửa giận ngập trời, sắc mặt Ôn Sâm trắng nhợt, vẻ mặt đau khổ nói: “ Đại nhân, ngươi ngàn vạn lần cần lãnh tĩnh, không thể rối loạn. Muốn điều binh cũng không phải dễ dàng như vậy đâu.”
Phương Tranh giận dữ, trừng mắt nhìn Ôn Sâm ác giọng nói: “ Lão tử là tướng quân thủ bị kinh thành, dưới trướng có năm vạn binh mã, Phùng Cừu Đao của Long Vũ quân, Hàn Đại Thạch của Long Tương quân đều là bằng hữu của ta, cộng lại cũng hơn mười vạn nhân mã. Diệt bốn trăm thổ phỉ cũng không diệt nổi sao?”
Ôn Sâm cười khổ nói: “ Đương nhiên diệt được, thế nhưng Hoa triều bất luận là một chi binh mã nào muốn điều động, đều phải thỉnh thánh chỉ, hoàng thượng ban xuống hổ phù, sau đó do Bộ Binh ký công văn, những trình tự này đều không thể bỏ qua, bằng không sẽ có hiềm nghi mưu phản.”
Phương Tranh cứng lại, lập tức hét lớn: “ Ta mặc kệ! Mẹ nó! Những trình tự này làm xong, thức ăn đều đã nguội lạnh, Dương Thuận Đức còn không đem lão bà của ta đi động phòng sao? Ôn Sâm, đi, nhanh cầm yêu bài của ta, đi tới chỗ thành vệ quân điều binh, lão tử mặc kệ nhiều như vậy, ngày hôm nay trước khi trời tối nhất định phải lĩnh binh ra khỏi thành!”
Nét mặt Ôn Sâm suy sụp, mồ hôi lạnh to như hạt đậu thoáng chốc toát ra, sắc mặt có vẻ càng thêm tái nhợt.
Không được thánh chỉ mà tự mình lĩnh binh ra khỏi thành, đây là tội lớn! Đặc biệt chuyện thái tử trước kia mưu phản vừa mới dẹp loạn, hôm nay hoàng thượng và cả triều văn võ đối với thị phi về binh mã và quân quyền vô cùng mẫn cảm, Phương đại nhân nếu lại làm vậy, dù là hoàng thượng có tình hoạn nạn thời áo vải với hắn, cũng không cách nào bảo vệ được Phương đại nhân, tấu chương của đại thần và ngôn quan trong triều hạch tội sẽ làm Phương Tranh tươi sống chết đuối.
Tính chất của chuyện này, có thể còn nghiêm trọng hơn chuyện không có thánh chỉ mà đi kê biên tài sản của phủ thái tử.
“ Đại nhân, bình tĩnh một chút.”
Ôn Sâm không dám tiếp mệnh lệnh của Phương Tranh, vẫn đau khổ khuyên nhủ.
Đúng lúc này, một thanh âm kiều giòn truyền vào trong tai.
“ Ai muốn lĩnh binh ra khỏi thành?”
Phương Tranh và Ôn Sâm nghe vậy sắc mặt đều biến đổi quay đầu nhìn lại. Trường Bình đang đi vòng qua hành lang ngay hoa viên, vẻ mặt tươi cười nhìn bọn họ.
“ Khái khái, đại nhân, ánh mặt trời hôm nay rất sáng tỏ nha.” Ôn Sâm biết rõ sự lợi hại của công chúa, phản ứng thật nhanh liền dời đi trọng tâm câu chuyện.
Phương Tranh ngẩn người, sau đó nhìn gương mặt xinh đẹp của Trường Bình, gân xanh trên cổ nhảy mạnh vài cái, sau đó cắn răng, tức giận trách mắng: “ Cái gì chó má ánh mặt trời sáng tỏ!”
Ánh mắt nhìn thẳng Trường Bình, Phương Tranh ngang nhiên nói: “ Mật nhi, hôm nay tình huống khẩn cấp, ta cũng không gạt được nàng nữa, dám làm dám chịu, xem như hi sinh một mình ta, làm ngàn vạn người hạnh phúc, có cái chết nặng như thái sơn, nhẹ tựa lông hồng…”
“ Phu quân, rốt cục ngươi đang nói gì vậy?” Trường Bình nháy mắt, mờ mịt.
Hít sâu một hơi thở, Phương Tranh mang theo vài phần chột dạ, dùng một loại giọng nói dù bất cứ giá nào: “ Mật nhi, La Nguyệt Nương đã mang thai hài tử của ta.”
Trầm mặc.
Chết, trầm mặc như cõi chết.
Phương Tranh nói xong câu đó, cả người giống như hư thoát suy sụp xuống tới, giống như một quả bóng cao su bị thoát hơi, cúi đầu, chờ đợi Trường Bình tuyên án.
Ôn Sâm bụm mặt rên rỉ một tiếng, hai chân lui ra sau mấy bước, rời xa đôi phu thê, lẳng lặng đợi bão tố ập tới.
Quả nhiên, Trường Bình rất nhanh liền đánh vỡ trầm mặc.
“ Ngươi nói cái gì?” Tiếng chất vấn cao vút truyền vào trong tai, Trường Bình giống như một con gà chọi vươn cao cổ, đôi mắt to mỹ lệ tràn ngập sát khí âm hàn, gắt gao nhìn chằm chằm Phương Tranh, ánh mắt giống như muốn đem Phương Tranh chém thành ngàn đao vạn đao.
Phương Tranh mấp máy môi, vạn phần chột dạ cúi đầu, dùng thanh âm nhỏ tới mức như không thể nghe thấy: “ Ta nói…La Nguyệt Nương đã mang thai hài tử của ta.”
“ Ngươi là tên hỗn đản đáng chém ngàn đao!” Trường Bình ngây ra một lát, sau đó giống như một con hổ cái phát uy, thân hình bốc lên, nhằm phía Phương Tranh, sau đó một trận quyền đấm cước đá như mưa rền gió dữ.
Phương Tranh bị Trường Bình đánh cho kêu to oa oa, cũng không dám chống trả, hai tay bảo vệ đầu, trong miệng hét lớn: “ Mật nhi, bình tĩnh. Nàng phải khống chế tình tự, cẩn thận hài tử trong bụng.”
“ Lão nương giết ngươi. Sau đó lại tự tử chết, tất cả mọi người đừng mong sống!” Trường Bình vẫn hung hăng đấm Phương Tranh, đánh tới đánh lui, nước mắt của nàng nhịn không được chảy xuống.
Tuy nói đây là xã hội phong kiến nam tôn nữ ti, nhưng từ trong nội tâm mà nói, không có ai muốn cùng nữ nhân khác chia sẻ phu quân của mình. Huống chi Trường Bình từ nhỏ đến lớn còn là công chúa lá ngọc cành vàng, Yên Nhiên, Tiểu Lục và Phượng tỷ tiến vào Phương gia làm thiếp, đó là vì Trường Bình bị buộc bất đắc dĩ, dù sao Phương Tranh có tình ý với các nàng trước mình, Trường Bình được phụ hoàng chìu chuộng quen tính, nếu không phải cực kỳ yêu thương Phương Tranh, làm sao chịu cho nữ tử khác vào cửa?
Nhưng hôm nay Phương Tranh cùng nữ thổ phỉ kia có tư tình, đồng thời còn mang cả hài tử, với tính tình của Trường Bình, liền rất khó tiếp nhận, Phương phủ rất lớn, phòng trống rất nhiều, nhưng đây cũng không phải là lý do cho phu quân nàng liên tiếp thu nhận thêm nữ nhân khác vào nhà.
Trường Bình vừa đánh vừa khóc, cuối cùng đánh tới mệt mỏi, bụm mặt ngồi xổm trên mặt đất bật khóc lớn.
Trong lòng Phương Tranh vạn phần khó chịu, cùng La Nguyệt Nương phát sinh cảm tình, loại chuyện này hắn cũng không cách khống chế, Phương Tranh cũng không phải là người có mới nới cũ. Trái tim nam nhân dù lớn, trong lòng có thể cùng chứa đựng mấy người phụ nữ, đặc biệt người có quan chức hiển hách, gia tài sung túc, có mấy thiếp thất là chuyện rất bình thường, theo lý thuyết, nam nhân cưới thiếp thậm chí không cần hỏi qua ý kiến của chính thất phu nhân.
Nhưng Phương Tranh sợ Trường Bình thương tâm, chăm chú mà nói, trong các nàng, Phương Tranh có cảm tình với nàng sâu nhất, hắn từng vô số lần cảm thán, mình đã tìm được một người vợ rất tốt. Nàng dám yêu dám hận, ở tại Phương gia gánh vác hết mọi chuyện. Nàng dốc hết sức lo lắng thu vén khắp trong nhà, nhận trọng trách phát triển gia nghiệp nhà chồng, tại kim loan điện, ngay trước mặt triều thần văn võ lập huyết thệ, cả đời sẽ truy hung thủ báo thù cho chồng, tình cảm thật động lòng trời đất, Phương Tranh yêu nàng đồng thời càng kính trọng cùng cảm kích.
Hôm nay làm Trường Bình thương tâm, hắn cũng rất đau lòng, lão bà tốt như vậy, kiếp trước dù gõ hư bao nhiêu cái mõ cũng cầu không được, đem nàng ấp ủ trong lòng bàn tay thương yêu còn không kịp, làm sao nhẫn tâm làm thương tổn nàng?
Ngồi xổm xuống, giọng nói của Phương Tranh cũng mang theo vài phần nghẹn ngào: “ Mật nhi, ngàn sai vạn sai đều là lỗi của ta, đối với cảm tình với nàng cùng La Nguyệt Nương, ta thật sự không cách khống chế, Nguyệt Nương đã cứu mạng của ta, hơn nữa không chỉ một lần, lúc trước thái tử mưu phản, thị vệ của Thọ Vương ở ngay cửa thành muốn lấy tính mạng của ta, nàng ấy lại cứu ta thêm một lần, Mật nhi, ta không muốn làm cho nàng thương tâm, đối với nàng cũng chỉ đành xin lỗi, Nguyệt Nương từng nói qua, thân phận nàng ti tiện, cuộc đời này cũng sẽ không nhập vào Phương gia chúng ta, nhưng hôm nay nàng ấy mang thai hài tử của ta, ta làm sao không quan tâm nàng cho được? Nếu ta là người thật sự vô tình vô nghĩa, thử hỏi trước kia nàng làm sao lại thích được ta chứ?”
Trường Bình ngồi xổm trên mặt đất khóc một hồi, bỗng nhiên đứng lên, hung hăng lau nước mắt, đôi mắt to đỏ bừng trừng mắt nhìn Phương Tranh, ác giọng nói: “ Nàng ta đang ở đâu?”
“ A? Ai?” Phương Tranh nhất thời không kịp phản ứng.
“ Người kia, nữ tử dụ dỗ chồng người ta, nàng ta đang ở đâu?”
Phương Tranh nghe vậy vẻ mặt khổ sở thở dài: “ Nguyệt Nương hôm nay đang bị vây trên Thanh Long sơn.”
Đôi mày thanh tú của Trường Bình nhíu lại: “ Vây trên Thanh Long sơn là sao?”
Lúc này Ôn Sâm vội vàng xen vào nói “ Công chúa điện hạ, vị La Nguyệt Nương cô nương có phiền phức, có một trùm thổ phỉ trên ngọn núi khác tụ tập mấy trăm người, dự định đánh hạ Thanh Long sơn, bắt nàng đoạt đi làm áp trại phu nhân.”
“ Cái gì?” Mày liễu của Trường Bình dựng thẳng, giận dữ nói: “ Có vương pháp hay không? Dám cướp đoạt nữ nhân của Phương gia, ngại mạng dài quá sao?”
“ A?” Phương Tranh và Ôn Sâm nhất thời há hốc mồm.
Trường Bình tức giận quá phát điên rồi sao? Lời này của nàng có ý tứ gì?
“ A cái gì a?” Trường Bình hung hăng trừng mắt liếc Phương Tranh, cơn giận còn sót lại khiến nàng đấm vào người Phương Tranh mấy cái, lớn tiếng nói: “ Ngươi nghĩ ta vì nàng ta sao? Nếu không phải trong bụng nàng ta có mang cốt nhục của Phương gia, nàng ta sống hay chết có quan hệ gì tới ta? Phương gia chúng ta nhân đinh đơn bạc, cốt nhục của Phương gia, có thể nào để rơi vào tay người khác?”
“ Phu nhân công chúa điện hạ anh minh thần võ!” Phương Tranh cùng Ôn Sâm cùng kêu lên khen ngợi.
“ Vỗ mông ngựa cái gì! Nhanh tiến cung đi, hướng hoàng đế ca ca thỉnh chỉ, lĩnh nghi kỳ và thánh chỉ khâm sai, khâm sai thay thế thiên tử đi tuần phải có thân quân và binh sĩ hộ tống, ngươi tiện đường cứu nữ thổ phỉ kia luôn, còn ngây ra đó làm gì, cứu người như cứu hỏa, nhanh lên!” Trường Bình phẫn nộ quát.
“ A? Nga, đúng đúng, ta lập tức tiến cung.” Phương Tranh thoáng ngây ra, bật người nhanh chóng chạy ra khỏi phủ.
Ôn Sâm nhìn Trường Bình vẻ mặt sùng kính chắp tay, than thở: “ Công chúa điện hạ hiểu rõ đại nghĩa, thuộc hạ thực sự là bội phục…”
Lời còn chưa dứt, Trường Bình bỗng nhiên xuất thủ rút ra bội đao bên hông Ôn Sâm, sau đó hung hăng hướng một gốc cây mặc trúc bên cạnh bổ tới, ánh đao như tuyết trắng xẹt qua, mặc trúc một phân thành hai, bén ngót chỉnh tề.
“ Thương.” Trường Bình chém qua, lại đút thanh đao vào trong vỏ đao bên hông Ôn Sâm, động tác như nước chảy mây trôi, hành văn liền mạch lưu loát, quả nhiên là thành thạo thoải mái.
“…bái phục sát đất.” Ôn Sâm chảy mồ hôi lạnh, vẻ mặt kinh khủng nói hết lời, nhìn gương mặt như sương lạnh của Trường Bình, Ôn Sâm lúng túng chắp tay, vội vàng hoảng sợ cáo từ.
Ngây người nhìn chằm chằm mặc trúc, Trường Bình yên lặng không nói gì, khóe miệng lại nổi lên dáng tươi cười phiêu nhiên.
Đều nói hối giáo phu tế mịch phong hầu*. Hôm nay phu quân vì nước lập công, viên