Phương Tranh ác giọng nói: “ Ngươi lừa bịp tống tiền hiệu buôn nhà ta, chẳng lẽ không nên bồi tiền hay sao?”
Lý Bá Ngôn khóc không ra nước mắt.
Hiện tại rốt cục là ai lừa bịp tống tiền ai nha? Vừa gặp vị khâm sai đại nhân này thì hắn còn nghĩ Phương Tranh là người nghiêm chỉnh, không nghĩ tới vừa nhắc tới bạc, người này liền triệt để thay đổi bộ mặt, Phương Tranh hiện tại, ngoại trừ mặc quan phục, còn có điểm nào nhìn giống khâm sai triều đình?
Lau mồ hôi, Lý Bá Ngôn nghĩ lúc này mình giống như một con cừu nhỏ đang bị vuốt sói hung hăng đè lại, con sói đang chảy nước miếng đối diện hắn, tùy thời một ngụm nuốt chửng hắn.
“ Phương đại nhân, phạm quan, phạm quan không có tiền.” Lý Bá Ngôn đau khổ cầu xin, hiện tại hắn rất chật vật, có cảm giác vừa ra huyệt hổ, liền lạc vào huyệt sói.
Phương Tranh không tin: “ Không có tiền? Gạt ai đây? Ngươi tham nhiều thuế ngân như vậy, sẽ không tự mình lưu lại một chút? Ta mặc kệ, ngươi gạt bạc nhà ta, hiện tại nên thành thật nhổ ra cho ta, bằng không ta sao nhà của ngươi…”
Nói tới đó Phương Tranh hắc hắc cười nói: “ Xét nhà chính là bản lĩnh sở trường của ta, có nghĩ là kiến thức một chút? Bảo chứng nhà của ngươi sẽ sạch sẽ, chỉ còn bốn bức tường, so với dùng nước rửa còn sạch sẽ hơn.”
Lý Bá Ngôn hơi ngây ra không nói, ánh mắt lại bắt đầu lóe ra.
Phương Tranh thấy thế, lại càng khẳng định người này tham không ít bạc, tham quan đều có bộ dáng này, trước kia khi mình bị tiên hoàng nhéo trúng thì mình so với hắn lại càng chột dạ.
Thân thiết ôm lấy vai Lý Bá Ngôn, Phương Tranh bắt đầu giúp hắn làm tư tưởng công tác: “ Tiền tài là vật ngoài thân, ngươi cần gì phải chấp nhất như vậy? Phật viết: buông bạc, mọc cánh thành tiên thăng tiên.”
“ Phật viết qua câu này?” Lý Bá Ngôn mê man.
“ Đương nhiên viết qua! Ngươi coi như hắn có viết qua!” Phương Tranh dừng một chút, nói tiếp: “ Những lời này chính là vì nói cho thế nhân không nên lưu ý đồ vật ngoài thân, bởi vì chúng nó rất dơ bẩn, ân, nhưng ta là một người không sợ dơ bẩn, đến, đưa hết bạc cho ta.”
Lý Bá Ngôn do dự.
“ Nhanh lên một chút đi, không đưa thì ta đoạt, ngươi nghĩ lão tử thích ngồi không? Đừng rượu mời không uống chỉ thích uống rượu phạt, lão tử hôm nay thiếu chút nữa bị đại lão bản sau màn của ngươi hạ độc chết, lẽ nào ngươi không nên bồi thường cho ta chút phí tổn thất tinh thần sao?” Phương Tranh lộ ra gương mặt dữ tợn.
Lý Bá Ngôn nhìn hình dáng thổ phỉ hung thần ác sát của Phương Tranh, cả ngươi không tự chủ được run run một chút, hắn xuất thân văn nhân, lúc này cũng nhịn không được mắng to một lời thô tục trong lòng: “ Mẹ ôi! Đây là khâm sai đại thần, hay là thổ phỉ?”
Đang dưới mái hiên nhà người, Lý Bá Ngôn không thể phản kháng, không thể làm gì khác hơn là cắn răng, đưa tay thò vào trong lòng, móc ra một xấp ngân phiếu.
Phương Tranh vui mừng quá đỗi, nhanh chóng đoạt xấp ngân phiếu, nhìn cũng chưa từng nhìn qua, nhét vào trong lòng mình, xuất thủ sắc bén, phản ứng linh mẫn, thẳng truy giang hồ võ lâm tông sư.
Thu xong ngân phiếu, Phương Tranh nhìn Lý Bá Ngôn càng thêm thuận mắt, mẹ nó! Tùy tiện hù hắn vài câu, không ngờ thật sự đào bạc, xem ra làm quan càng lớn, lá gan cũng càng nhỏ. Hắn mừng rỡ vỗ vỗ vai Lý Bá Ngôn, Phương Tranh khen: “ Lão Lý, ngươi thật là biết điều! Kỳ thực ngươi cũng nên nhìn thấy sớm, với tội danh hiện tại của ngươi, chém mười cái đầu ngươi cũng không oan uổng ngươi, còn giữ bạc dùng làm gì? Thứ này chết cũng không mang theo được, đơn giản để ta giúp ngươi xài hết…”
Lý Bá Ngôn vừa nghe hai chữ “chém đầu”, hai chân nhất thời mềm nhũn, nét mặt già nua thoáng chốc tràn đầy bi thương và tuyệt vọng, nước mắt không ngừng rơi xuống, khóc đến run run hai vai, rất thương tâm. Mặc dù từ lâu đã hiểu rõ kết cục của chính mình, nhưng từ trong miệng người khác nói ra, lại là một chuyện khác, ai có ý muốn chết? Đám tham quan sở dĩ tham nhiều bạc như vậy, chính là vì muốn sống tốt hơn một chút, ai mong muốn mình bị áp ra pháp trường bị đao phủ chém đầu?
Phương Tranh mắt lạnh nhìn Lý Bá Ngôn, trong lòng không biết nên hèn mọn hay thương hại, đây là một người đáng thương cảm, làm quan lớn, nhưng lại trúng phải cái tròng của người khác, giống như một con rối bị người thao túng hiếp bức khắp nơi, thuế ngân bị người khác cầm đi, nhưng vết đen lại gánh trên lưng hắn, trong bàn cờ, hắn chỉ là một viên cờ bị đem ra thí mạng, ngoại trừ dùng hắn đổi lấy một ít lợi ích ra, vốn không dùng gì được, phút cuối cùng còn bị người sau màn một cước đá văng rất xa. Không hề quản sự chết sống của hắn, đời này của hắn rốt cục xong.
Đổi lại góc độ khác ngẫm lại, kỳ thực là ai đều cũng có thể làm quân cờ trên bàn cờ của người khác, dù là chính Phương Tranh, ngày trước khi đối phó Phan thượng thư, đối phó thái tử, vài lần vào sinh ra tử, trải qua mạng sống mong manh một đường, thời gian đó, hắn không phải cũng là một quân cờ trên bàn cờ của tiên hoàng hay sao? Chỉ bất quá tiên hoàng coi như nhân hậu, đối với quân cờ như hắn ân sủng có thừa, cho nên hắn mới ở lúc niên thiếu, liền đạt chức quan nhị phẩm, tước phong quốc công, đặt chân trên đỉnh núi triều đình, hưởng hết vô thượng vinh quang.
Rất nhiều thời gian, số phận con người đã được định trước từ lâu, Phương Tranh không phải là người có khả năng nghịch thiên, hắn không có bản lĩnh, cũng không có chí khí lớn như vậy, hắn vẫn rất lười, lười tình nguyện bị người coi như quân cờ, chỉ cần để cho hắn có thể thư thư phục phục hưởng thụ sinh hoạt, dù làm quân cờ của người khác thì đã làm sao? Nếu muốn làm người chơi cờ, những lời này nói ra chẳng phải toàn bộ thành rỗng không?
Thấy dáng dấp khóc lóc thê thảm của Lý Bá Ngôn, Phương Tranh thở dài, muốn tha cho hắn một mạng, nhưng Giang Nam thuế án thực sự quá mức kinh người, mà bao quát Lý Bá Ngôn ở bên trong cả tri phủ sáu phủ, là do Mập Mạp trực tiếp điểm danh. Nói cách khác, hắn đã vào sổ đen của Mập Mạp, Phương Tranh tuy là muốn tha cho hắn, chỉ sợ cũng không dễ dàng như vậy.
Đợi tâm tình Lý Bá Ngôn ổn định xuống tới, Phương Tranh nói: “ Được rồi, chúng ta tiếp tục nói chuyện chính sự đi.”
“Nhất tiểu nhất dữ hách đắc đẩu, kiểm bặc lệ ngân mại một kiền ni. Tiện cổ mã khổ trứ kiểm