Trọng Sinh Phong Lưu Thiếu Gia

Điểm khả nghi


trước sau

Lý Bá Ngôn quỳ gối gục trên mặt đất, nước mắt nước mũi cầu Phương Tranh cứu hắn.
Nguyên lai người phía sau màn vì muốn Lý Bá Ngôn hoàn toàn nghe lệnh, không dám có hai lòng, vì vậy đã bắt cóc tiểu nhi tử chưa đầy hai mươi tuổi của hắn mang đi, lưu lại vị thê tử mới tân hôn cùng tôn nhi mới nửa tuổi, toàn bộ Lý phủ rơi vào trong mây đen sầu thảm, người trong nhà suốt ngày dùng nước mắt rửa mặt, cũng không dám để lộ cho người ngoài hay biết một chữ.
“ Điều là nghiệt cho ngươi tạo ra! Ngươi còn có mặt mũi khóc!” Phương Tranh hung hăng trừng mắt liếc Lý Bá Ngôn.
Ngay cả người nhà cũng không bảo hộ được, còn có tư cách làm nam nhân sao?
Hắn mệnh cho thị vệ lột ô sa mũ miện cùng quan phục của Lý Bá Ngôn, bắt nhập đại lao, thần tình Lý Bá Ngôn sa sút, sắc mặt tái nhợt, tùy ý cho thị vệ đưa hắn đi, thủy chung không nói được lời nào.
Kỳ thực cả hắn và Phương Tranh đều biết, con tin rơi vào trong tay người sau màn, sợ rằng đã dữ nhiều lành ít. Lý Bá Ngôn là ngũ phẩm tri phủ mà hắn bỏ liền bỏ, không chút lưu tình, huống chi là tiểu nhi tử của hắn?
Bên trong phòng chỉ còn lại một mình Phương Tranh.
Phương Tranh ngồi trên ghế thái sư do hoàng lê mộc sở chế, ngây người không nói, hôm nay những chuyện Lý Bá Ngôn cung khai cũng quá mức bình thường, đối với vụ án cơ bản không có bao nhiêu tác dụng, Phương Tranh lẳng lặng ngồi, trong đầu liên tục hồi ức lời Lý Bá Ngôn đã nói, cố gắng tìm ra một ít tin tức có giá trị.
Theo cử động của người sau màn mà xem, mục đích của hắn phỏng chừng là muốn giết mình ngay tại Giang Nam, bằng không hắn sẽ không vừa thả rắn vừa hạ độc, do mình vận khí tốt, hai lần đều tránh khỏi, nhưng còn lần sau? Lần sau hắn còn có thể ra thêm biện pháp gì thâm độc để mưu hại chính mình? Chính mình có thể còn gặp được vận khí tốt như vậy nữa hay không? Về phần Lý Bá Ngôn và năm tri phủ còn lại, người sau màn không giết bọn họ diệt khẩu, mục đích kỳ thực cũng rất đơn giản, dưới tình huống không giết được Phương Tranh, hắn đem mấy quân cờ vô dụng ném lại cho Phương Tranh, là muốn Phương Tranh phải dừng tay, đem vụ án này chấm dứt, dù sao từ bên ngoài mà nói, tham ô khuynh nuốt Giang Nam thuế an là do tri phủ lục phủ gây ra, nếu như Phương Tranh thức thời, chỉ cần ra lệnh một tiếng, mệnh Ảnh Tử các nơi bắt luôn năm tri phủ còn lại, vụ án đã chấm dứt hoàn mỹ, tội phạm đã bị bắt, Lại Bộ rất nhanh sẽ phái quan viên dự khuyết tới thay vị trí sáu tri phủ này, từ nay về sau Giang Nam lại một mảnh phồn hoa cường thịnh, ca múa mừng cảnh thái bình.
Kết được hay không?
Phương Tranh có chút giãy dụa, còn có chút sợ. Càng thâm nhập sâu vào vụ án này, hắn càng cảm thấy thế lực của người sau màn thật kinh khủng, thủ đoạn độc ác, cùng tranh đấu với người như vậy, Phương Tranh không có nắm chắc.
Bản chất của Phương Tranh, chỉ là một thiếu gia ăn chơi chờ ăn chờ chết. Phàm là người như thế, điều khác không đề cập tới, lá gan khẳng định là nhỏ nhất. Tính cách sợ chết quyết định hắn sẽ không chủ động trêu chọc nhân vật lợi hại, đó chính là tự mình kiếm sự không thoải mái, Phương Tranh không thích làm việc ngốc như vậy.
Thế nhưng nếu như quay về kinh, Phương Tranh rất không cam tâm. Bởi vì ngoại trừ bản thân là thiếu gia trác táng, hắn còn có rất nhiều thân phận, là nhị phẩm mệnh quan triều đình, là thế tấp Trung Quốc Công, là trượng phu của các lão bà, là con trai độc nhất trong nhà, càng là bạn cùng chung hoạn nạn với Mập Mạp hoàng đế…
Nếu đúng như lời Hàn Trúc suy đoán, người này ở tại Giang Nam cả gan làm loạn, thao túng tri phủ lục phủ, lại có thế lực bí hiểm. Ý đồ tự nhiên là muốn vấn đỉnh thiên hạ, rình ngai vàng, nếu lúc này Phương Tranh thu tay lại, thật sự là quá không phụ trách. U ác tính này nếu không trừ bỏ, trở về kinh thành còn được thoải mái thêm mấy ngày? Đợi người nọ cánh chim đã thành, mưu phản tác loạn, khi đó mình không phải làm thất vọng Mập Mạp vừa đăng cơ hay sao? Làm sao giữ được sự an toàn của người nhà và các lão bà?
Tra thôi, tiếp tục tra xuống phía dưới, dù có sợ hãi cũng phải tra, có chút trách nhiệm cũng không thể trốn tránh, phải cần đeo trên lưng, vì người nhà, lão bà và Mập Mạp, phải mạo hiểm thêm một lần thôi.
Phương Tranh cắn răng, hạ quyết định, đồng thời sắc mặt hắn cũng trở nên tái nhợt, bởi vì sợ hãi, cả người bắt đầu không tự chủ được run lên.
Cái gì là nam nhân? Không sợ cũng không được gọi là nam nhân, chỉ có rõ ràng là sợ, nhưng vì trách nhiệm mà cố lấy dũng khí đối mặt với nó, đây mới là nam nhân chân chính. Trong lòng Phương Tranh liên tục an ủi chính mình thật thoải mái, cấp cho mình một sự ủng hộ.

“ Người đâu…đến đây.” Giọng nói Phương Tranh có chút run run.
“ Đại nhân, có thuộc hạ.”
Ôn Sâm từ ngoài cửa đi vào, cung kính đáp. Ngẩng đầu nhìn thấy sắc mặt Phương Tranh tái nhợt, không khỏi kinh hãi, vội vàng hỏi: “ Đại nhân, ngài làm sao vậy? Xảy ra chuyện gì?”
“ Ôn Sâm, lần này chúng ta đối mặt với địch nhân rất mạnh đại.” Phương Tranh thở dài.
Ôn Sâm ưỡn ngực: “ Đại nhân, thuộc hạ không sợ!”
“ Ngươi đương nhiên không sợ, người ta muốn giết cũng không phải ngươi.” Phương Tranh đối với vẻ ưỡn ngực không sợ đau lưng của hắn rất là hèn mọn.
Ngẩng đầu, Phương Tranh nhìn thẳng Ôn Sâm, khuôn mặt dần dần trở nên kiên nghị, trầm giọng nói: “ Mặc dù địch nhân rất mạnh đại, nhưng chúng ta nhất định phải đánh bại hắn! Hoàng thượng vừa mới đăng cơ, đây là chuyện đầu tiên hắn giao cho chúng ta làm, chúng ta không thể sai lầm! Nếu đã đáp ứng với hắn, ta tuyệt không cho phép sự thất bại! Vụ án này liên lụy rất sâu rất rộng, nhưng ta nhất định phải tra ra manh mối!”
“ Dạ, đại nhân!”
Ôn Sâm thần tình kích động, thật lâu không gặp Phương đại nhân có ý chí chiến đấu như vậy, Ôn Sâm rất là hưng phấn, địch nhân cường đại thì thế nào? Địch nhân trong dĩ vãng cường đại bao nhiêu, cũng không phải đều bị Phương đại nhân thu thập hết hay sao? Phan thượng thư, thái tử, bọn họ có người nào là ngọn đèn cạn dầu? Hôm nay đã tan thành mây khói từ lâu, hóa thành một đống đất vàng vĩnh viễn.
Ôn Sâm đối với Phương đại nhân rất có lòng tin. Người sau màn của vụ thuế án này, nhất định sẽ bị Phương đại nhân xử lý, Ôn Sâm thật sâu tin tưởng.
Phương Tranh tựa hồ cũng bị tình tự sục sôi của Ôn Sâm lây nhiễm, nhìn hắn cười cười, sau đó gương mặt nghiêm lại, trầm quát: “ Ôn Sâm, nghe lệnh!”
“ Có thuộc hạ!” Ôn Sâm xoa tay, nhấp nhỏm chờ đợi.
“ Đợi khi trăng lên, toàn bộ cấm quân cao thủ từ kinh thành mang đến đều tập trung lại…”
“ Dạ!”
“ Tập trung lại bảo hộ ta!”
“ Dạ…một…”

“ Ai nha, bổn quan là người nhận trách nhiệm điều tra vụ án này, cho nên sự an toàn của tính mạng ta vô cùng trọng yếu, là công tác nặng yếu nhất của các ngươi, không thể có lơi lỏng, nếu ta bị người hại chết, các ngươi còn tra cái rắm gì? Ôn Sâm, bổn quan nói đúng không?”
Đang cùng Ôn Sâm nói chuyện, mành che ngoài cửa bỗng nhiên bị người xốc lên.
Hai người quay đầu nhìn lại, đã thấy Thái Vương vẻ mặt tươi cười đi đến, thấy Phương Tranh và Ôn Sâm đang nhìn mình, Thái Vương không khỏi ngẩn người, sau đó rất nhanh phản ứng, vội vàng nói: “ Yêu, xin lỗi, xin lỗi. Không biết hai vị đang thương nghị chính sự, ta tiến vào quá lỗ mãng, xin lỗi, xin lỗi, ta liền đi ra ngoài.”
Phương Tranh vội vàng cười nói: “ Không có việc gì, chúng ta đã thương nghị xong, Thái Vương điện hạ không cần lảng tránh.”
Nói xong Phương Tranh đưa tay lôi kéo Thái Vương đi vào, thân mật nắm vai Thái Vương, cười nói: “ Ngươi là thân ca ca của hoàng thượng, vừa là thân vương chí tôn, vị cao tước trọng, dù chúng ta có đang thương lượng chính sự, ngươi cũng không nên e ngại.”
Thái Vương cười nói: “ Chỉ cần các ngươi thương nghị chính sự không phải là chuyện đánh cướp hoặc bắt cóc tống tiền, ta vẫn thích ý tham dự một chút.”
Gương mặt Phương Tranh đen thui, xấu hổ nhìn phía Ôn Sâm, Ôn Sâm cũng là vẻ mặt xấu hổ, ngượng ngùng nở nụ cười.
“ Cái này…khái, bổn quan là mệnh quan triều đình, thế nào lại biết pháp phạm pháp chứ? Loại sự tình đánh cướp này…Khái, thỉnh thoảng chỉ làm một chút, nâng cao tinh thần tỉnh táo thôi, cạc cạc…”
Thái Vương chỉ cười gượng nhìn Phương Tranh, không khỏi cười ha ha. Ánh mắt lưu chuyển, nhìn thấy bên trên văn án trong phòng đặt vò rượu độc kia, Thái Vương ngẩn ra, trong mắt bỗng nhiên hiện lên một tia âm trầm, sau đó rất nhanh khôi phục như thường.
Phương Tranh lại đúng lúc nhìn thấy vẻ âm trầm chợt lóe rồi mất trong mắt Thái Vương, không khỏi thất thần. Thái Vương cho hắn ấn tượng vẫn luôn là người rất hào sảng, phi thường quang minh quân tử, trong mắt hắn vì sao lại có thần sắc khiến kẻ khác sợ hãi như thế?
Chỉ vào vò rượu độc trên văn án, Phương Tranh nghi hoặc nói: “ Thái Vương nhận thức vò rượu kia sao?”
Thái Vương vẫn cười rất sang sảng: “ Không nhận ra, kỳ thực ta không thích uống rượu cho lắm, nhìn thấy vò rượu có những hoa văn điêu khắc có điểm ý tứ, cho nên mới nhìn thêm một chút.”
Phương Tranh thoải mái cười nói: “ Đây là rượu hoa điêu do Thiệu Hưng sản xuất, bên ngoài điêu khắc những hoa văn đó, vì vậy được gọi là rượu hoa điêu, thật nổi danh, Thái Vương điện hạ chẳng lẽ không biết điều này?”
Thái Vương cười nói: “ Ta vào nam ra bắc nhiều năm, sao điển cố này cũng không biết? Ta chỉ là kỳ quái, đây chính là phòng nghỉ trong nha môn tri phủ, nơi bàn công vụ của công việc quan lại, trên văn án tự dưng lại có thêm một vò rượu, có điểm kinh ngạc mà thôi.”
Phương Tranh lặng lẽ cười, thấp giọng nói: “ Vò rượu này không phải rượu tầm thường, hắc hắc, Thái Vương điện hạ còn chưa biết phải không? Tri phủ Tô Châu Lý Bá Ngôn, ta đã sai người đưa hắn áp nhập đại lao.”

Thái Vương ngẩn người, trong mắt lại không có bất luận thần sắc gì dị thường, chỉ như ngạc nhiên hỏi: “ Vì sao? Tri phủ Tô Châu là ngũ phẩm mệnh quan, hắn…chẳng lẽ phạm vào vương pháp?”
Phương Tranh cười nói: “ Không sai, trải qua thẩm tra, hơn nữa chính bản thân hắn cũng thú nhận, hắn nhậm chức tri phủ Tô Châu năm năm nay, tham ô khuynh nuốt mấy trăm vạn lượng thuế ngân nộp lên quốc khố, tội thật to lớn, không thể dung tha.”
Thái Vương ngây cả người, sau đó thật sâu thở dài: “ Làm quan không thể báo quốc trung quân, lại bị vật ngoài thân che mắt, thấy lợi tối mắt, thực sự đáng trách vô cùng!”
Giương mắt nhìn Phương Tranh, Thái Vương cười nói: “ Chúc mừng Phương đại nhân, lại vì hoàng thượng vì triều đình lập đại công, dân gian tương truyền Phương đại nhân là cột trụ của quốc gia, là tay giúp đỡ đắc lực nhất của hoàng thượng, lời

ấy quả nhiên không sai, vừa xuống Giang Nam mới vài ngày liền bắt được một tham quan lớn như vậy, thật là lợi hại!”
Phương Tranh được Thái Vương khoa trương đến khuôn mặt tuấn tú đỏ bừng, không được tự nhiên xấu hổ, thấy Thái Vương ngậm miệng không tiếp tục nói, không khỏi có chút sốt ruột, xấu hổ nói: “ Thái Vương điện hạ, sao ngươi không tiếp tục khen ta?”
Thần tình Thái Vương cứng lại, cười khổ tiếp tục nói: “ Phương đại nhân nhiều lần vì tiên hoàng vào sinh ra tử, lập ra chiến công hiển hách, hôm nay thiên hạ thái bình, lại hạ Giang Nam xét xử tham quan ô lại, kỳ danh như thần, xem ra đại nhân rất có tài an bang trị quốc, lên ngựa quản quân, xuống ngựa trị dân, thật sự là niên thiếu thần tử hiếm có của hoàng thượng và triều đình a.”
Phương Tranh được khoa trương đến lòng như nở hoa, không khỏi phô trương cười to, lập tức lại nỗ lực thu hồi khuôn mặt tươi cười, làm ra dáng dấp rụt rè, khiêm tốn nói: “ Thái Vương điện hạ khách khí, ha hả, khách khí, Thái Vương điện hạ cái gì cũng tốt, nhưng có một khuyết điểm, ngươi quá thích nói thật đi thôi.”
Thái Vương và Ôn Sâm toát mồ hôi, gặp phải một khâm sai đại nhân không biết xấu hổ như thế, thật sự là phúc khí của triều đình.
Thái Vương vội vã gặp mặt Phương Tranh tại tri phủ nha môn, sau đó liền đi ra ngoài gặp bằng hữu.
Phương Tranh thay đổi một thân nho sam màu bạc, trong tay cầm một cây quạt, dẫn theo mười mấy tên thị vệ, nghênh ngang đi ra nha môn, đi dạo.
Lý Bá Ngôn bị thị vệ bí mật bắt giữ, nhưng vẫn chưa kinh động quan lại trong nha môn tri phủ, Phương Tranh biết, tin tức này tạm thời không thể truyền ra ngoài, bằng không rất dễ gây nên sóng to gió lớn tại quan trường Giang Nam, rất có khả năng đập cỏ động rắn, làm cho năm tri phủ khác dưới cơn tuyệt vọng sẽ hóa liều, khi đó tình thế sẽ không dễ khống chế.
Đường lớn Tô Châu cũng không khác gì kinh thành, dù sao cũng là nơi giàu có và đông đúc nhất Giang Nam, người buôn bán nhỏ lui tới không ngừng, so sánh với kinh thành, bên trong thành Tô Châu bất luận là mua bán, hoặc là khách hàng mua đồ vật, đều có thêm bộ dáng nhàn nhã tiêu sái.
Do nguyên nhân vị trí địa lý và lịch sử, bên trong thành Tô Châu đã sớm thành thói quen với sự sinh hoạt nhàn nhã, ở đây suốt trăm ngàn năm qua rất ít gặp phải chiến loạn, là nói tụ tập của thiên hạ phú thương, vì thế bách tính đều nuôi một thái độ hưởng thụ đi làm mọi việc, dù là đi lại, đi dạo, bao quát buôn bán, đều là không chút hoang mang, tiếng rao hàng mềm nhẹ, tiếng thấp giọng cò kè mặc cả, chuyện thế tục trong cách hành xử của người Tô Châu, phảng phất đều mang theo vài phần khí độ bình tĩnh êm dịu tao nhã.
Chiếc quạt trong tay Phương Tranh liên tục mở ra, xếp vào, sau đó lại phi thường linh xảo xoay mấy vòng, một cây quạt lại được hắn sử dụng hết sức xuất thần nhập hóa. Đây là kỹ năng phong nhã của một thiếu gia trác táng phải có, Phương Tranh đã chơi rất thành thạo, hơn nữa hắn lại có bề ngoài tuấn lãng, một thân nho sam màu trắng bạc lại phảng phất ra một thân xuất trần phiêu dật, còn có nhóm thị vệ hoặc sáng hoặc tối đi theo phía sau hắn, có thể làm cho cả người hắn thoạt nhìn lại thêm vài phần nổi bật bất phàm, khí chất phong lưu phóng khoáng đẹp đẽ quý giá, hấp dẫn không ít ánh mắt người qua đường.
Phương Tranh đối với ánh mắt người ngoài đều hồn nhiên không cảm giác, hiện tại đầu óc hắn đang thật hỗn loạn.
Đã quyết định tiếp tục thẩm tra người sau màn, thế nhưng từ chỗ nào tra đi, lại không hề có chút manh mối, Lý Bá Ngôn đều đã khai hết, còn đầu mối khác thì sao? Nếu không đầu mối, thì làm sao tiếp tục tra? Tuy Phương Tranh làm chức quan lớn như vậy, nhưng việc tra án đối với hắn mà nói, cũng là mù mịt, trong lúc nhất thời cũng không có chủ ý.
Còn có một việc làm cho hắn có chút nghi hoặc, vừa rồi Thái Vương nhìn thấy vò rượu độc trong phòng, vì sao ánh mắt lại âm trầm như vậy? Chính mình tựa hồ chưa từng nhìn thấy qua gương mặt lãnh sâm của Thái Vương như thế, tuy rằng thần sắc âm trầm chỉ chợt lóe rồi mất, nhưng lại ghi khắc thật sâu trong đầu Phương Tranh, loại ánh mắt này, âm trầm làm người kinh sợ, làm Phương Tranh không tự chủ được nghĩ đến đám Hạt Tử Xà bỏ vào trong phòng hắn, đám xà kia khi nhìn chằm chằm hắn thì trong mắt đều lóe lên lục quang, ánh mắt Thái Vương quả thực giống loại xà kia như đúc.
Thế nhưng, vì sao hắn phải lộ ra ánh mắt như vậy? Vò rượu kia có quan hệ gì với hắn đâu?
Phương Tranh vô tâm thưởng thức phong cảnh Giang Nam, nghiêng đầu, nhìn Ôn Sâm đi bên cạnh nói: “ Ai, lão Ôn, nếu như ngươi đột nhiên nhìn thấy một vò rượu trên văn án trong phòng nha môn, sẽ có cảm giác gì?”

Ôn Sâm suy nghĩ một chút, nói: “ Có chút…kinh ngạc? Dù sao phòng nha môn là địa phương làm công vụ, lại có thêm một vò rượu đặt lên văn án, thấy thế nào đều có điểm cảm giác chẳng ra gì.”
“ Vô cùng kinh ngạc? Ánh mắt của hắn là vô cùng kinh ngạc sao?” Phương Tranh cau mày, thì thào tự nói.
“ Đại nhân đang nói gì?”
Phương Tranh lắc đầu, có chút phiền táo gãi gãi đầu. Mẹ nó! Tra án thật không phải là chuyện người làm, nếu không thẳng thắn đưa một tấu chương cấp lên kinh thành, nhượng Mập Mạp phái những người khác đến làm đi? Lão tử cũng không phải Bao Thanh Thiên, cũng không phải Sherlock Holmes , làm sao làm được việc có hàm lượng kỹ thuật như vậy?
“ Đại nhân mau nhìn! Có mỹ nữ!” Ôn Sâm thấy Phương Tranh phiền não, nghĩ muốn vuốt mông ngựa lại không biết hạ thủ từ đâu, vì vậy chỉ vào một nơi trên đường, nghĩ muốn dời đi lực chú ý của Phương Tranh.
Không thể không nói, cộng sự lâu ngày, Ôn Sâm thực sự rất hiểu rõ bản tính của vị lãnh đạo trực tiếp này, quả nhiên, Phương Tranh nghe vậy tinh thần rung lên, ánh mắt cũng lộ ra lục quang u u, vội rống rống hỏi: “ Chỗ nào? Chỗ nào?”
Ôn Sâm toát mồ hôi, đưa tay tùy ý chỉ lung tung một phương hướng: “ Ở đằng kia…”
“ Di? Không tệ không tệ. Ánh mắt lão Ôn thật sự rất độc ác, ha hả. Xem bóng lưng, quả nhiên yểu điệu mềm mại, yểu điệu, vô cùng yểu điệu! Ha ha.”
Mỹ sắc trước mặt, Phương Tranh bật người quên hết chuyện phiền lòng, thần thái sáng láng nhìn chằm chằm một nơi trên đường cái, nước bọt chảy đầy đất.
Thấy ngón tay mình chỉ lung tung đánh bậy đánh bạ, thực sự chỉ được mỹ nữ, Ôn Sâm không khỏi cảm thấy ngạc nhiên, ngưng mắt nhìn lại, thấy trong một cửa hàng châu bảo bên phải con đường, một vị nữ tử vóc người xuất chúng, ăn mặc quần áo màu tím nhạt đang đưa lưng về phía bọn họ, hơi khom lưng, ngưng thần nhìn chăm chú vào một cây kim thệ có kiểu dáng chim phượng ngậm châu, chỉ nhìn bóng lưng mà xem, xác thực đáng với hai chữ “ yểu điệu”, Phương Tranh duyệt mỹ nữ vô số, tự có bản lĩnh siêu phàm thần kỳ phát hiện chuyện này.
Lấy lại bình tĩnh, Phương Tranh thu liễm nước bọt, sau đó vẻ mặt sắc cười hướng mỹ nữ có bóng lưng yểu điệu đi đến. Nhìn bóng lưng đoán người, đây là kiến thức cơ bản được chuẩn bị của một tên lưu manh. Thưởng thức mỹ nữ, không thể chỉ phân biệt từ dung mạo của nàng, sắc lang có kinh nghiệm, đều phải xem từ vóc người trở đi, hơn nữa là từ dưới lên trên, từ sau tới trước, đây mới là tiêu chuẩn khảo nghiệm sắc lang có hợp cách hay không.
Đầu tiên, sự khéo léo giữa vóc người rất khác biệt, cần phải nắm chắc, người hiểu được cách thưởng thức mỹ nữ, đều là xem bàn chân mỹ nữ trước tiên. Sau đó là chân, chân phải thon dài, gầy mập vừa phải, sau đó là mông và thắt lưng, mông phải êm dịu vung cao, co dãn mười phần, thắt lưng phải tinh tế linh hoạt, uốn éo thì như dương liễu trong gió, cuối cùng là ngực, ngực không thể quá lớn, cũng không thể quá nhỏ, quá lớn có vẻ có chút mập béo, quá nhỏ thì lại vô cùng gầy gò.
Phương Tranh nhìn vị mỹ nữ kia một lát, rốt cục hạ kết luận, bóng lưng vị mỹ nữ này đều rất tiêu chuẩn, quả thật là ông trời đích thân tỉ mỉ chế tạo một kiện tác phẩm nghệ thuật hoàn mỹ. Dù tướng mạo của nàng có xấu như Chung Vô Diệm, chỉ dựa vào dáng người yểu điệu, đã đủ cho bất luận nam nhân nào cũng điên đảo thần hồn.
Mỹ nữ tựa hồ hồn nhiên không cảm giác sắc lang tiếp cận, còn đang khom thắt lưng, chuyên tâm quan sát kim thệ trên tay, nàng khom lưng thì cái mông nổi lên, đẫy đà mê người, làm Phương Tranh nhịn không được tâm trí hướng về.
Ôn Sâm đi theo phía sau Phương Tranh, nhìn bóng lưng vị mỹ nữ kia, càng lúc càng nhìn quen mắt, cuối cùng một đạo linh quang hiện lên, Ôn Sâm không khỏi quá sợ hãi, thất thanh kêu lên: “ Đại nhân chậm đã.”
Đã muộn, lúc Ôn Sâm mở miệng, Phương Tranh đã hắc hắc cười gian một tiếng, bỗng nhiên vươn bàn tay sắc ma, từ phía sau nhẹ vỗ lên cái mông của mỹ nữ, lại không nặng không nhẹ bóp lấy, sờ vào co dãn đầy đủ, lại cao lại kiều, thực là nhân gian cực phẩm…
Mỹ nữ kinh hãi, còn chưa kịp mở miệng hét lên, bên tai đã truyền đến tiếng trầm thấp dâm đãng của Phương Tranh: “ Mỹ nữ, một mình có tịch mịch không? Thích vật này sao? Ca ca mua cho nàng…”


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện