Con mẹ nó là khâm sai gì vậy! Rõ ràng là một tên ăn cướp, có kiểu đánh cướp công khai như ngươi hay sao?
Nhìn nhìn lẫn nhau, trong lòng mọi người như ứa máu, nét mặt lại không ngừng cười, khom lưng cười nói: “ Còn, còn có.”
Một gã tri phủ hướng ra phía ngoài vỗ vỗ tay, một đám nha hoàn khuôn mặt xinh đẹp nối đuôi nhau đi vào. Trong tay các nàng đang cầm những hộp nhỏ tinh xảo bằng gỗ lim, các nha hoàn đi vào khố phòng, xếp hàng trước mặt Phương Tranh, mở hộp nhỏ trong tay, đã thấy khắp phòng ánh sáng rạng rỡ, làm lóa mắt người, trong hộp nguyên lai chứa đông châu to như mắt rồng, san hô, và một đống châu báu hiếm quý vốn không biết tên gì.
Phương Tranh nhu nhu con mắt, nỗ lực thích ứng quang mang của ánh sáng từ châu báu tỏa ra, nhìn kỹ, không khỏi vui mừng quá đỗi. Khuôn mặt tuấn tú nổi lên thần sắc mừng như điên, con mắt nhìn chằm chằm đống châu bảo không nháy mắt, phát sinh một tiếng rên rỉ thỏa mãn.
“ Đời người là như vậy, thật không uổng công làm quan một hồi.” Phương Tranh không hô hấp, đã bao lâu, đã bao lâu không thấy qua bảo bối khiến lòng như nở hoa như thế? Những tri phủ này quả nhiên thức thời, ai nha, ta đều luyến tiếc thu thập bọn họ.
“ Đúng vậy đúng vậy, đại nhân cao kiến.” Các tri phủ nhìn thấy Phương Tranh vui mừng, không khỏi thở phào nhẹ nhõm, đều gật đầu phụ họa.
Lững thững tiến lên, Phương Tranh vươn tay, kéo tay một nha hoàn, thâm tình nói: “ Ngươi bao nhiêu tuổi? Ai nha, da của ngươi thật trắng nha, nhưng lại rất nhỏ mềm, ha hả, sau này theo ta, tha hồ hưởng…”
Các tri phủ ngẩn người, sau đó quá sợ hãi, cùng kêu lên: “ Đại nhân, sai rồi. Nha hoàn không phải tặng cho ngài…”
“ Đúng vậy đúng vậy, xin đại nhân thủ hạ lưu tình, nha hoàn là chúng ta mượn từ thế gia Tô Châu tới.”
“ Không, ta muốn các nàng, thật đẹp…”
“ Đại nhân, các nàng chỉ là phụ trợ vẻ đẹp cho châu bảo mà thôi…” Đám tri phủ liên thanh nói.
“ Đại nhân, hành động này thực không sáng suốt…”
“ Không, ta thích những cô nương này, châu bảo ta từ bỏ, cần các nàng.” Phương đại nhân có vẻ rất bướng bỉnh.
Tranh chấp thời gian một nén nhang, khâm sai Phương đại nhân phải phẫn nộ buông tha những nha hoàn xinh đẹp như hoa.
Bọn nha hoàn buông hộp châu bảo xuống, chạy trối chết ra khỏi phòng.
Phương Tranh lưu luyến nhìn bóng lưng các nàng, trong miệng thì thào nhắc tới: “ Yểu điệu, phi thường yểu điệu.”
Các tri phủ xoa xoa mồ hôi trên đầu, miễn cưỡng khởi lên khuôn mặt tươi cười, cúi đầu khom lưng cười theo, trong lòng khổ sáp không gì sánh được.
Nghiêng đầu, nhìn đám tham quan, Phương Tranh nhìn thế nào cũng thấy không vừa mắt, tức giận quét mắt nhìn bọn họ, hừ nói: “ Trong sách nói có hoàng kim ốc, lời này không sai nhưng còn có một câu nói, trong sách có nhan như ngọc, các ngươi lẽ nào chưa từng nghe qua sao? Nhan như ngọc đâu?”
“ A?” Mọi người há hốc mồm.
Nhìn một cái, triều đình ngũ phẩm tri phủ, thế nào cả đám đều có tính tình này?
Phương Tranh bất mãn nhíu nhíu mày: “ Nhan như ngọc không có? Vậy các ngươi nên thêm tài liệu cho hoàng kim ốc chứ?”
Mọi người quá sợ hãi, động tác nhất trí nhanh chóng lắc đầu, nét mặt già nua vặn vẹo như trái khổ qua: “ Không có, đại nhân, thực sự không có. Chúng ta vì hiếu kính đại nhân, thực sự đã đào sạch của cải.”
“ Ai, vậy thì các ngươi sai rồi, đối đãi phải thật lòng mới đúng, chức vị cũng là như vậy, các ngươi không chịu chủ động, điều này làm cho bổn quan rất làm khó nha.”
Các tri phủ còn đang cười, bọn họ cười so với khóc còn khó coi hơn, vị khâm sai đại nhân này đâu chỉ là đòi hối lộ, hắn quả thực là muốn sao nhà của chúng ta, khẩu vị của hắn căn bản là túi không đáy, bao nhiêu bạc cũng điền không đầy, đều là tham quan, vị khâm sai đại nhân này so với chúng ta thật sự lợi hại hơn.
Phương Tranh không hài lòng nhìn chằm chằm mấy tri phủ, hắn thực sự không nghĩ ra, lập tức cũng bị ném vào đại lao, hơn nữa còn bị xét nhà, để làm chi còn ôm bạc không chịu buông tay, đương nhiên, hay là bọn họ bây giờ còn chưa biết số phận mình sắp đối mặt.
Nhưng bọn họ rất nhanh liền sẽ biết.
“ Các ngươi xác định không còn bạc nữa?” Phương Tranh nháy mắt nhìn bọn họ, cười đến rất hòa thuận.
Các tri phủ vội vàng lắc đầu, thần sắc có chút xấu hổ, quy củ quan trường từ xưa tới nay, đòi hối lộ, thu hối lộ, song phương đều nói phi thường hàm súc mịt mờ, đối với con số cụ thể thì càng lập lờ, toàn bộ phải nhờ vào việc song phương tự hiểu quy củ hay không. Làm chuyện gì bao nhiêu tiền, đều có quy luật bất thành văn, án theo quy tắc làm việc, ai cũng sẽ không nói cho ngươi cái gì, song phương đều vui mừng.
Nhưng vị khâm sai đại nhân này, phảng phất như là người không hiểu quy củ quan trường, vừa lên liền có sắc mặt cường thủ hào đoạt. Không những công khai đòi hỏi, còn là lòng tham không đáy, Phương Tranh biểu hiện như vậy đương nhiên làm lòng bọn họ vui mừng, khâm sai đại nhân càng tham càng biểu thị bọn họ không có việc gì, nhưng khẩu vị của khâm sai đại nhân làm bọn họ cảm thấy có điểm ăn không tiêu, đều là chờ đợi lo lắng tìm được bạc, nhưng mỗi ngày đều sống trong nơm nớp lo sợ, nhưng Phương đại nhân hé miệng ra, bao nhiêu năm tích súc liền tống xuất đi. Người ta còn không thỏa mãn, còn nghĩ thiếu thốn.
Đây là thế đạo gì nha! Lẽ nào nói hôm nay quy củ quan trường trong kinh thành đã thay đổi? Tất cả mọi người có thói quen công khai lui tới, đòi thu hối hộ giống như đi chợ bán thức ăn, cò kè mặc cả?
Thấy các tri phủ lắc đầu như trống bỏi, Phương Tranh biết đám người này phỏng chừng thật sự bị mình lột sạch, vì vậy hắn lạnh lùng cười, bỗng nhiên nghiêm mặt, nói: “ Các ngươi đã không có tiền, vậy ta sẽ không tiếp tục đóng kịch với các ngươi. Làm ra một chuyện mà từ trước đến nay ta không muốn làm.”
Trong ánh mắt ngạc nhiên của các tri phủ, Phương Tranh kêu lớn: “ Người đâu, đều bắt lại, nhốt vào đại lao!”
Mọi người đầu óc mờ mịt, sau đó rất nhanh liền hiểu rõ ý tứ của Phương Tranh, vô cùng kinh sợ, một gã tri phủ run tay chỉ vào Phương Tranh cả giận nói: “ Ngươi…ngươi…”
Phương Tranh lặng lẽ cười: “ Không sai, ta trở mặt, thì thế nào?”
Đang khi nói chuyện, hơn mười thị vệ cao lớn vạm vỡ đi vào, hai người lôi một người, giữ chặt làm bọn họ không thể nhúc nhích.
“ Phương…Phương đại nhân, chậm đã!” Một gã tri phủ đứng ra, kháng nghị: “ Chúng ta đã phạm tội gì?”
Chết đến nơi còn ương ngạnh, chẳng lẽ những tên này thật là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ?
Phương Tranh liếc mắt nhìn hắn, hừ nói: “ Trí nhớ của ngươi