Trọng Sinh Phong Lưu Thiếu Gia

Tác hối


trước sau

Người ta là đại cô nương chưa lấy chồng, ngươi sờ một chút đã là chiếm tiện nghi, bây giờ ngươi muốn sờ thêm lần thứ hai, lại còn hỏi ngay mặt người ta, thử hỏi ai không tức giận với ngươi? Phương Tranh bưng con mắt, thống khổ hít một hơi.
Sớm biết như vậy, ta nên đánh lén mới phải, sờ xong liền co chân chạy trốn thật xa, vừa chiếm tiện nghi, vừa để nàng chiếm được sự vui vẻ, nàng vui sướng thì ta vui sướng, thật tốt.
Hàn Diệc Chân ngồi trên ghế đá, gương mặt tuyệt mỹ âm tình bất định, một hồi nghiến răng nghiến lợi trừng mắt giận dữ nhìn Phương Tranh, một hồi lại xấu hổ, buồn cười nhìn Phương Tranh than thở, khuôn mặt trắng muốt lại đỏ ửng, không biết do xấu hổ hay do buồn cười mà nghẹn.
Một tay bưng con mắt, tay kia vẫy vẫy bên ngoài.
Ôn Sâm bật người chạy vào, hướng Phương Tranh cúi người: “ Đại nhân, có gì phân phó?”
Khẽ thở dài, Phương Tranh vẻ mặt đau khổ nói: “ Viết một phần tấu chương giao lên kinh thành cho hoàng thượng, đem chuyện của tri phủ Tô Châu Lý Bá Ngôn viết luôn vào, thỉnh hoàng thượng định đoạt. Còn có, đem tình huống tiến triển của vụ án này cũng viết vào, thuận tiện viết trong tấu chương, bổn khâm sai phá án phấn đấu quên mình, quá mức anh dũng, bị người đánh khuôn mặt sưng phù như đầu heo, thỉnh hoàng thượng thưởng cho ta mấy trăm vạn lượng bạc làm tiền thuốc men, nếu như có thể thay đổi người, cho ta trở lại kinh thành dưỡng thương, như vậy thì càng diệu nữa.”
Hàn Diệc Chân nghe vậy cười khúc khích, lập tức nghiêm mặt, còn khẽ hừ nhẹ.
Ôn Sâm làm mặt gặp nạn nhìn Hàn Diệc Chân, thấp giọng nói: “ Đại nhân, điều này…có phải có điểm không thích hợp hay không? Chuyện của Lý Bá Ngôn cũng chỉ là một sự bắt đầu của vụ án, sớm như vậy liền đưa lên tấu chương, hoàng thượng có thể cho rằng thuế án Giang Nam làm quá mức dễ dàng, nếu hoàng thượng quy định thêm ngày phá án cho chúng ta, chúng ta có thể sẽ bị động…”
Phương Tranh không thèm để ý khoát khoát tay, lời nói thấm thía: “ Lão Ôn, mọi việc nên suy nghĩ dài hơn. Không thể chỉ vùi đầu làm việc trong một mặt, còn phải bình thường luôn ngẩng đầu, nhìn sắc mặt thủ trưởng, sự tình làm được có xinh đẹp hay không, làm tốt hay không tốt, đều không phải do ngươi nói, là do thủ trưởng ngươi định đoạt, cho nên ngươi thời khắc quan sát thần sắc thủ trưởng, thủ trưởng vui, ngươi liền làm, thủ trưởng giận, nhanh thay đổi phương pháp khác, sớm xin chỉ thị, sau đó lại báo, đây đều là phải cần, đang ở quan trường, mấy thứ này không thể không hiểu.”
Ôn Sâm suy nghĩ một chút, sau đó lộ ra biểu tình bừng tỉnh hiểu ra, cũng không biết hắn thật sự đã hiểu, hay thuần túy chỉ muốn phụ họa Phương Tranh.
Phương Tranh trầm ngâm một chút, nói tiếp: “ Nơi này cách kinh thành không xa, tấu chương đi tới, không ra hai ngày, hoàng thượng hẳn là sẽ có ý chỉ xuống tới, chờ ý chỉ hoàng thượng xuống tới, ngươi dùng danh nghĩa bổn khâm sai, đem toàn bộ các tri phủ khác của Giang Nam thỉnh đến thành Tô Châu, cứ nói bổn khâm sai theo lệ cũ, thỉnh các vị tri phủ đến Tô Châu báo cáo công tác.”
Suy nghĩ một chút, những tri phủ kia nếu không tới làm sao bây giờ? Phương Tranh suy tư một lát, lại bổ sung nói: “ Trong công văn hàm súc một chút, đã nói bổn khâm sai đi đường mệt nhọc, không thể đi xa, các bị tri phủ nếu muốn hiếu kính bổn khâm sai, thì chính mình đi tới. Bổn khâm sai từ trước tới nay luôn bình dị gần gũi, ai đến cũng không cự tuyệt, hắc hắc.”
Tham quan sợ cái gì? Đương nhiên là sợ thanh quan, hiện tại lão tử nói rõ mình là một tham quan còn hơn xa bọn họ. Bọn họ tất sẽ vui vẻ đem ta xem như cha ruột, còn có đạo lý không dám tới hay sao? Lão tử vừa thu tiền lì xì, vừa đạt được mục đích, một lần tiện cả hai, thật sự là một thiên tài.
Ôn Sâm gật đầu nhất nhất ghi nhớ, lại nghĩ nghĩ, bỗng nhiên ngẩng đầu, dùng ánh mắt sùng bái nhìn chằm chằm Phương Tranh, kích động nói: “ Đại nhân, cao!”
“ Nga? Cao từ đâu tới?” Phương Tranh thần thái sáng láng nhìn chằm chằm Ôn Sâm, đợi chiêu vuốt mông ngựa của hắn cuồn cuộn đưa lên không ngừng.
“ Đem tri phủ Giang Nam thất phủ tập trung tại thành Tô Châu, từng người tra xét hỏi han, sẽ có thể tìm được đầu mối. Lại miễn bị người sau màn giết người diệt khẩu, đại nhân thật sự cao minh!”
Ôn Sâm liên tiếp khen cao minh, cùng lợi hại đủ loại vuốt mông ngựa. Vỗ tới mức Phương Tranh đầu óc choáng váng, ngửa mặt lên trời cười dài nói: “ Oa ha ha ha, qua, qua a. Không khiêm tốn mà nói, đó chỉ là một kỹ thuật nho nhỏ không đáng nhắc tới. Ha hả, chỉ số thông minh của bổn quan cao tới một trăm tám, phá án đặc biệt là không nói chơi. Thiên hạ bách tính truyền kỳ ta mang lại hòa bình và sự ổn định cho đất nước, lời này xem ra…”

“ Không hư, quả nhiên không hư.” Ôn Sâm hợp thời nói liên tiếp những lời nịnh nọt lấy lòng.
Hàn Diệc Chân ngồi một bên không nhịn nổi, thình lình chen vào một câu: “ Chủ ý này là ta nghĩ ra.”
“ Dát…”
Hai đại nam nhân đang thổi phồng thật hăng say dường như bị người bóp cổ như gà trống, không hẹn mà cùng bị mắt nghẹn, khom lưng khái lên không ngớt, hai người khái tới mặt mày tím ngắt, thở hổn hển cả buổi mới lấy lại hô hấp.
Thẳng đứng dậy nhìn nhau, hai đại nam nhân phi thường ăn ý không nói một lời, một người khom người lui ra viết tấu chương, người đứng trong đình đón gió, làm như không có việc gì, quay ra cảnh xuân bên ngoài làm như cõi lòng kích động thưởng thức, sắc mặt giống như thiên hạ ưu sầu ta ưu sầu, biểu diễn đặc biệt chăm chú.
Cùng lúc đó, ở một ngôi nhà âm u tại thành bắc Tô Châu thật hẻo lánh, Dương Thành quỳ trên mặt đất cả người run lên. Ngón tay út bàn tay phải của hắn được băng bó kín, nhưng vết máu vẫn xuyên qua băng gạc thẩm thấu ra ngoài, băng gạc đỏ sẫm một mảnh, có vẻ đặc biệt dọa người.
Ngón út bị chính hắn cắt xuống, đây là nghiêm phạt của chủ nhân đối với sự làm việc bất lực của hắn.
Dương Thành cắn răng, cực lực nhịn xuống cảm giác đau đớn từ ngón út truyền đến.
Khuôn mặt không ngừng co quắp, trên mặt đọng đầy mồ hôi hột, nhưng ngay cả dũng khí chà lau hắn cũng không có.
“ Nói! Vì sao lại thất bại? Vò rượu độc kia vô sắc vô vị, vào miệng tức thời ăn mòn nhừ tử ngũ tạng lục phủ của con người, nhưng hiện tại Phương Tranh vẫn sống hảo hảo, một sợi lông cũng không ít đi. Dương Thành, ngươi làm việc như vậy sao? Thanh âm của chủ nhân vẫn âm trầm như thường ngày, nhưng trong giọng nói âm trầm hôm nay, còn mang theo vài phần phẫn nộ và bất mãn.
Dương Thành nghe vậy run lên, vội vàng dập đầu trên mặt đất run giọng nói: “ Thuộc hạ tội muôn lần đáng chết! Kỳ thực tất cả đều an bài thật tốt theo kế hoạch, vấn đề là tên người hầu của Hàn phủ lúc rót rượu, lại không cẩn thận nhỏ xuống đất vài giọt. Làm bại lộ hành tích nên Phương Tranh mới vượt qua một kiếp, thuộc hạ tội đáng chết vạn lần!”
“ Hừ! Kế hoạch kỳ diệu của ta, lại bị thằng nhãi này sinh sôi phá hủy! Ta hận đến mức muốn đem ngươi bầm thây vạn đoạn, để tiêu mối hận trong lòng của ta!”
Dương Thành phủ phục trên mặt đất, không dám cử động, trên người mồ hôi lạnh như mưa, rất nhanh ướt đẫm toàn thân.
“ Tưởng rằng có thể giết chết Phương Tranh, đem tội danh mưu hại khâm sai đổ lên đầu Hàn gia, một kế sách thật tốt! Dương Thành, tội của ngươi thật đáng chết vạn lần, ngươi làm cho chuyện trở nên càng phức tạp!”
Gương mặt Dương Thành như tro nguội, trên gương mặt tái nhợt tràn đầy vẻ tuyệt vọng.
“ Chủ thượng! Thỉnh chủ thượng tha cho thuộc hạ một lần, cho phép thuộc hạ lấy công chuộc tội, thuộc hạ nhất định chính tay cắt lấy thủ cấp của Phương Tranh, trình lên cho chủ thượng!”
“ Trải qua chuyện này, Phương Tranh tất nhiên sẽ càng thêm cẩn thận, bên người cũng đề phòng càng sâm nghiêm, trong lúc này làm sao ra tay? Mà thôi, chuyện ám sát Phương Tranh tạm thời khoan nói, chúng ta còn có việc trọng yếu hơn cần hoàn thành.”

Dương Thành rốt cục thở ra một hơi, cúi đầu cung kính nói: “ Dạ, chủ thượng. Đột Quyết Hãn Vương Mặc Xuyết phái tới sứ giả, thỉnh cầu gặp mặt chủ thượng.”
Sau màn che, chủ nhân trầm mặc một lát, bỗng nhiên nói: “ Mặc Xuyết đưa ra điều kiện gì mới bằng lòng trợ ta phát binh?”
“ Hắn muốn thổ địa vùng phía bắc Trường Giang Hoa triều, thành trì và bách tính, lúc chủ thượng đăng cơ, quân đội Hoa triều cùng Mặc Xuyết hợp binh một chỗ, cộng đồng tiêu diệt Cốt Đốt Lộc Khả Hãn, trợ hắn thống nhất thảo nguyên, từ nay về sau hai nước hưu binh, vĩnh không chiến tranh.”
“ Hư! Toàn bộ thành trì phía bắc Trường Giang, Mặc Xuyết thật lớn khẩu vị! Dương Thành, ngươi đi nói cho sứ giả, ta nhiều lắm đưa U Châu cho hắn, nếu hắn không đáp ứng thì thôi, Mặc Xuyết ở trên thảo nguyên vốn cũng không được nhẹ nhàng, hợp tác cùng có lợi, phân ra sẽ tổn hại, hắn sẽ hiểu rõ đạo lý này.”
“ Dạ.”
Dừng một chút, Dương Thành mở miệng hỏi: “ Chủ thượng, chuyện Phương Tranh…”
“ Phương Tranh? Để hắn đi tra, thuế ngân Giang Nam đã sớm bị ta sung làm quân phí, chờ hắn điều tra cho rõ, ta đã cùng người Đột Quyết hợp binh một chỗ, đánh tới kinh thành. Trung Quốc Công, hừ! Nhìn xem ngươi có thể làm Trung Quốc Công bao lâu, nếu ta đăng cơ xưng đế, chuyện thứ nhất là tru cả Phương gia ngươi!”
Hai ngày sau, ý chỉ của Mập Mạp hoàng đế xuống tới.
Ý chỉ rất ngắn gọn, đầu tiên ca ngợi Phương Tranh xử sự thỏa đáng, công bằng, không uổng công được tin tưởng, Mập Mạp hoàng đế long tâm vui mừng, phần thưởng một trăm lượng bạc cho Phương phủ, xem như có chút tâm ý. Sau đó mệnh cho Phương Tranh tiếp tục truy tra thuế án, đào ra căn nguyên phạm tội, lại giao cho Phương Tranh quyền hành tùy thời hành động, tức là đối với quân chính quan viên của thất phủ Giang Nam có quyền cách chức và tru sát, tương đương ban cho Phương Tranh một thanh thượng phương bảo kiếm, cần phải đem quan trường Giang Nam xử lý thật trong sạch.
Về phần Phương Tranh yêu cầu thay đổi người, Mập Mạp nghiêm khắc cự tuyệt. Lại cấp cho Phương Tranh một lời nhắn, khi làm công tác thì có thể tiêu khiển, nhưng không cho phép Phương Tranh làm bụng của khuê nữ người ta thành lớn. Bằng không Trường Bình nổi cơn, hậu quả rất nghiêm trọng, La Nguyệt Nương chính là vết xe đổ…
Trong hành quán, vẻ mặt Phương Tranh chẳng đáng ném thánh chỉ lên bàn, làm Ôn Sâm nhìn thấy khóe miệng không ngừng co giật.
Thánh chỉ a, bao nhiêu đại thần cả đời làm quan cũng không có cơ hội nhìn thấy hoàng thượng hạ ý chỉ cho hắn, ai mà không cầm thánh chỉ mà lòng căng thẳng cẩn thận, giống như lấy được chí bảo, xem như tổ tông mà cung phụng, lưu cho con cháu muôn đời chiêm ngưỡng cúng bái? Phương đại nhân thật hay, cầm thánh chỉ xem như nước tiểu ném lên bàn, tiện tay vứt ra.
“ Phần thưởng cho Phương gia một trăm lượng bạc? Tử Mập Mạp, ngươi

thật đúng là không biết xấu hổ nói ra khỏi miệng.” Phương Tranh quơ nắm tay, vẻ mặt tức giận bất bình: “ Ngươi đây là ban thưởng hay bẩn thỉu ta đây? Ta cho ngươi ít nhất một ngàn vạn lượng bỏ vào quốc khố, mi mắt không từng nháy một chút, ngươi trái lại tống ta một trăm lượng? Uống rượu hoa cũng không đủ…”
Ôn Sâm vội vàng bồi cười tiếp lời: “ Đại nhân, tiết kiệm một chút cũng được rồi, thuộc hạ dùng ba mươi lượng là có thể đi uống rượu hoa…”
“ Ngươi câm miệng! Không có tiền đồ!”

Bất mãn hừ hừ, Phương Tranh bỗng nhiên cười, cười đến đặc biệt nghẹn người: “ Tử Mập Mạp keo kiệt ba văn tiền, công văn thật không tầm thường. Nếu các tri phủ nhìn thấy công văn, phản ứng sẽ kinh ngạc ra sao?”
Công văn rất đơn giản, khâm sai đại nhân sau khi đến Tô Châu, bởi vì không hợp khí hậu, quý thể nhiễm bệnh, không thể đi đường xa, nhưng vì phải thay thế thiên tử dò xét tình hình Giang Nam, dù sao cũng cần phải làm, cho nên thỉnh các tri phủ chịu khó giúp cho một chút, bản thân tự mang theo đủ loại sổ sách trong nha phủ, tỷ như nhân khẩu dân chúng, thổ địa, thương hộ, nông tang mở rộng, sông ngòi kênh rạch, toàn bộ mang đến Tô Châu, sau đó khâm sai đại nhân sẽ giả vờ trở mình, thuận tiện nói vài câu tri tâm với các tri phủ, mọi người khoái khoái lạc lạc, đi ngang qua sân khấu, chuyện dò xét Giang Nam cứ như thế trôi qua, mọi người đều đạt được chỗ tốt thật lớn.
Điều này còn không có gì, chủ yếu là một câu nói sau cùng trong công văn, làm các tri phủ mắt choáng váng.
Câu nói cuối cùng thực sự là chỉ vẽ rồng điểm mắt hiệu quả: Bổn khâm sai vì nước vì dân ngày đêm làm việc khổ cực, cứ thế đã ngất xỉu trong khi làm việc. Thân thể như vậy, vị khâm sai đại nhân chuyên cần liêm khiết, thật sự là phúc của triều đình, hạnh của bách tính. Cho nên các vị tri phủ có phải cũng nên biểu thị một chút hay không? Không cần tống quá nhiều, mỗi người ngót nghét một vạn lượng, khâm sai đại nhân cần mua thuốc bổ cho thân thể.
Xem xong công văn, các tri phủ hầu như đều có biểu tình giống nhau, hơi ngây ra ngồi bất động, khuôn mặt liên tục co quắp, dáng dấp vừa muốn khóc vừa muốn cười, dường như bị người điểm huyệt, thật lâu không thể nhúc nhích.
Khâm sai ngã bệnh, thỉnh các tri phủ đến Tô Châu báo cáo công tác, điều này không có gì hay đáng nói, nhưng từ xưa tới nay, trên công văn các triều đại, dám trực tiếp công khai đòi hối lộ sao? Hơn nữa vị khâm sai đại nhân này dường như sợ các tri phủ đọc không rõ, số lượng cụ thể là bao nhiêu bạc đều viết rõ ra, nếu công văn bị ngôn quan trong triều biết được, khâm sai đại nhân không sợ bị nước bọt tố cáo làm chết đuối?
Đám tri phủ không khỏi suy nghĩ tinh tế một chút, không khỏi lại bắt đầu cười ha ha.
Bọn họ chưa từng gặp qua Phương Tranh. Nhưng đối với danh tiếng của Phương Tranh thật như sấm bên tai, trong kinh sớm có nghe đồn, nói vị Phương đại nhân này là một tham quan không hơn không kém, hơn nữa lòng tham không đáy. Quả thực có thể nói là điển hình tham quan, không nghĩ tới nghe đồn quả nhiên không sai, dám trên công văn khẩn cấp đòi hối lộ, vị Phương đại nhân này thật là đệ nhất nhân từ xưa tới nay đi?
Nhất đối với những nghi phạm trong vụ thuế án Giang Nam mà nói, cũng là một tin tức tốt.
Nguyên bản bọn họ đối với việc Phương Tranh dò xét Giang Nam luôn lo sợ bất an, hoảng sợ có một ngày sẽ bị phát hiện, tham bao nhiêu thuế ngân trong lòng bọn họ đều biết, nếu bị Phương Tranh điều tra ra, chém đầu một trăm lần cũng không đủ, cho nên khi bọn hắn biết Phương Tranh xuống Giang Nam, chỉ cảm thấy như ngày diệt vong tới gần, mỗi ngày đều chỉ đếm ngược thời gian mà sống, có thể sống thêm một ngày đêm thì tính một ngày đêm.
Nhưng lời của Phương Tranh trong công văn giống như đẩy ra mây đen thấy ánh mặt trời, các tri phủ tinh tế suy nghĩ, tâm trạng không khỏi vui mừng.
Nguyên lai vị khâm sai đại nhân này cũng là tham quan, chuyện này sẽ dễ làm hơn. Tham quan sợ nhất cái gì? Đương nhiên là thanh quan. Thanh quan thanh liêm, từ công văn của Phương Tranh mà xem, rất rõ ràng, Phương đại nhân cùng hai chữ “thanh liêm” không hề dính dáng nửa điểm, hôm nay vị Phương đại nhân này chỉ kém không có khua chiêng gõ trống nói cho bọn họ, chính mình cũng là người đồng đạo, những tri phủ này còn gì đáng lo lắng nữa?
Đại tham quan tra tiểu tham quan, có thể tra ra được gì? Ngoại trừ khâm sai đại nhân thắng lợi trở về, Giang Nam quan trường căn bản không có bất luận điều gì thay đổi.
Lập tức đám tri phủ không hề chần chờ, vội vàng đựng đầy quà tặng quý hiếm lên xe ngựa, ngay hôm đó khởi hành, sắc mặt vui mừng, hạo hạo đãng đãng thẳng đến Tô Châu.
Đương nhiên, cũng có ngoại lệ.
Gia Hưng tri phủ Lý Hoài Đức xem qua công văn, thần tình âm u thở dài, điều gì cũng chưa nói, dẫn theo mấy tùy tùng, quà tặng cũng không mang theo, chỉ đơn độc lên đường.
Hai ngày sau, tri phủ Giang Nam thất phủ, ngoại trừ Tô Châu tri phủ Lý Bá Ngôn đang bị bỏ tù, còn lại sáu phủ đều tề tụ tại nha môn tri phủ Tô Châu, cùng khâm sai Phương đại nhân đoàn tụ một chỗ. Cả đám tham quan đều một lời than thở, về chuyện có nhiều tham quan đều bị chém đầu, mọi người không khỏi than thở không ngớt, đồng thanh tán thán ngô hoàng anh minh thần võ, thật tình thành ý mong ước ngô hoàng vạn tuế muôn năm, chính bọn hắn lại tham đến từ vạn lượng đến vạn vạn lượng…
Chỉ có Gia Hưng tri phủ Lý Hoài Đức yên lặng cúi đầu không nói, thần tình buồn bã sa sút tinh thần.
Các tri phủ phảng phất như đã biết điều gì, mơ hồ cũng cùng hắn bảo trì khoảng cách nhất định, ánh mắt nhìn hắn đều mang theo vài phần địch ý và chẳng đáng.

Các tri phủ cung kính trình lên danh mục quà tặng, Phương Tranh tiếp nhận vừa nhìn, liền vui vẻ cười toe toét, dù lễ nghi khách sáo mặt ngoài cũng không bình tĩnh mà làm, liền nhấc lên vạt áo quan phục khẩn cấp chạy tới khố phòng đang chất đống quà tặng ở trong nha môn hậu đường.
Bên trong khố phòng kim quang lòe lòe, quà tặng quý hiếm chồng chất như núi ánh vào mi mắt Phương Tranh, làm hắn không khỏi choáng đầu hoa mắt, thiếu chút nữa quên cả bản thân, nhào tới.
“ Đều là cho ta sao?” Con mắt Phương Tranh hiện lên từng đốm sao nhỏ, dù tròng mắt cũng lóe lên lục quang u u.
“ Đúng đúng đúng, đại nhân vì nước vì dân làm lụng vất vả, thật là quá mức khổ cực, hạ quan thấy đại nhân không chút nào lợi kỷ, vì tinh thần vô tư kính dâng của đại nhân mà cảm động, vì vậy…”
“ Được rồi, được rồi, tâm ý đưa đến là được, lời vỗ mông ngựa thì không cần nói, thật buồn nôn, các ngươi không buồn nôn sao?” con mắt Phương Tranh cũng không nháy nhìn chằm chằm đống vàng bạc châu báu, bất an nói: “ Ách, có chút…”
Các tri phủ thấy dáng dấp si mê của Phương Tranh, không khỏi nhìn nhau vài lần, lộ ra mỉm cười mừng rỡ, đây đó hiểu lòng không nói.
“ Oa ha ha ha, khái, bổn quan yêu dân như con, mỗi khi đến đâu, đều phải phẩm thưởng một chút đặc sản địa phương, để thể nghiệm và quan sát dân tình, quan tâm bách tính khó khăn, ân, các vị đại nhân tống đặc sản rất có đặc sắc, đủ quan phẩm, bổn quan đa tạ, ha hả, đa tạ.”
Thổ đặc sản? Thổ đặc sản kim quang lòe lòe? Các tri phủ hai mặt nhìn nhau, tâm trạng vô cùng bái phục, thảo nào vì khâm sai tuổi còn trẻ lại có thể làm quan lớn, xem ra xác thực là có bản lĩnh, điều khác không nói, chỉ nói da mặt dày, tất cả mọi người theo không kịp.
Chỉ có Gia Hưng tri phủ Lý Hoài Đức vẻ mặt lo lắng, mơ hồ mang theo vài phần phẫn nộ, nhìn Phương Tranh đang đắc ý vênh váo ngửa mặt lên trời cười to, mấp máy môi vài cái, cuối cùng nặng nề thở dài, lắc đầu, không nói gì.
Phương Tranh xoa xoa tay cười nói: “ Các vị đại nhân, các ngươi khách khí như vậy, bổn quan thực sự sợ hãi nha, ha hả.”
Các tri phủ vội vàng vuốt râu: “ Không thẹn, không thẹn, cổ nhân nói: bên trong sách tự có hoàng kim ốc, đại nhân xuất thân là người đọc sách, quan cư nhị phẩm, lại còn là quốc công, đương nhiên nên ở hoàng kim ốc.”
Ngại ngùng xấu hổ một chút, Phương Tranh nhìn đống quà tặng chất cao như núi trong khố phòng, ra vẻ ngại ngùng nói: “ Các vị đại nhân nói rất có đạo lý, thế nhưng chút đồ vật này nếu gọi là hoàng kim ốc( phòng bằng vàng), tài liệu dường như còn thiếu một chút, các ngươi nghĩ sao?”
Đám tri phủ kinh hãi, vị khâm sai đại thần này thật đúng là chẳng biết xấu hổ thái quá đi? Tặng nhiều quà cho ngươi như vậy, mỗi người đã dùng hơn mười vạn lượng bạc, ngươi còn ngại ít, khẩu vị của ngươi rốt cục lớn bao nhiêu?
Nhìn nhau một chút, các tri phủ cắn răng, trong ánh mắt đạt thành chung nhận thức.
Tiếp tục đào thôi, nếu không đào khâm sai đại nhân sẽ không vui vẻ, hắn không vui vẻ, hậu quả rất nghiêm trọng, điều khác không nói, chỉ chuyện thuế án, đủ cho bọn họ rụng đầu một trăm lần.
Các tri phủ miễn cưỡng vui cười, sắc mặt co quắp, lại móc trong lòng ra một xấp ngân phiếu thật dày, lưu luyến đẩy tới.
Phương Tranh tiếp nhận ngân phiếu, lòng như nở hoa, một xấp tiếp một xấp thu nhập vào trong lòng.
Thân thiết ôm vai các tri phủ, Phương Tranh cười thật hiền lành như lời chúc phúc: “ Còn nữa không?”


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện