Phương đại nhân đã chạy trốn không còn thấy bóng dáng, nhưng sư gia và đám nha dịch đứng trong nha môn cũng không thể bỏ chạy như hắn, mọi người ngây ra đứng trong chính đường, biểu tình ngạc nhiên, mắt mở trừng trừng nhìn Phương đại nhân tiêu thất, đều không biết làm sao chỉ nhìn nhau.
Vị nữ tử kia thân là nguyên cáo cũng rất ngạc nhiên, trạng cáo khâm sai vốn là một chuyện không hiện thực, hôm nay nàng đến nha môn đánh trống minh oan, cáo trạng chỉ là cái cớ, bổn ý là muốn dùng tính mạng hướng triều đình thị uy đánh bạc.
Nhưng nàng lại không nghĩ rằng tình huống hiện tại lại biến thành như vậy, vị đại nhân này không chút nào do dự liền hạ lệnh chém bị cáo, sau đó liền tiêu thất, lẽ nào thời thế này, quan viên triều đình lại chịu vì dân suy nghĩ như vậy?
“ Vị đại nhân này là…là…” Nữ tử ngây ra một lát, chỉ vào phương hướng Phương Tranh tiêu thất, ha ha hỏi.
“ Khái, vị Phương đại nhân này, tạm thay thế chức tri phủ Tô Châu.” Sư gia phảng phất nhận thức vị nữ tử này, thanh khái hai tiếng, thử vì triều đình vãn hồi một chút mặt mũi.
“ Hắn…hắn vừa hạ lệnh chém khâm sai Phương Tranh?” Nữ tử không dám tin tưởng, lúc nào tri phủ lại có quyền lực lớn như vậy? Khâm sai triều đình nói chém liền chém? Hơn nữa, hắn cũng không hỏi một câu về vụ án gì sao?
“ Ách…vị đại nhân vừa rồi, chính là khâm sai đại nhân Phương Tranh.” Sắc mặt sư gia có điểm xấu xí, thực sự không biết nên giải thích thế nào với nguyên cáo.
“ Cái gì? Hắn là Phương Tranh?” Nữ tử dựng thẳng mày liễu, vừa rồi lớn tiếng hô oan, vừa lúc đứa trẻ trong lòng khóc lên hai tiếng, nữ tử vội vàng thấp giọng vỗ về vài câu.
Nha môn nội đường, sư gia đang đau khổ khuyên Phương Tranh.
“ Đại nhân, nguyên cáo vẫn còn đứng trong chính đường không chịu rời đi, bách tính minh oan, đại nhân phải đi thẩm thẩm một chút, nếu không truyền ra sẽ có lời đồn không tốt cho thanh danh của đại nhân.”
“ Không đi, chết cũng không đi!” Phương Tranh lắc đầu như trống bỏi: “ Chính đường quá nguy hiểm, sinh mạng ta trân quý như vậy, vạn nhất phòng ở sụp xuống, ta kêu oan với ai đây?”
“ Đại nhân, nghĩ kỹ.”
“ Nữ nhân vừa rồi tố cáo ai? Vừa rồi quá rối loạn, không nghe rõ.”
Sư gia đầu đầy mồ hôi lạnh: “ Đại nhân, vừa rồi nàng ta tố cáo chính là ngài, hơn nữa…”
“ Cáo ta? Hơn nữa cái gì?” Khuôn mặt tuấn tú của Phương Tranh đen thui, lão tử mới đến Tô Châu có vài ngày, một không chiêu ai hai không chọc ai, sao lại bị người tố cáo? Các đại thần trong triều đình cứ cách ba bốn năm ngày là đi cáo lão tử, hiện tại thật vất vả xuống Giang Nam thả lỏng vài ngày, lại có người cáo lão tử, chẳng lẽ đời này lão tử chỉ có mạng ra tòa sao?
“ Hơn nữa, khái khái, vừa rồi đại nhân đã hạ lệnh, đem chính ngài ra chém đó.” Sư gia cẩn thận trả lời.
“ Thối lắm! Thả phân chó!” Phương Tranh giận tím mặt: “ Ta lúc nào nói qua lời này? Lão tử tới Tô Châu chưa từng trêu chọc người nào, nàng ta dựa vào cái gì cáo ta? Người đâu! Thăng đường thăng đường! Lão tử đi gặp nàng ta.”
Sư gia vừa nghe nhất thời vui vẻ, thỉnh tướng không bằng khích tướng, nguyên lai Phương đại nhân cũng dễ bị kích động.
“ Chậm đã, phân phó mọi người, dời đại án ra khỏi chính đường, chúng ta thăng đường bên ngoài.”
Thăng đường vẫn là trình tự kiểu cũ, bọn nha dịch vẻ mặt bất đắc dĩ phân ra đứng hai bên sân, tay cầm phong chùy nhanh như mưa gõ xuống mặt sân, khâm sai Phương đại nhân thân mặc quan phục, đầu đội mũ quan, nhìn như nghiễm nhiên ngồi ngay ngắn trên đại án, lướt mắt quan sát hoàn cảnh trong sân, thỏa mãn gật đầu, phong cảnh thêm ưu mỹ, không khí cũng tốt hơn rất nhiều.
Hung hăng vỗ vỗ kinh đường mộc, Phương Tranh quát to: “ Nữ tử dưới đường, có oan tình gì, trạng cáo người phương nào, toàn bộ nói đến!”
Nữ tử từ khi biết được quan lão gia cũng chính là Phương Tranh, gương mặt vẫn như sương lạnh, ánh mắt băng lãnh trừng mắt nhìn hắn, trừng đến trong lòng Phương Tranh sợ hãi, nỗ lực nghĩ lại hồi lâu, cũng không nhớ khi nào từng đắc tội nàng ta, ngoài miệng thét to uy phong, nhưng trong lòng hắn ủy khuất đến muốn khóc. Hắn tự hỏi mình không phải Phương thanh thiên làm chủ vì dân gì đó, nhưng cũng không phải là ác bá cẩu quan khi dễ dân chúng, bị một nữ tử nhìn chằm chằm như vậy, thực sự làm hắn cảm thấy nghẹn khuất không gì sánh được.
Động tác của nha dịch hai bên nhất trí dùng phong chùy gõ xuống mặt đất, cùng kêu to: “ Khâm sai đại nhân trước mặt, còn không quỳ xuống!”
Nữ tử bướng bỉnh ngẩng đầu lên, lạnh lùng hừ một tiếng, tức giận nói: “ Dân phụ cáo trạng chính là vị quan viên đang ngồi tại đây, Phương đại nhân, trên đời làm gì có đạo lý nguyên cáo quỳ bị cáo? Dân phụ không quỳ!”
“ Lớn mật! Dân cáo quan vốn là nghịch cử, gặp quan không quỳ càng cực kỳ bất kính, người đâu, đánh ba mươi đại bản!” Sư gia đứng một bên tức giận quát to. Hắn vốn là một người thông minh, tận dụng mọi thứ, ánh mắt sắc bén, Phương Tranh ngây ra ngồi yên không lên tiếng, vội vàng xông về phía trước hàm súc vỗ mông ngựa cho hắn, để cầu được một cơ hội tấn thân.
“ Ai! Chậm đã!” Phương Tranh ngây ra là vì nhìn thấy ánh mắt nữ tử, lúc nhìn về phía hắn thì tràn ngập cừu hận thấu xương, hắn thế nào cũng nghĩ không thông, chính mình rốt cục từ khi nào đắc tội qua nàng.
Lướt mắt nhìn sư gia đang cười lấy lòng, Phương Tranh hừ nói: “ Bàng sư gia, ngươi ra lệnh như thế, có muốn bổn quan nhượng cho ngươi ngồi lên xử án luôn hay không?”
Sư gia cả kinh, vội vàng khom người lui ra vài bước, sợ hãi nói: “ Tại hạ không dám, tại hạ nói lỡ, thỉnh đại nhân thứ tội!”
Vỗ mông ngựa vỗ luôn tới đùi ngựa, Bàng sư gia ảo não không ngớt, ngượng ngùng thối lui sang một bên, không nói thêm lời nào.
Vị nữ tử này, vì sao cáo trạng bổn quan?” Phương Tranh rất là không giải thích được, ôn thanh hỏi.
“ Hừ! Phương đại nhân, Phương khâm sai! Ngươi phụng hoàng mệnh tuần thú Giang Nam, tuần thú như thế sao? Tra án lập án không hỏi nguyên nhân hậu quả, không phân tốt xấu, đem công công dân phụ giam vào đại lao, xin hỏi đại nhân, xử án hồ đồ như vậy, làm sao xứng đáng với hoàng ân mênh mông cuồn cuộn đã sắc phong ngài làm khâm sai đại nhân?”
Phương Tranh vội vàng nói: “ Ai, đợi lát nữa! Ngươi nói cho rõ ràng, ta không hiểu rốt cục đã xảy ra chuyện gì? Ngươi là người nào? Công công nhà ngươi là ai? Ta đem ai nhốt vào đại lao chứ? Từ đầu tới đuôi nói một lần.”
Nữ tử bên dưới hít sâu vài lần, bình phục một chút tình tự kích động, lại vỗ nhè nhẹ hài tử trong lòng, lúc này mới nói: “ Đại nhân, dân phụ họ Trịnh, là con dâu của tiền nhậm tri phủ Tô Châu Lý Bá Ngôn, đại nhân dùng tội danh tham ô, đem công công Lý Bá Ngôn áp nhập đại lao, xin hỏi đại nhân, ngươi có từng hỏi rõ nguyên do trong đó? Công công có tham ô hay không, dân phụ chỉ là nữ tử, thật là không biết, nhưng dân phụ lại biết, gia ông Lý Bá Ngôn bị người hiếp bức mấy năm, đại nhân trước khi xuống Giang Nam, có người đã bắt đi phu quân của dân phụ, để uy hiếp công công, phu quân dân phụ cho đến nay chẳng biết sống chết, công công lại bị đại nhân áp nhập đại lao, xin hỏi đại nhân, thế nhưng muốn đẩy cả nhà Lý gia vào tuyệt cảnh sao?”
Phương Tranh chợt nhớ mang máng trước khi nhốt Lý Bá Ngôn vào đại lao hắn từng nhắc qua chuyện này, nói con hắn bị người sau màn bắt đi để áp chế, trong nhà chỉ còn con dâu mới tân hôn không lâu và tôn nhi đang gào khóc, vị nữ tử trước mắt này, nói vậy chính là con dâu của Lý Bá Ngôn, hài tử trong lòng nàng, nói vậy cũng chính là tôn tử của Lý Bá Ngôn.
Thân là nữ tử, dám lẻ loi một mình đến nha môn kích trống minh oan, phần gan dạ này cũng đủ làm cho người kính phục.
Giọng nói Phương Tranh hòa hoãn: “ Trịnh thị, Lý Bá Ngôn tham ô thuế ngân quốc khố, số lượng thật lớn, đây là có chứng cớ rõ ràng, ta làm sao oan uổng hắn? Lúc bắt Lý Bá Ngôn, chính miệng hắn nhận tội, vụ án này ta xử hồ đồ chỗ nào? Trượng phu của ngươi bị người bắt đi, nha môn tri phủ đã lập án truy tra, cùng vụ án tham ô của Lý Bá Ngôn hoàn toàn là hai việc khác nhau, hôm nay ngươi tới nha môn kêu oan, còn trạng cáo bổn quan, rốt cục là ai oan uổng ngươi?”
Trịnh thị bướng bỉnh dương đầu nhìn thẳng Phương Tranh, cố chấp nói: “ Không, hai kiện vụ án xác nhận cùng là một sự kiện! Mọi việc có nguyên nhân mới có quả, đại nhân, công công dân phụ là bị oan uổng! Nguyên nhân chính là vì phu quân dân phụ bị người bắt đi, để uy hiếp công công, công công sợ ném chuột vỡ đồ, lúc này mới không dám nói ra tình hình thực tế, không thể làm gì khác hơn là thay người gánh tội, cầu xin đại nhân minh tra!”
Phương Tranh lau mồ hôi, thống khổ rên rỉ một tiếng.
Nữ nhân này không phải là đang càn quấy sao? Bằng chứng như núi, Lý Bá Ngôn cũng đã nhận tội, nhưng nàng còn không cam tâm, mưu toan lật lại bản án, nói nàng không nói lý thì quá phận, trên đời rất nhiều người có thói quen gặp chuyện chỉ nhận xét chủ quan, hơn nữa mọi việc bất luận đúng sai, đầu tiên liền đặt chính mình vào vị trí bị hại, lại kèm theo danh nghĩa “ thiên lý công đạo” đối với việc cho rằng không công chính tiến hành thảo phạt. Còn tự nhận mình đứng bên chính nghĩa, đối với “ tà ác” tiến hành tranh đấu, không chết không ngớt.
“ Trịnh thị, công công ngươi tham ô trước, phu quân ngươi bị bắt sau, đây mới là quan hệ nhân quả, ngươi không nên làm điên đảo, chính công công ngươi tự mình nhận tội, hơn nữa bằng chứng như núi, vụ án này đã được định chết, ngươi không lấy ra được căn cứ chính xác chứng minh công công ngươi vô tội, bằng một lời của ngươi đã nghĩ muốn lật lại bản án, ngươi nghĩ là khả năng sao?” Phương Tranh rất có vài phần bất đắc dĩ nói.
Trịnh Thị thường ngày khả năng cũng là một người mạnh mẽ, vẫn dương cao cổ, lớn tiếng nói: “ Ai nói ta không có chứng cứ? Đại nhân, dân phụ có một phong thư do kẻ gian đưa tới, bên trong nhắc tới việc phu quân ta nằm trong tay bọn họ, uy hiếp công công dân phụ không được nhiều lời, bằng không phu quân dân phụ sẽ bị bọn họ hại chết! Đại nhân,