Làm tướng quân lĩnh binh, đối với sự cảnh giác và đề phòng với hoàn cảnh xung quanh là tố chất cơ bản nhất mà hắn phải có, điều này cũng là then chốt để thắng lợi hoặc tự bảo vệ mình.
Năm ngàn binh sĩ hạo hạo đãng đãng xuất phát tới dưới chân núi Quảng Phúc Tự thì Phùng Cừu Đao bắt đầu khó hiểu bất an.
An tĩnh, thật sự là quá an tĩnh. Tuy là vùng hoang vu dã ngoại, không có vết chân người, nhưng bên trong rừng núi rậm rạp vẫn phải có tiếng côn trùng kêu vang, nhưng hiện tại lại không tiếng động, điều này lộ ra không ít tầm thường.
Sự nhạy cảm trực giác được hình thành từ nhiều năm qua làm hắn nghĩ nơi đóng quân tối nay rất không thích hợp, trong bình tĩnh ẩn chứa sát khí nồng đậm. Giống như thanh đao nấp trong vỏ, nhưng lại khả năng cảm giác được lưỡi đao trong vỏ truyền đến sát ý cùng máu tanh khí nhè nhẹ.
Bọn lính quây quần ba người bốn người ngồi các nơi, hành quân cả ngày, bọn họ mệt muốn chết, lúc này đều tùy ý tựa lưng nghỉ tạm, sau khi thở hổn hển một hồi, lại tốp năm tốp ba đứng lên, từ trên xe gỡ xuống quân trướng và thực vật, vì vậy, đóng thì đóng, đốt lửa thì đốt lửa, lại bắt đầu bận việc lên.
“ Phùng tướng quân, ngươi cũng nghỉ tạm đi thôi, ở đây không cần quan tâm đâu, bọn họ đều là lão bộ hạ của ngươi. Nấu cơm đóng quân chỉ là việc nhỏ, ngươi không cần tự mình đi quản.” Tiêu Hoài Viễn cười nói. Đây là lần đầu tiên hắn theo quân xuất chinh. Cảm giác mới mẻ vừa qua, hắn so với bất luận kẻ nào còn mệt hơn, nhưng bởi vì hắn có thân phận khâm sai phó sứ, cho nên vẫn không tiện đi nghỉ tạm trước, trái lại chung quanh kiểm tra. Hỏi han ân cần, gắng đạt tới biểu hiện hoàn mỹ không sứt mẻ tình cảm với bọn lính, hầu tìm một danh tiếng tốt.
Phùng Cừu Đao ngoảnh mặt làm ngơ, hắn thần tình ngưng trọng nhìn chằm chằm núi rừng cạnh doanh địa, núi rừng cây cối rậm rạp, vào đêm, sườn núi còn quanh quẩn đám sương mông lung nhàn nhạt, trong đám sương thỉnh thoảng truyền ra tiếng chuông chùa văng vẳng, nghĩ tới các hòa thượng trên Quảng Phúc Tự đã bắt đầu vãn khóa.
Tất cả bình thường như vậy, rồi lại không hề bình thường.
“ Tiêu đại nhân, có từng cảm giác được không thích hợp?” Con mắt Phùng Cừu Đao nhìn chằm chằm khu rừng không đầy ngàn bước phía trước, nhàn nhạt hỏi.
Tiêu Hoài Viễn nhìn theo ánh mắt của hắn, sau đó cười nói: “ Ngọn núi yên tĩnh không tiếng động, quả nhiên u tĩnh linh hoạt kỳ ảo, lại hòa lẫn tiếng chuông chùa bồ đề chính quả, làm kẻ khác nhịn không được sinh ra lòng tránh thế, thật sự là một vùng đất tu thân dưỡng tính.”
Phùng Cừu Đao cười cười: “ Chúng ta cảm giác không giống nhau, ta cũng không tin cái gì mà bồ đề chính quả, ta chỉ từ trong khu rừng này thấy được sát khí!”
Tiêu Hoài Viễn ngẩn người, sau đó kinh hãi: “ Phùng tướng quân, ý của ngươi là?”
“ Nếu trực giác của ta không gạt ta, trong khu rừng núi này có phục binh.” Phùng Cừu Đao phủi phủi chiến giáp trên người, giọng nói như nhẹ nhàng thoảng gió.
Thần sắc Tiêu Hoài Viễn có chút hoảng loạn, lần thứ hai hướng khu núi nhìn lại, đập vào mắt là một đám sương nhàn nhạt, ngoại trừ ra, vẫn nhìn không ra có dấu hiệu gì.
“ Vậy, Phùng tướng quân, ngươi đã nhìn ra có phục binh, ngươi nhanh bố trí đi!” Mồ hôi lạnh ứa ra cả người Tiêu Hoài Viễn, dù sao cũng là lần đầu tiên theo quân xuất chinh, vừa gặp chiến trận, hắn liền bắt đầu không biết làm gì.
Phùng Cừu Đao ha ha cười, tiếng cười lãnh sâm không gì sánh được: “ Không ngại, các huynh đệ tuy rằng mệt mỏi, nhưng lúc này vẫn còn chiến giáp trên người, trường mâu không rời tay, nếu người lĩnh binh của đối phương thành thạo chiến trận, lúc này bọn họ tuyệt không tiến công, đợi các huynh đệ nghỉ tạm một lát, ăn no nê xong, mới bố trí cũng không muộn.”
“ Vì…vì sao?” Tiêu Hoài Viễn liên tục lau mồ hôi.
“ Ngươi mệt mỏi nhất, là canh giờ không đề phòng nhất, chính là đêm khuya, nếu ta là tướng lĩnh đối phương, sẽ tuyển chọn canh ba đêm nay bí mật đánh úp doanh trại địch, các huynh đệ mệt mỏi một ngày đêm, đều đang ngủ say, khi đó nếu lĩnh một chi kỳ binh giết vào trong doanh, một lần đánh vào, như vậy chẳng phải là làm ít công to?”
“ Phùng tướng quân có ý tứ, bọn họ sẽ ở lúc canh ba bí mật đánh úp doanh trại?” Thần sắc Tiêu Hoài Viễn hơi có chút kinh khủng.
“ Có lẽ là canh ba, có lẽ là canh tư, ha hả, dù sao đều không phải hiện tại. Đi thôi, Tiêu đại nhân, mệt mỏi một ngày đêm, phải nên ăn no nê, qua không được bao lâu thì phải ra trận giết địch, không ăn no là không làm được đâu. Ha ha, thích ăn thịt quay không? Ta gọi thân binh đem cho ngươi.”
Phùng Cừu Đao ôm vai Tiêu Hoài Viễn, cười lớn hướng soái trướng đi đến.
Tiêu Hoài Viễn khóc không ra nước mắt, có phải hắn cũng giống như tên hỗn đản Phương Tranh đều là kẻ vô tâm không phế nha? Địch nhân đã sắp tấn công đến, ngươi còn có tâm tình ăn thịt quay?
Đêm khuya trầm, lạnh như nước.
Trải qua một ngày đêm hành quân, bọn lính đã mệt nhoài nằm lăn trong quân trướng ngủ ngon lành, doanh trướng được sắp xếp thành hình hoa mai tứ tán. Trung tâm hoa mai, đó là soái trướng của Phùng Cừu Đao cùng gần trăm xe lừa, bên trong trướng tiếng ngáy liên tiếp, dài liên miên, ven doanh địa vây quanh một hàng rào đơn sơ, bên ngoài hàng rào đặt một ít vật đề phòng chiến mã, một đội một đội binh sĩ liên tục đi tuần, mặc dù mệt mỏi, nhưng thảo dung và quân kỷ của Long Vũ quân