Dù là xuyên qua chuyển kiếp, mặc dù hắn là đứa con độc nhất của Hoa triều thủ phủ, nhưng xã hội này cũng không phải dùng tiền để quyết định vị trí xã hội, thương nhân bị kỳ thị khắp nơi, chân chính lại nói tiếp, xuất thân của hắn thậm chí ngay cả bách tính phổ thông cũng không bằng.
Càng là người xuất thân từ tầng dưới chót của xã hội, ở vấn đề giai cấp sẽ biểu hiện càng mẫn cảm, loại mẫn cảm này tại sự bất công trong đặc quyền giai cấp càng biểu hiện đặc biệt cường liệt.
Cho nên Phương Tranh tức giận, đám bách tính ngoài thành Dương Châu dùng ánh mắt sợ hãi khi nhìn hắn, hắn nghĩ trong lòng phảng phất như bị đau đớn, đây vốn không phải là niên đại công bình, trên đời này chuyện không công bình thì nhiều lắm. Phương Tranh không có khả năng đều quản được tất cả, nhưng hắn tuyệt không cho phép loại không công bình này rõ ràng phát sinh ngay trước mặt hắn.
Từ Thọ quỳ gối trên mặt đất lát đá xanh, sắc mặt tái nhợt, trên trán toát ra tầng tầng mồ hôi.
Nhìn gương mặt như sương lạnh của Phương Tranh, Từ Thọ mấp máy môi lúng túng sợ hãi nói : “ Phương đại nhân, hạ quan bắt giữ những bình dân này, là do có nguyên nhân, còn thỉnh đại nhân nghe hạ quan nói tỉ mỉ.”
Phương Tranh cười cười, trong dáng tươi cười ẩn hàm vài phần sát khí, lần này hạ Giang Nam, Mập Mạp giao cho hắn làm khâm sai có quyền giết trước tâu sau, Phương Tranh cố tình muốn giết vị tân nhậm tri phủ này, bình phục oán hận của bách tính.
“ Nói đi, bổn quan đang nghe.”
Phương Tranh ngẩng đầu, hai mắt nhìn lên trần nhà, suy nghĩ nói.
“ Phương đại nhân, mấy ngày trước đây đại nhân phái khoái mã truyền lại công văn, trong đó nhắc tới chuyện Thái Vương mưu đồ gây loạn, tham ô thuế ngân Giang Nam bảy phủ. Lại âm thầm tư luyện binh mã, có ý đồ bất lợi đối với triều đình xã tắc, muốn hạ quan cẩn thận phòng bị thành Dương Châu, truy tra hành tung của Thái Vương, lại phong tỏa phủ đệ của Thái Vương.”
“ Không sai, bổn quan có nói như vậy trên công văn, thế nhưng, Từ đại nhân, bổn quan muốn ngươi truy tra hạ lạc của Thái Vương, cũng không có cho ngươi tùy ý làm nhục bắt giữ bình dân bách tính, những bình dân bách tính chiêu ngươi chọc giận ngươi sao? Có lẽ nói, ngươi bắt những bách tính này, đều có khuôn mặt rất giống Thái Vương?”
Từ Thọ vẻ mặt đau khổ nói: “ Phương đại nhân dung bẩm, Dương Châu vốn là đất phong của tiên hoàng ban cho Thái Vương, Thái Vương ở lại nhiều năm, trong ngoài Dương Châu đều xưng tụng Thái Vương nhân nghĩa, sau khi việc Thái Vương mưu đồ gây rối truyền khai, rất nhiều bách tính thậm chí một ít huyện lệnh tiểu lại địa phương cũng không dám tin tưởng. Đã nhiều ngày, nha môn tri phủ Dương Châu bình thường ở tại đêm khuya bị người đưa thư nặc danh kiện cáo, trong đó nói “ triều đình gian thần lộng quyền, khiến Thái Vương vô duyên cớ bị oan uổng, bị người vu hãm, yêu cầu hạ quan dâng tấu sớ, cầu hoàng thượng lật lại bản án điều tra rõ.” Phương đại nhân, thành Dương Châu hiện nay đã rối loạn, dân biến sắp sinh, nếu hạ quan không bình định, sợ rằng…sợ rằng dân chúng sẽ làm ra nghịch cử giết quan mưu phản, hạ quan bắt những thanh tráng nam tử trong bách tính bỏ tù, chính vì trấn áp dân loạn, tạm bảo trong ngoài Dương Châu tạm thời an bình.”
Phương Tranh và mọi người cùng đi theo đến nghe vậy tất cả đều cả kinh, bọn họ chưa từng nghĩ đến, Thái Vương ở tại đất phong lại có danh vọng cao tới như vậy, từ xưa việc mưu phản tác loạn, nếu người chủ sự tại dân gian có được danh vọng cực cao, tại bách tính có được cơ sở quần chúng vững chắc, thì sự mưu phản của hắn sẽ tạo được ảnh hưởng và đả kích thật lớn đối với triều đình. Xem ra Thái Vương quả thật am hiểu lòng người, những bách tính phổ thông có thể trong mắt kẻ làm quan xem ra chỉ là một đám loạn dân, điêu dân không trọng yếu, mạng tiện như cẩu, nhưng ở trong mắt kẻ gây loạn, những bách tính phổ thông này chính là hậu phương bảo đảm cho hắn khởi binh tác loạn, bọn họ là người chân thành ủng hộ, bọn họ cung cấp binh viên, cung cấp lương thảo, chỉ cần bị người tác loạn tùy tiện kích động vài câu, bọn họ có thể trong chớp mắt từ bách tính lương dân chuyển biến thành binh sĩ tạo phản.
Người được dân tâm sẽ được thiên hạ, đây không phải là một câu nói suông, rất nhiều thời gian, dùng thời gian và trường hợp riêng, những lời này thường thường có thể quyết định một hồi thắng bại của chiến tranh.
Mà hiện tại, tên Từ tri phủ ngu xuẩn đến cực điểm ngay trước mắt này, không ngờ chọn dùng phương pháp cực đoan như vậy để ngăn cản dân biến, thật không biết nên đem hắn đi giết hay nên tát vào mặt hắn mới đúng.
“ Dân biến bách tính Dương Châu, rất nghiêm trọng sao?” Phương Tranh suy nghĩ hỏi.
“ Đúng vậy, đại nhân. Bách tính trong ngoài thành dân tình bất ổn, đã nhiều lần tụ tập thành đoàn, cùng bọn nha dịch trong nha môn xảy ra xung đột, đã nhiều ngày xuống tới, bọn nha dịch thụ thương đã có mười mấy người, hôm qua hạ quan đã phái khoái mã tống tấu chương tới Bộ Binh kinh thành, thỉnh cầu trú quân Dương Châu vào thành, hiệp trợ thống trị…”
“ Du! Phát sinh xung đột là đương nhiên, quan bức dân phản, ngươi thân là tri phủ, tự dưng bắt giữ bách tính bỏ tù, lại sai sử bọn nha dịch hành hung làm nhục bách tính, bồ tát đất còn có ba phần nổi giận, ngươi cho bách tính là đầu gỗ cứng rắn, mặc cho ngươi tùy ý đánh chửi sao?”
Thần sắc Từ Thọ cứng lại, lập tức không biết dũng khí từ đâu ra, bỗng nhiên ưỡn ngực, nhìn thẳng Phương Tranh, nghiêm nghị nói: “ Phương đại nhân, Thái Vương tại Dương Châu căn cơ vững chắc, dân vọng rất cao, hơn nữa mắt thấy sắp sửa mưu phản, chúng ta dù là cái bóng của hắn cũng tìm không được, nếu hạ quan không bắt thanh tráng bỏ tù, nếu lúc đó Thái Vương xuất hiện giơ tay hô to, vô số ngu dân đi theo, trong mấy ngày liền có tới mấy vạn loạn quan tùy hắn sai khiến, hạ quan lớn mật mạo phạm, thiết nghĩ, hạ quan làm như vậy, cũng không sai.”
Phương Tranh nghe vậy sợ ngây người, trên đời này không ngờ lại có quan viên như vậy, hôm nay thực sự làm hắn mở rộng tầm mắt. Quay đầu nhìn lướt qua Tiêu Hoài Viễn, Ôn Sâm bọn họ, bọn họ cũng là biểu tình trợn mắt há hốc mồm.
Bằng tâm mà nói, Phương Tranh cũng không chú ý quan viên tham ô, chính hắn là một đại tham quan, hắn vẫn cho rằng tham ô và cần chính hoàn toàn là hai chuyện khác nhau, chỉ cần ngươi vì bách tính tài cán làm việc, vì bách tính lo dân lo nước, dù cho thường ngày ngươi tham một chút bạc, cũng không đáng chỉ trích quá nặng, không làm được như danh lọt sử xanh, tỷ như Bắc Tống Khấu Chuẩn, Khấu lão nhi ở kiếp trước, hắn cũng là đại tham quan, nhưng đánh giá về hắn trong sách sử vẫn phi thường cao, có thể nói là một đời danh tướng.
Tham quan ác quan đều có cách nói khác nhau, vốn mỗi triều đại đều là kết quả tồn tại, Phương Tranh sợ nhất chính là loại quan viên như Từ Thọ. Mang theo cờ hiệu thay trời hành đạo, lại tự cho là mình rất đúng, tràn đầy chính nghĩa, công khai làm xằng làm bậy đối với bách tính, tác uy tác phúc, dù cho giết cho máu chảy thành sông, hắn còn vươn cổ hô to hắn là vì trung tâm báo quốc, không chút nào tiếp thu ý nghĩ là bản thân mình lệch lạc, triều đình trái lại còn nên cho hắn đền thờ công đức, người hại nước như vậy, so với tham quan ác quan càng nguy hiểm, rất bất hạnh, hôm nay Phương Tranh đụng phải một người.
Phương Tranh ngây ra một lát, thở dài nói: “ Từ đại nhân, ngươi là cử tử năm nào, trước đây đã nhận chức gì?”
Từ Thọ ngẩn ngơ, vội vàng nói: “ Hạ quan trúng nhị giáp cử ân khoa năm Đinh Sửu Kiến Võ thứ chín, sau điều nhập vào Hàn Lâm Viện nhận chức. Mãi cho vài ngày trước, tri phủ Giang Nam bảy phủ do tham ô mà vào ngục, hạ quan được Lại Bộ khẩn cấp điều lệnh, lúc này mới đến nhậm chức tri phủ tại Dương Châu.”
Hàn Lâm Viện biên tu?
Nhìn sắc trời bên ngoài, lúc này đã là chính ngọ.
Phương Tranh suy nghĩ một chút, sau đó đứng lên, giương giọng nói: “ Người đâu, chuẩn bị kiệu, mọi người theo ta cùng nhau, đi đại đường tri phủ nha môn.”
Tiêu Hoài Viễn và Ôn Sâm đứng ngay một bên ngẩn người, không giải thích được ý tứ của Phương Tranh.
Phùng Cừu Đao vẫn đứng yên, gương mặt không chút biểu tình.
Hắn là võ tướng, vốn không cần hỏi đến chính vụ địa phương, Phương Tranh hành sử quyền lực khâm sai là chuyện của hắn, Phùng Cừu Đao chỉ cần bảo vệ tốt sự an toàn của Phương Tranh là được.
Chỉ có Hàn Diệc Chân đang ngồi ở một bên sau lưng Phương Tranh nghe vậy như có điều hiểu ra liếc mắt nhìn Phương Tranh, trong ánh mắt đã có vài phần tán thưởng, so với ánh mắt hèn mọn hàng ngày khi nhìn Phương Tranh đã khác nhau như trời với đất. Điểm này, dù chính cô ta cũng không từng phát giác.
Tiêu Hoài Viễn lại nhìn một chút, ghé vào bên người Phương Tranh nói: “ Phương đại nhân, lúc này đi nha môn tri phủ, có phải…ách, quá mạnh mẽ vang dội một chút?”
Chính ngọ là thời gian dùng cơm, Phương đại nhân làm gì phải đi nha môn làm việc ngay giờ này? Tiêu Hoài Viễn vuốt bụng, có điểm tiểu ai oán.
Phương Tranh chính nghĩa lẫm nhiên nói: “ Vì dân làm việc, vì dân làm chủ chẳng lẽ còn phải xem thời gian sao? Bách tính thành Dương Châu đang ở trong nước sôi lửa bỏng, bổn quan thân là khâm sai, thay mặt thiên tử tuần thú Giang Nam, an ủi vạn dân, há có thể chậm trễ?”
Tiêu Hoài Viễn vội vàng cung kính khen phải, trong lòng lại âm thầm hèn mọn. Nghe giọng điệu chính nghĩa, không biết có thật đúng là vì dân làm chủ gì đó hay không.
Phương Tranh kéo áo Tiêu Hoài Viễn, ghé vào bên tai hắn thấp giọng lừa dối: “ Thức ăn của khâm sai hành quán không ngon, chúng ta đến nha môn tri phủ mà ăn. Thủ hạ Ảnh Tử của ta tham báo, nói trong tri phủ nha môn gần đây mua được một loại vi cá ngon nhất, chúng ta nhân cơ hội đi qua, đoạt vi cá làm bữa ăn ngon!”
Tiêu Hoài Viễn nghe vậy hai mắt sáng ngời, vội vàng gật đầu tán thành.
Phương Tranh thỏa mãn vỗ vỗ sọ khỉ của Tiêu Hoài Viễn, khen: “ Như vậy mới ngoan nha.”
Lại nghiêm trang liếc mắt nhìn Tiêu Hoài Viễn, Phương Tranh vỗ bộ ngực bảo chứng: “ Theo ta, có thịt ăn!”
Đoàn người hạo hạo đãng đãng đi ra đại môn Lục Quán Ấm, lúc này Tiêu Hoài Viễn mới phản ứng: Ảnh Tử ngay chuyện tri phủ nha môn có vi cá ngon cũng tìm hiểu, bọn họ nhàn rỗi như thế sao?
“ A, họ Phương kia! Ngươi lại gạt ta!”
Phương Tranh ngồi trong quan kiệu, đầy cõi lòng u sầu thở dài, khâm sai phó sứ của lão tử chỉ số thông minh thấp như vậy, thật sự làm người lo lắng nha.
Nha môn tri phủ Dương Châu nằm phía tây Thiên Trữ Tự của thành nam. Cùng Hoài Diêm Nghiệp nha môn, Thủy Vận nha môn tam phủ cùng đặt song song, nha môn tri phủ dẫn đầu, chiếm diện tích cũng lớn nhất. Nha môn có chút cũ xưa, nhưng hiện ra một cỗ quan uy trang nghiêm túc sát. Phía bên phải cửa nha môn bày đặt một chiếc trống da trâu cực lớn, hai gã nha dịch đang đứng gác hai bên, đây là trống minh oan trong truyền thuyết.
Hai bên đại môn có hai tấm biển đề: “Vi chính bất tại ngôn đa, tu tức tức tòng tỉnh thân khắc kỷ nhi xuất; đương quan vụ trì đại thể, tư sự sự giai dân sinh quốc kế sở quan.” *
Chú thích: Công chính không tại đa ngôn, lên công đường quan phải duy trì đại thể, mà giải quyết sự tình ổn thỏa cho dân chúng yên tâm. Phương Tranh xuống quan kiệu, ngẩng đầu nhìn tấm biển, sau khi đọc xong, không khỏi cười nhạt mấy tiếng.
Một nha môn không cần chứng cứ liền lung tung bắt người, đối đãi bách tính tàn nhẫn thô lỗ, không ngờ lại treo tấm biển ưu quốc ưu dân như vậy, thật sự là sự châm chọc lớn lao.
Bọn nha dịch canh giữ tại nha môn, nhìn thấy đột nhiên có nhiều người đi tới, bên trong thậm chí không ít đại quan, người lãnh đạo trực tiếp của bọn họ là Từ đại nhân ủ rũ đi theo phía sau bọn họ, bọn nha dịch đều là hạng người nhanh tay lẹ mắt. Thấy khâm sai triều đình đi tới, vội vàng cung kính quỳ trên mặt đất. Đầu cũng không dám ngẩng lên, tùy ý cho mọi người theo thứ tự bước vào đại đường nha môn.
Đoàn người Phương Tranh hạo hạo đãng đãng đi trên đường, đã sớm hấp dẫn một chút bách tính Dương Châu, bách tính thấy đám quan viên hướng nha môn đi tới, liền bỏ xuống công việc, theo quan kiệu cùng đi, Phương Tranh tiến vào đại đường nha môn, bách tính đứng xa xa ngoài nha môn,