Phương Tranh ngồi trong phòng khách của Lục Ấm Quán, nha hoàn dâng lên thanh trà, Phương Tranh nâng chung trà lên bên mép, đã thấy mọi ánh mắt trong phòng đều đang nhìn hắn, thần tình muốn cười mà không dám cười.
Phương Tranh thở dài, buông chung trà, nói: “ Cổ đại nhân, không còn việc gì thì ngươi đi làm việc của ngươi đi, đừng ở mãi trước mặt ta lắc lư, bổn quan nháo tâm.”
Cổ Ngang nghe vậy như được đại xá, lung tung hành một lễ, vội vàng lui lại đi ra ngoài, bóng lưng có vẻ rất hoảng loạn, giống như con tin được cứu trợ dễ dàng giải thoát.
Phương Tranh chậm rãi quét mắt liếc nhìn mọi người trong phòng, phụng phịu nói: “ Không cho phép! Bổn quan mệnh lệnh các ngươi phải làm ra biểu tình trầm thống một chút! Chức quan, vốn là công bộc của người dân, là tôn tử của người dân. Lời này vốn không sai, khái…chỉ là hôm nay sai lầm, sử dụng lầm đối tượng.”
“ Mẹ nó! Ngươi nói lão nương thời cổ đại lớn tuổi như vậy, còn đòi đi đến giữa bách tính nhìn náo nhiệt, lão thái thái tuổi tác mặc dù lão, nhưng trong ngực lửa bát quái còn hừng hực thiêu đốt a.”
Tiêu Hoài Viễn rốt cục nhịn không được cười khúc khích ra tiếng, nói: “ Đại nhân nói rất có đạo lý, sau này đại nhân không ngại tại Dương Châu thành lập ra quy củ mới, cấm bách tính nhàn rỗi không có việc gì cũng không được đến xem náo nhiệt, người kháng lệnh bắt giữ ném vào đại lao.”
Phương Tranh khen: “ Có đạo lý.”
Lập tức lại nhanh nhẹn lắc đầu: “ Ai, nói gì vậy? Ta chẳng phải cũng hồ đồ như Từ Thọ hay sao?”
Hàn Diệc Chân cười cười ngồi bên phải Phương Tranh, gương mặt như hoa vẫn không chút biểu tình như thường ngày. Nhưng cẩn thận vừa nhìn, trong đôi mắt đẹp của nàng lại thêm vài phần ý cười không như ngày thường, tuy rằng ngắn ngủi như phù dung sớm nở tối tàn, nhưng lại như gió mùa xuân hóa tuyết, làm nhan sắc tuyệt mỹ của nàng tăng thêm vài phần phong tình quyến rũ.
Mọi người tại phòng khách hỉ hả tán gẫu, biểu hiện ra vẻ cực kỳ hài lòng, nhưng trong lòng mọi người đều cảm thấy nặng trịch.
Triệt đi Từ Thọ, tranh thủ lòng dân bách tính Dương Châu, đó chỉ là bước đầu tiên, hiện tại vấn đề lớn nhất, chính là hạ lạc của Thái Vương, hôm nay không biết Thái Vương đang giấu ở địa phương nào, với danh vọng cùng lực ảnh hưởng của hắn tại Dương Châu, tùy thời đứng ra hô hào, không biết sẽ có bao nhiêu người mù quáng vô tri chạy theo hắn mưu phản tác loạn, dù sao Từ Thọ làm ra hành động nghịch cử, đã làm bách tính đối với triều đình sản sinh cảm giác không tin tưởng rất nghiêm trọng, Phương Tranh có nỗ lực tranh thủ dân tâm đến thế nào, trong khoảng thời gian ngắn không cách nào hoàn toàn tiêu trừ tâm tình bất mãn của bách tính đối với triều đình.
Ôn Sâm bước nhanh đi vào phòng khách, ôm quyền nói: “ Đại nhân, thuộc hạ vừa tra xét một chút, Từ Thọ tại thành Dương Châu đã tạo ra không ít nghiệt.”
Lông mày Phương Tranh cau lại, nói: “ Làm sao vậy? Kể rõ một chút.”
“ Đại nhân, Từ Thọ nhậm chức tại phủ Dương Châu mười ngày, không hề tham bạc, nhưng lúc hắn nhậm chức, đã hạ lệnh đóng bốn cửa thành, lại mệnh lệnh cho nha sai bộ khoái lục soát toàn thành. Khắp mọi nơi bắt bớ đồng đảng Thái Vương, nha sai bắt người vốn không cần giảng chứng cứ, phàm người có tướng mạo hung ác, tướng mạo không thích, tuổi tác từ hai mươi tới bốn mươi, toàn bộ bỏ tù, cùng tồn tại quy củ, phạm nhân bỏ tù, người thân cùng quê nhà đều có liên can. Bên trong thành Dương Châu hầu hết tráng đinh đều bị bắt vào đại lao, đại lao nha môn tri phủ đã bị nhồi đầy người. Hắn lại đem phạm nhân tống tới đại lao huyện nha bên cạnh, bách tính bị hắn bắt gần như hầu hết, trong quá trình bắt giữ, gần ngàn người bị nha dịch đánh thành trọng thương, hơn mười người chết oan chết uổng. Hôm nay bên trong thành Dương Châu tiếng than oán sôi trào, hiện tại trước tri phủ nha môn không ít người đang quỳ ở đó, thỉnh cầu đại nhân bêu đầu Từ Thọ thị chúng, trả cừu hận thân nhân đã chết oan của họ.”
Phương Tranh sợ ngây người, mọi người trong phòng khách đều sợ đến ngây người.
Nguyên bản cho rằng tri phủ Dương Châu tiền nhiệm chỉ mới đến mười ngày, dù là làm ác, cũng làm không ra chuyện đại ác gì, giam giữ bách tính vô tội, có lẽ sai sử nha sai đánh đập bách tính, những chuyện ác này cũng đủ trừ chức quan của hắn, nhưng không đến mức phải mất đầu, vạn không nghĩ tới, Từ Thọ lại nháo ra mạng người, tính chất này liền trở nên nghiêm trọng hơn, đặc biệt tại thời kỳ mẫn cảm như hiện tại, việc này nếu xử lý không tốt, không khác đem hàng ngàn hàng vạn bách tính sinh sôi đổ vào trong lòng Thái Vương, hậu quả rất là nghiêm trọng.
Phương Tranh ngây ra một hồi, sau đó hung hăng vỗ bàn: “ Tên vương bát đản, con mẹ nó toàn bộ thân nhân nữ tính! Tên tạp chủng này như thế nào có thể đi làm quan? Quả thật còn không bằng súc sinh! Người đâu, người đâu!”
Hai gã thị vệ ngẩng đầu đi vào phòng khách, ôm quyền hành lễ.
Phương Tranh tức giận đến vẻ mặt đỏ bừng, cắn răng nói: “ Đi, đem Từ Thọ áp tới sân rộng trước nha môn, ngay trước mặt bách tính Dương Châu, chém hắn cho lão tử!”
Ôn Sâm ngăn lại nói: “ Đại nhân, Từ Thọ đã không còn ở trong thành, đại nhân không phải đã phân phó, đem Từ Thọ áp giải lên kinh thành, do Hình Bộ quan viên cân nhắc mức hình phạt định tội sao? Lúc này Từ Thọ đang ở trên xe chở tù, đang trên đường đi tới kinh thành rồi.”
Phương Tranh cả giận nói: “ Phạm phải đại tội lớn như vậy, còn chờ Hình Bộ quan viên cân nhắc mức hình phạt, người đâu người đâu! Phái mấy đao phủ đuổi theo xe chở tù, thống hắn vài đao cho lão tử rồi hãy trở về.”
“ A?” Ôn Sâm và Tiêu Hoài Viễn thất sắc: “ Đại nhân, trăm triệu không thể xung động, vùng hoang vu dã ngoại, ngươi phái người đâm hắn vài đao có ích gì? Cũng không thể bình được dân oán, lại còn cho ngôn quan trong triều mượn cớ, không được a!”
Phương Tranh bật người tỉnh táo lại, vuốt cằm trầm ngâm: “ Có đạo lý, mau phái khoái mã truy xe tù trở về, tên Từ Thọ này phải chết! Phải xử phạt theo mức cao nhất của vương pháp, tại trước mặt ngàn ngàn vạn vạn bách tính thành Dương Châu đền tội. Tiêu Hoài Viễn, viết tấu chương về việc này, phái khoái mã đưa đi kinh thành cấp hoàng thượng. Nếu Từ Thọ không chết tại Dương Châu thành, chỉ sợ không dẹp loạn được oán khí của bách tính, sẽ sinh ra rất nhiều tai nạn và rắc rối.”
Tiêu Hoài Viễn vội vàng ứng tiếng.
Phương Tranh đứng lên, trong ánh mắt sát ý nghiêm nghị: “ Hôm nay ta là khâm sai đại thần, liền vì bách tính thành Dương Châu làm ra một chuyện tốt đại khoái lòng người! Giết tên tri phủ hồ đồ kia, vì ngàn ngàn vạn vạn bách tính giải oan, báo thù!”
Nói xong Phương Tranh hung hăng một chưởng vỗ lên bàn vuông bên cạnh, hai mắt nén giận nhìn thẳng phía trước, rất nhanh, viền mắt hắn liền phiếm hồng. Nước mắt trong suốt đảo quanh trong viền mắt, sau đó một giọt lại một giọt theo khuôn mặt chảy xuôi xuống tới.
Ôn Sâm bên cạnh, Tiêu Hoài Viễn cùng với Hàn Diệc Chân đang lẳng lặng ngồi bên phải trầm mặc không lên tiếng, thấy khâm sai đại nhân thật tình như vậy, đối với bách tính giống như với người thân, đều cảm động xúc động âm thầm, Phương đại nhân thường ngày ngả ngớn nhưng tâm địa rất thiện lương, một vị quan tốt như vậy, hôm nay đã không còn nhiều lắm.
Ôn Sâm tiến lên trấn an: “ Đại nhân vì tao ngộ thê thảm của bách tính mà rơi lệ, thuộc hạ cảm động vạn phần, còn thỉnh đại nhân lo nghĩ chuyện quốc sự, đừng quá mức bi thương, bách tính vô tội chết thảm, nếu dưới cửu tuyền biết được, sẽ ghi khắc ân đức của đại nhân, đại nhân, nén bi thương a.”
Mọi người đều xưng phải, liên tục khuyên giải an ủi Phương Tranh.
Trong ánh mắt kính phục cảm động và nhớ nhung của mọi người, môi Phương Tranh run lên, hai hàng nước mắt nhịn không được chảy xuống tới.
“ Đại nhân thật sự là cảm tình phong phú, còn thỉnh đại nhân nén bi thương.”
Hai mắt đẫm lệ quét nhìn mọi người một vòng, khóe miệng Phương Tranh khẽ nhếch, rốt cục lớn tiếng khóc lên.
“ Ô ô, tay của ta…vừa vỗ bàn..ô ô…gãy rồi, người đâu, mau đi thỉnh đại phu, cứu giúp ta…ô ô…”
Cùng lúc đó, ngoài thành Dương Châu, một trấn nhỏ hẻo lánh có tên là Diêu Loan trấn.
Phía tây trấn nhỏ có một ngọn núi nhỏ không tên, sườn núi có một trúc lâu, trúc lâu được xây dựng hoàn toàn bằng trúc, chính là Nam Trúc trong Thải Tự kinh, có chút quý báu, dưới trúc lâu, từ thang lầu đi lên, đến chính đường bên trong, đều được mài trơn tuột như vách tường, nơi góc chính đường, có một lò nhỏ, trên lò đang nấu một bình nước.
Một gã nam tử trẻ tuổi đang cầm lấy bình nước sôi, dùng tư thái ưu nhã đem bình nước rót vào trong chén trà, bên trong tiểu lâu thoáng chốc tràn đầy hương trà thấm tận ruột gan. Nam tử ngửi được hương trà khắp phòng, thỏa mãn ngẩng đầu, lộ ra gương mặt tuấn lãng phong lưu, chính là Thái Vương mà triều đình và Phương Tranh đang cố sức tìm kiếm truy nã.
Trên mặt Thái Vương vẫn là vẻ cười mỉm tao nhã, phảng phất như chuyện gì cũng không thả trong lòng, chuyện gì cũng không đi tính toán. Hình dạng đạm nhiên vô tranh, lẳng lặng cầm chung trà, hít sâu hương vị bay ra, sau đó thỏa mãn gật đầu, trên gương mặt tuấn tú, dáng tươi cười thật sâu.
Dương Thành vết thương đầy người, đang căng thẳng quỳ gối trước mặt Thái Vương, không dám hô hấp, trên mặt đã là một mảnh xám trắng tuyệt vọng, giống như người chết.
Thái Vương cười dài đưa qua một chung trà, ôn thanh nói: “ Đến, uống một ngụm. Đây là trà xuân Long Tĩnh, trà Long Tĩnh này không bình thường, nghe nói chính là xử nữ dùng miệng hái, sau đó giấu trong bộ ngực sữa, để hấp thu hương thơm thân thể xử nữ, cuối cùng mới đem sao chế. Vào miệng hương thơm cực kỳ, tiền nhân có câu nói: Dã tuyền yên hỏa bạch vân gian, tọa ẩm hương trà ái thử sơn*. Tình cảnh hôm nay, chẳng phải hợp với diệu cảnh của bài thơ?”*
Chú thích *: Ý cảnh câu nói nghĩa là ngồi trên núi uống trà ngon, ngắm cảnh sắc mây mù bao phủ chung quanh.
Dương Thành nghe vậy thân thể không ngừng run lên, đầu cúi sâu trên mặt đất, không dám nhúc nhích, lại càng không dám tiếp lấy chung trà của Thái Vương.
Thái Vương thấy thế thở dài, hứng thú rã rời vỗ vỗ tay, than thở: “ Trà tuy là trà ngon, nhưng người uống trà lại là tục nhân, thật là lãng phí.”
Nói xong, hắn bỗng nhiên vươn tay, nhấc bình nước sôi nóng hổi, chậm rãi rót lên đầu Dương Thành, động tác cẩn thận, thần tình chăm chú, giống như đang tưới một chậu hoa tươi mềm mại.
Dương Thành đột nhiên bị nước sôi đổ xuống, đau đến hé miệng kêu lên thất thanh, sau đó ngậm chặt miệng, cắn răng thật chặt, nhưng thủy chung không có phát ra âm thanh.
Chẳng qua bao lâu, bình nước sôi đổ hết, gương mặt Dương Thành lại xuất hiện những bong bóng nước phù lên vì phỏng, cả người đau đớn run rẩy, nhưng vẫn gắt gao cắn răng, nhịn xuống không rên.
Thái Vương xếp bằng ngồi xuống, nhìn Dương Thành, thản nhiên nói: “ Nhiệm vụ thất bại ý nghĩa gì, ngươi cũng biết?”
Dương Thành gục đầu, thanh âm khàn giọng: “ Chết.”
Thái Vương thở dài nói: “ Ngươi bước vào mưu đồ của Phương Tranh, không chỉ không cướp được bút bạc tới tay, trái lại còn bại lộ thân phận