Trở lại tiểu viện, Phương Tranh nâng chung trà, hung hăng uống ực một ngụm lớn, vẫn còn chưa thỏa khẽ chép miệng.
Một bên Tiểu Ngũ ánh mắt lanh lợi, vội vàng lại rót thêm cho Phương Tranh một chung trà.
“ Yêu!”
Phương Tranh hung hăng vỗ bàn làm Tiểu Ngũ sợ đến run run, vội vàng quỳ rạp xuống đất, sắc mặt tái nhợt nói: “ Tiểu nhân sai rồi, thiếu gia bớt giận.”
Phương Tranh còn đang ôm tay kêu thảm thiết.
“ Thiếu gia, ngài làm sao vậy?” Tiểu Ngũ sợ hãi.
“ Tay của ta, kháo! Người không may ngay cả cái bàn cũng không qua được! Tiểu Ngũ, đem cái bàn này dời ra ngoài, bổ ra làm củi đốt!” Phương Tranh tức giận.
“ Thiếu gia, đây là bàn mới mua hồi đầu xuân năm nay, không phải là bàn cũ nha.” Tiểu Ngũ cảm thấy rất đáng tiếc.
“ Lão tử bão nổi không được sao? Lão tử thích đem cái bàn làm củi đốt, không được sao? Ngươi gặp qua có ai đang bão nổi mà còn giữ lý trí? Tiểu Ngũ a, muốn đi rửa bồn cầu sao?”
Cả người Tiểu Ngũ giật bắn: “ Thiếu gia, tiểu nhân lập tức đem bàn đi đốt, nhất định cháy thật sạch sẽ, dù chút tro cũng không còn.”
Ngoài cửa có người lạnh lùng kiều hừ một tiếng: “ Là ai bão nổi muốn thiêu bàn? Muốn làm bại gia tử hay sao?”
Phương Tranh ngưng mắt nhìn lại, đã thấy người tới chính là Trường Bình, gương mặt Trường Bình như đang cười cười, nhẹ nhàng hướng hắn đi tới.
Tiểu Ngũ như được đại xá, vội vàng làm một lễ, khom người chuồn ra cửa phòng.
Trong phòng không ai, Trường Bình dùng ngón tay điểm điểm lên trán Phương Tranh, cả giận: “ Ta đã nhìn ra, ngươi thực sự là bại gia tử, đồ đạc trong nhà ngươi không yêu quý thì thôi, còn một lòng một dạ muốn hủy chúng nó. Tòa nhà này bị ngươi đốt ba lần, hiện tại còn muốn thiêu bàn. Chẳng lẽ đời trước ngươi là một bọn cướp đường giết người phóng hỏa?”
Phương Tranh sờ sờ cằm, lâm vào trầm tư, một lúc lâu hắn như có sở ngộ gật đầu: “ Phu nhân nói rất có đạo lý. Chẳng lẽ đời trước ta thật sự là một người hay giết người phóng hỏa? Ai nha, gần đây ta nghĩ sát khí trên người càng ngày càng nặng.”
Trường Bình tức giận đến nở nụ cười, lại hung hăng gõ vào đầu hắn.
“ Hôm nay vào triều rốt cục phát sinh chuyện gì? Đã lâu không thấy ngươi tức giận như vậy.”
Nhắc tới chuyện này, sự tức giận của Phương Tranh lại trực trùng ót, nghe vậy hung hăng vỗ bàn, cả giận nói: “ Đám ngôn quan Ngự Sử trong triều đình, ***, chuyện tìm phiền phức cho lão tử, không chiêu không chọc bọn họ, bọn họ trái lại tìm ta, lão tử lẽ nào thoạt nhìn dễ khi dễ như vậy sao?”
Trường Bình thấy Phương Tranh tức giận, vội vàng truy hỏi.
Phương Tranh hừ nói: “ Đám ngôn quan thật quá phận, vừa lên triều đã giành địa bàn của ta, như vậy thì thôi, còn hướng hoàng huynh nàng hạch tội ta, nói ta kết giao phỉ loại, cưới thổ phỉ làm thiếp, làm tổn hại mặt mũi triều đình.”
“ Cái gì là cướp địa bàn của ngươi? Ngươi nào có địa bàn?” Trường Bình rất khó hiểu.
“ Thì đó là vị trí cũ ta hay đứng trong kim điện, bị một ngôn quan tên Lương Thành chiếm đoạt, đó không phải là cướp địa bàn của ta là gì?” Phương Tranh từng từ chấn chấn nói.
Mặt mày Trường Bình đen thui: “ Ngươi…ngươi cũng thật là…đó cũng gọi là cướp địa bàn?”
“ Thế nào lại không phải? Người tranh một hơi thở, phật tranh một lò hương, vị trí của ta dựa vào cái gì cho người khác chiếm?”
Trường Bình thở dài nói: “ Sau đó thì sao?”
Phương Tranh đắc ý dào dạt nói: “ Sau đó ta chiến đấu với hắn, hắn về nhà dưỡng thương.”
Trường Bình hai mắt đăm đăm: “ Các ngươi…các ngươi vào thượng triều sao? Sao ta cảm thấy giống như một đám lưu manh đầu đường đang tụ hội vậy?”
Phương Tranh hờn giận nói: “ Nói bậy! Đàn bà biết cái gì! Kim điện là nơi trang nghiêm túc mục cỡ nào, sao lại giống như trò đùa nàng nói?”
Trường Bình hừ nói: “ Ngươi còn hoàn hảo nói vậy, toàn bộ kim điện có một mình ngươi là không hề trang nghiêm túc mục thì có, còn đám ngôn quan hạch tội ngươi chuyện gì? Cái gì gọi là kết giao phỉ loại?”
Nói đến chuyện này, Phương Tranh càng nổi giận: “ Bọn họ cáo ta cưới một thổ phỉ làm vợ, nói cái gì mà tổn hại đến tôn nghiêm và uy vọng của triều đình. Làm cho người trong thiên hạ chế nhạo, còn muốn ta ở ngay trong kim điện trước mặt văn võ đại thần, ngay mặt bỏ vợ, hừ!”
Trường Bình cũng nổi giận: “ Đây là tên hỗn đản nào nói? Lão nương dẫn người đánh chết hắn! Người khác cưới vợ nạp thiếp, quan hắn đánh rắm!”
Phương Tranh lại bắt đầu đắc ý: “ Tên kia là Ngự Sử thai trung thừa Trịnh Nho, không cần nàng đánh, ta đã đánh qua, ha hả, rất sảng. Tên kia cũng giống như Lương Thành, song song về nhà dưỡng thương.”
Trường Bình liếc mắt nhìn hắn, nói: “ Nói như thế, hôm nay vào triều sớm, ngươi liền đánh hai người? Thật uy phong nha.”
“ Không thể nhịn được nữa mới ra tay thôi, nàng biết đó, ta là một người yêu thích hòa bình. Ân, nếu không có hắn mép đen răng trắng nói bậy, chọc tới người nhà của ta, ta thế nào lại đánh hắn? Kính lão tôn hiền còn chưa kịp đây.”
“ Rốt cục ngươi đã trùng quan giận dữ vì hồng nhan, vì nàng ngươi dám ở trong kim loan điện đánh người đứng đầu ngôn quan đức cao vọng trọng, nếu được vị thổ phỉ lão bà của ngươi biết, không chừng không biết sẽ cảm động thành dáng dấp gì đây.” Trên mặt Trường Bình mang theo vẻ tươi cười ê ẩm, ánh mắt lưu chuyển, như cố ý vô ý nhìn ra ngoài cửa một chút.
“ Trịnh Nho là một lão đầu nhi hơn sáu mươi tuổi, bị tiểu tử trẻ tuổi như ngươi đánh một trận, hắn cũng thật đáng thương cảm.”
Phương Tranh đắc ý cười: “ Phải đó, bổn lão công dưới đi ngang, trên thì đến chín mươi chín, đánh khắp thiên hạ vô địch thủ…”
Đang nói chuyện, tia sáng trong phòng tối sầm lại, một đạo thân ảnh hơi đẫy đà xuất hiện tại cửa, đôi mắt đẹp hàm chứa lệ nóng, kích động nhìn Phương Tranh, trong ánh mắt ngoại trừ sự tưởng niệm nồng đậm, còn có vô tận cảm kích, cứ như vậy ngơ ngác mà đứng, không hề chớp mắt nhìn chằm chằm Phương Tranh, si ngốc nhìn khuôn mặt khiến nàng khắc ghi thật sâu đến suốt đời, thật lâu không nói nên lời.
Phương Tranh như bị sét đánh, khiếp sợ nhìn thân ảnh đứng ngay cửa, còn có chiếc bụng lớn của nàng, trong lúc nhất thời hoàn toàn ngây dại.
Hai người cứ như vậy đứng cách nhau vài thước, ngơ ngác nhìn nhau, trong phòng trở nên lặng ngắt như tờ, rồi lại nổi lên sự vui sướng khi cửu biệt gặp lại.
Trường Bình nhìn Phương Tranh đang trợn mắt há hốc, lại nhìn La Nguyệt Nương vẻ mặt nước mắt nhưng không ngừng mỉm cười, không khỏi cười khúc khích.
“ Hai người các ngươi cứ muốn nhìn như thế mãi hay sao? Thẳng đến vĩnh viễn sánh cùng trời đất?” Giọng nói của Trường Bình ê ẩm, từ sáng sớm nàng đã ăn không ít giấm chua.
La Nguyệt Nương vội vàng ngại ngùng lau nước mắt, sau đó liền đi vào.
Phương Tranh thâm tình hô to nói: “ Không! Nguyệt Nương, nàng cứ đứng ở đó không nên cử động! Nhượng ta chạy qua chỗ nàng, ta chạy tương đối nhanh…”
Lời nói vừa ra, Trường Bình tức giận đến bóp chặt cổ hắn, còn không ngừng lắc mạnh: “ Luôn luôn câu này, luôn luôn câu này! Hơn nữa còn nói kiểu buồn nôn như thế, có tin lão nương lập tức bóp chết ngươi.”
Sự vui sướng khi gặp lại tràn đầy trong Hệ thống cấm nói bậyg ngực Phương Tranh, nhẹ nhàng kéo tay La Nguyệt Nương, Phương Tranh có chút ngạc nhiên nói: “ Nàng tự mình tìm tới sao?”
La Nguyệt Nương lắc đầu, đưa tay chỉ Trường Bình, cảm kích nói: “ Là tỷ tỷ phái thị vệ của nàng đến đón ta về.”
Phương Tranh ngẩn người, ánh mắt nhìn Trường Bình tràn ngập cảm động, người vợ này cưới thật đáng giá! Chính thất phu nhân hiểu biết đại thể như vậy, kiếp trước hắn phải gõ hư bao nhiêu cái mõ mới có được nha!
“ Mật nhi, nàng…nàng thật sự là quá tốt.” Giọng nói của Phương Tranh có chút nức nở.
Trường Bình vẻ mặt ôn nhu, bàn tay nhẹ nhàng nắm lấy cánh tay Phương Tranh, ôn nhu nói: “ Ta là Phương gia đại phụ, há có thể không hiểu biết đại thể? Nguyệt Nương đang mang cốt nhục Phương gia, có thể nào để cho hài tử sinh ra ở bên ngoài, làm khó người cha như ngươi?”
Phương Tranh khụt khịt, nước mắt rớt xuống tại chỗ: “ Mật nhi, nàng đối với ta tốt như vậy, ta làm sao báo đáp nàng mới được.”
“ Ngươi nha, đại nam nhân, khóc cái gì chứ, có mất mặt hay không? Chúng ta là vợ chồng, ngươi nghĩ, tức là ta nghĩ, vợ chồng là một thể nha.”
Phương Tranh khóc thút thít nói: “ Mật nhi, cưới nàng làm vợ là một việc ta làm chính xác nhất trong cuộc đời này, nàng biết ta đang suy nghĩ chuyện gì không?”
Câu nói này nói ra, so với bất luận lời dỗ ngon dỗ ngọt nào trên đời còn đáng giá hơn. Lúc này Trường Bình đang chìm đắm trong nhu tình mật ý của Phương Tranh, nghe vậy mềm nhũn tựa vào đầu vai Phương Tranh, trên mặt mang theo vẻ mỉm cười ngọt ngào, giọng nói vạn phần ôn nhu: “ Ngươi đang suy nghĩ chuyện gì?”
“ Ô ô…ta đang suy nghĩ, trong nhà hẳn là nên bày hai bàn mạt trượt…”
“ Có ý tứ?” Trường Bình ngạc nhiên.
“ Nàng xem.” Phương Tranh thu tiếng khóc, đưa tay làm dấu: “ Nguyệt Nương tới, lão bà của ta đều tề tựu đủ rồi, lại thêm Yên Nhiên, Tiểu Lục, Phượng Nương, tổng cộng là năm người.”
“ Thì tính sao?” Đôi mày thanh tú của Trường Bình nhíu lại, mơ hồ nghĩ thằng nhãi này đang muốn nghẹn ra không phải lời gì hữu ích.
Phương Tranh rất có vài phần thương tiếc vỗ vỗ đùi, nói: “ Ít người nha! Hai bàn mạt trượt đều không đồng đều! Dùng hai bàn đấu địa chủ cũng được nha…”
Lần này Trường Bình và La Nguyệt Nương đều nghe hiểu rõ ràng, không ngờ tên tiểu tử này thật không biết xấu hổ biến đổi biện pháp để nói trọng điểm, còn muốn thêm tỷ muội vào nhà.
“ Phanh!”
“ Phanh!”
“ Oa.”
Trường Bình và La Nguyệt Nương phi thường có ăn ý song song xuất thủ, Trường Bình dùng chiêu Lực Phách Hoa Chỉ, La Nguyệt Nương dùng chiêu Hắc Hổ Đào Tâm, chiêu thức phi thường độc ác sắc bén.
Đối với tiếng kêu thảm thiết của Phương Tranh làm như mắt điếc tai ngơ, hai bà bầu nắm tay nhau, xoay người đi ra cửa.
“ Muội muội, ta mang muội đi quanh phủ nhìn một chút, phu quân nói, mang thai hài tử phải thường đi lại, như vậy sinh hài tử sẽ sinh long hoạt hổ, mau lớn khỏe mạnh, ân, thuận tiện để người hầu trong phủ đều nhận thức thiếu phu nhân ngươi.”
“ Đa tạ tỷ tỷ, Nguyệt Nương thật cảm kích.” Thanh âm La Nguyệt Nương cũng trở nên nhẹ nhàng ôn nhu, rất có vài phần phong phạm của tiểu thư khuê các.
Trong phòng ngủ. Phương Tranh xoa cái ót hiện rõ một đạo chưởng