Trọng Sinh Phong Lưu Thiếu Gia

Xuất chinh


trước sau

Ngự thư phòng bên trong hoàng cung. Phương Tranh níu tay áo long bào của Mập Mạp, khóc ra một đống nước mắt nước mũi, vừa khóc vừa dùng tay áo rộng của Mập Mạp lau tới lau lui trên mặt, rất nhanh, ống tay áo của Mập Mạp liền dính đầy nước mũi nước mắt, bẩn hề hề thành một đoàn, làm kẻ khác không muốn nhìn thêm.
Mập Mạp nhìn ống tay áo long bào của chính mình, khóe miệng xót xa rút vài cái, thở dài nói: “ Phương huynh, ngươi…cảm tình của ngươi thật sự quá phong phú, ta tìm cái khăn tay đưa cho ngươi lau lau có được hay không? Long bào của ta rất đắt tiền, hiện tại quốc khố không giàu có, ngươi còn khóc thì ta sẽ không có y phục mặc.”
Phương Tranh oa oa khóc lớn: “ Mập Mạp, ô ô…ngươi không thể bắt ta đi chịu chết a! Ta ở trên có người già, ở giữa ở dưới còn có nhiều lão bà như vậy, nếu ta chết, bọn họ phải làm sao bây giờ nha.”
Mập Mạp bất đắc dĩ nói: “ Phương huynh, đây không phải cho ngươi đi chịu chết, khác với trước đây, lần này ngươi là thống suất tam quân, chỉ cần ngồi sau hậu phương điều hành đại quân, không cần tự mình ra trận giết địch, ngươi không có nguy đâu.”
“ Ô ô…tuy rằng ngươi nói rất chân thành, nhưng ta còn cảm giác là ngươi đang lừa dối ta chiến tranh! Hơn mười vạn người đánh vào cùng nhau, ai dám bảo chứng tên Mặc Xuyết vương bát đản sẽ không dùng cách đối đãi Cốt Đốt Lộc như nhau, cũng tập kích lén sau lưng ta?”
Mập Mạp than thở: “ Ta đã điều cấm cung cao thủ đi theo bảo vệ ngươi, chính ngươi cũng nên đề phòng một chút, đừng điều hết tướng sĩ trong trung quân ra ngoài, như vậy có thể bảo hộ không còn sơ thất…”
Phương Tranh dừng lại tiếng khóc, giơ gương mặt đầy nước mắt nước mũi cẩn thận hỏi: “ Nếu phát hiện tình huống không ổn, ta có thể suất quân chạy trốn hay không?”
Mập Mạp cười khổ nói: “ Nếu ngươi chạy trốn không ai cản ngươi, thế nhưng nếu ngươi chạy, phía sau là ngàn vạn bách tính vô tội của Hoa triều, còn có kinh thành của ta, còn có người nhà vợ con của ngươi, bọn họ tay không tấc sắt đối diện sự tàn sát của người Đột Quyết, ngươi có chạy không?”
Ngày tháng thật không có cách nào trải qua!

Khóe miệng Phương Tranh nhếch lên, lại nhanh muốn khóc đi ra.
Mập Mạp ngửa đầu nặng nề thở dài, nói: “ Phương huynh, hôm nay triều hội ngươi cũng thấy đó, triều ta không phải thiếu tướng lĩnh dũng mãnh, nhưng lại thiếu khuyết thống suất tam quân! Dù là Phùng Cừu Đao cũng không dám đảm nhận trọng trách, trừ ngươi ra, ta thực sự tìm không ra người thích hợp để chọn làm thống suất đâu.”
Phương Tranh hừ nói: “ Mập Mạp, ngươi đừng quên, ta là quan văn, không phải võ tướng, trước đây bình Phan Văn Viễn, bình thái tử bình Thái Vương, đó là không trâu bắt chó đi cày, tình thế làm cho ta phải chưởng quân, nhưng ngươi ta đều rõ ràng, ta căn bản không phải là nhân tài dùng trong chiến tranh! Cả triều văn võ đề cử ta lĩnh binh, là bởi vì bọn họ không thích ta, muốn hất ta ra thật xa, đánh thắng thì bọn họ có công đề cử, đánh thua thì bức ngươi đem ta trị tội, ngươi làm hoàng đế lâu như vậy, chẳng lẽ ngươi còn không đẽo gọt ra ý tứ của đám đại thần kia?”
Mập Mạp lắc đầu nói: “ Ngươi đừng nghĩ mọi người ai cũng xấu như vậy, trên thực tế, trong triều không ít người đối với ngươi có hảo cảm, Bộ Binh thượng thư Ngụy đại nhân, cùng đám nha môn Bộ Binh quan viên dưới quyền hắn, còn có Hộ Bộ Đỗ thượng thư, Lễ Bộ Dương thượng thư, bọn họ kỳ thực đối với ngươi đều luôn coi trọng, hôm qua quần thần nhất trí đề cử ngươi, cũng không phải là tất cả mọi người muốn hại ngươi, ít ra Ngụy đại nhân bọn họ xác thực là vì suy nghĩ cho triều đình.”
Phương Tranh trừng mắt nhìn Mập Mạp nói: “ Bọn họ đề cử ta, là bởi vì bọn họ bị hôn mê đầu óc, vậy còn ngươi? Ngươi cũng hôn mê đầu như bọn họ sao? Ngươi còn không hiểu ta sao? Mười vạn đại quân giao cho ta chỉ là một người chưa từng đánh trận lớn đi thống suất, chẳng phải làm cho bọn họ một cước bước chân vào quỷ môn quan?”
Mập Mạp cộc lốc nở nụ cười: “ Phương huynh, ngươi có đôi khi rất tự kỷ, đem mình nói khoác như thiên thần hạ phàm. Có đôi khi lại quá mức tự coi nhẹ mình, trên thực tế, ngươi bình Phan Văn Viễn, bình thái tử, bình Thái Vương, nói thêm phía trước, trước khi ngươi làm quan từng cấp giúp triều đình sách lược thối lui Đột Quyết, những công tích này mọi người đều xem tại trong mắt, ở trong lòng ta và các đại thần, ngươi là người văn thao võ lược, lẽ nào chính ngươi cũng không phát hiện hay sao?”
Dừng một chút, Mập Mạp nói tiếp: “ Thống suất tam quân, cũng không cần hắn có bao nhiêu dũng mãnh vũ lực, cũng không cần hắn tự mình ra trận giết địch, chỉ cần hắn có ý nghĩ thanh tỉnh, ở trong soái trướng ra lệnh, đầy đủ lợi dụng thiên thời địa lợi nhân hòa, tuyên bố từng quân lệnh có thể đánh bại địch nhân, dùng sự trả giá ít nhất đổi lấy thắng lợi lớn nhất, Phương huynh, đầu óc ngươi từ trước tới nay vốn thông minh, tiên hoàng và ta giao cho ngươi mỗi việc làm đều được hoàn thành thỏa đáng, lần này bắc phạt Đột Quyết, liên quan đến quốc gia xã tắc, ta chỉ đành giao chuyện này cho ngươi đi làm.”
Phương Tranh lắc đầu nói: “ Không được, Mập Mạp, ta không nhận nổi trách nhiệm lớn như vậy. Được rồi, kỳ thực sợ chết cũng là nguyên nhân trong đó, nói chung, ta không dám thụ quân mệnh, ngươi tự thu hồi mệnh lệnh đã ban ra đi, tìm một người thích hợp hơn đến đảm nhiệm thống suất.”

Mập Mạp thần sắc âm úc nói: “ Còn có ai hợp hơn so với ngươi? Phương huynh, triều hội hôm nay, đám võ tướng trong quần thần, ngươi nhìn thấy có ai dám đứng ra lĩnh mệnh chức thống suất?”
Phương Tranh vừa muốn khóc: “ Ta cũng không đứng ra! Các ngươi vì sao cứ nhìn chằm chằm vào ta? Ta chiêu ai chọc ai vậy chứ?”
Mập Mạp thở dài nói: “ Kẻ thù bên ngoài trước mặt, trong triều lại không có một người có thể đảm nhận trọng trách, ta làm hoàng đế cũng thật quá bi ai! Phương huynh, trên thực tế, ta muốn ngươi thống suất, ngoại trừ cho rằng ngươi xác thực có bản lĩnh đánh bại Đột Quyết, còn tồn một tâm tư khác.”
Nhìn biểu tình ngạc nhiên của Phương Tranh, Mập Mạp trầm giọng nói: “ Mấy năm qua, loạn trong giặc ngoài không ngừng, họa ngoại xâm lược không nói đến, đây là chuyện chúng ta cần phải giải quyết, chỉ nói nội ưu, trong hai năm, Phan Văn Viễn đã phản, tiền thái tử lại phản, Thái Vương phản, bọn họ tuy rằng đều đã bình định, nhưng vẫn còn dư nghiệt tồn tại, trải qua vài lần phản loạn, hoàng tộc thiên gia ta đã suy sụp uy vọng, thiên hạ thần dân đều đang suy nghĩ, nhiều người phản bội đương triều hoàng đế như vậy, lẽ nào vị hoàng đế này thật sự không đáng giá cho mọi người ủng hộ hay sao? Lúc phụ hoàng bình định đã từng đem hết thủ đoạn

thiết huyết xử lý thiên hạ, tẫn tru phản loạn, thậm chí liên lụy không ít vô tội, hắn nỗ lực dùng loại tàn sát máu tanh đến vãn hồi một chút uy vọng của hoàng tộc. Làm cho người trong thiên hạ biết, hoàng tộc thiên gia không cho phản bội, không cho xâm phạm. Phụ hoàng không phải là một người thích giết người, thế nhưng vì tôn nghiêm hoàng tộc, hắn phải làm như vậy.”
“ Hiện tại đến phiên ta làm hoàng đế, ta lại càng không thích giết người, ta vẫn muốn dùng chính trị nhân từ xử lý, hồi phục lòng dân đối với triều đình, hiện nay căn cơ của ta ở trong triều đã dần dần vững chắc. Đợi sau khi bình định Đột Quyết, ta sẽ tiến tới biến pháp đồ tân, nhượng gốc cổ thụ che trời đang từ từ héo rũ của Hoa triều dần dần chậm rãi tỏa sáng sinh cơ mới, nhưng tất cả những chuyện này, phải có một tiền đề, đó chính là phải bình diệt Đột Quyết, để cho bọn họ từ nay về sau không dám phạm cảnh, bách tính chúng ta mới có ngày lành, ta mới có thể buông tay phát triển hoài bão trong lồng ngực…”
Mập Mạp càng nói càng kích động, trên gương mặt béo mập toát ra quang mang trầm tĩnh: “ Trước khi phụ hoàng lâm chung từng dặn dò, muốn ta làm hoàng đế có ích, ta đã đáp ứng hắn, nhất định vào lúc ta còn sống, làm Hoa triều trên dưới chính lệnh thẳng đường, bách tính áo cơm không lo, phiên giáp dị quốc từ nay về sau không dám mơ ước giang sơn tốt đẹp của chúng ta, chân chính làm được nội không lo, ngoại vô hạn, như vậy mới không cô phụ sự phó thác của phụ hoàng, không phụ trách nhiệm của một hoàng đế.”
Phương Tranh lặng lẽ, Mập Mạp dần dần thành thục rồi, rốt cục hắn đã biết bản thân muốn gì, nên làm như thế nào, trong lồng ngực hắn ẩn chứa thiên hạ, hắn đang nỗ lực thực hiện hoài bão của chính mình, ngược lại là mình thì sao? Chính mình lại có hoài bão gì?
Trên đời trăm loại người, Phương Tranh vẫn luôn cố chấp cho rằng bản thân hắn chỉ có hoài bão làm một thiếu gia ăn chơi trác táng. Đây là việc không còn biện pháp, tính cách quyết định cho số phận.

“ Ngươi nói những việc này, xác thực thật vĩ đại, Mập Mạp, phải thừa nhận, người thành thục hơn rất nhiều.” Phương Tranh tự đáy lòng than thở, lập tức lại chuyển, nghi hoặc nói: “ Thế nhưng…điều này có quan hệ gì đến việc muốn ta lĩnh binh chiến tranh cùng Đột Quyết?”
Mập Mạp cười nói: “ Ngươi còn không có nhìn ra tới sao? Cùng Đột Quyết đánh một trận, là liên quan đến sự sống chết của hai quốc gia, sự tồn vong, kết quả như thế nào cũng không cần ta phải nói, Phương huynh, ngươi ngẫm lại, nếu ta đổi một người không có gốc gác minh bạch đi lĩnh binh, sau khi đánh thắng hay thua không biết, vạn nhất hắn cũng giống như Phan Văn Viễn, Thái Vương bọn họ làm phản thì sao? Chúng ta làm sao bây giờ? Lần này là khuynh hết binh lực quốc gia trong trận chiến này, nếu các tướng sĩ trái lại quay đầu đánh một kích, chúng ta làm gì còn đường sống? Cả triều văn võ ngoài miệng đều nói trung quân báo quốc, nhưng ai biết ở giữa bọn họ có người đang rắp tâm hại người hay không? Phan Văn Viễn, tiền thái tử còn có Thái Vương, bọn họ thiếu chút nữa đã thành công. Ngươi ta làm sao biết còn có người nào sẽ dám mạo hiểm thử thêm một lần hay không?”
Mập Mạp thật sâu nhìn Phương Tranh, nói: “ Phương huynh, chỉ có cho ngươi lĩnh binh, mới làm cho ta hoàn toàn yên tâm, ngươi ta quen biết thời cùng học, là bạn cùng chung hoạn nạn thời áo vải, chúng ta cùng nhau đánh nhau, cùng nhau trêu chọc phụ nữ, cùng nhau dạo kỹ viện, chuyện tốt chuyện xấu phạm không ít, dù là ngôi vị hoàng đế hôm nay của ta, đều là do ngươi toàn lực hỗ trợ mới có, cả triều văn võ, ta chỉ tin một mình ngươi. Hôm nay bằng hữu như ta có nguy nan, Phương huynh, giúp ta lần nữa!”
Phương Tranh nghe vậy, một luồng máu nóng trong lồng ngực nhất thời liền sôi trào lên.
Hắn hiểu rõ, Mập Mạp không phải hướng hắn hạ thánh chỉ, hiện tại Mập Mạp là một người bất lực cần một bằng hữu giúp đỡ, thiên hạ ngoại trừ chính mình, còn có ai có thể giúp hắn?
Chiến tranh thì thế nào? Chiến trường đẫm máu không phải mình chưa từng thấy qua, vì bằng hữu này, gặp lại một hồi thì đã làm sao? Lão tử tính toán làm thiếu gia ăn chơi trác táng, nếu là bằng hữu mà cũng không giúp, một thiếu gia ăn chơi trác táng như hắn chẳng phải là sống quá mức ích kỷ? Làm một thiếu gia ăn chơi trác táng bi ai như vậy, làm được có ý nghĩa sao?
Chết thì chết! Lão tử vốn không nên xuất hiện ở thời đại này, sống được thêm vài năm, làm chức quan lớn đến như vậy, lão bà có, nhi tử có, lão tử đã kiếm đủ!
“ Được, ta giúp ngươi.” Phương Tranh nhìn Mập Mạp, nặng nề gật đầu.
Viền mắt Mập Mạp nhất thời ươn ướt, nhìn khuôn mặt dần dần trở nên kiên nghị của Phương Tranh, hắn bỗng nhiên nhếch môi cười cười, trong nụ cười mang theo nước mắt.
Phương Tranh cũng cười.

Bằng hữu, đơn giản là như vậy, một câu cảm tạ cũng không cần nói ra, đây đó đều hiểu rõ.
“ Ai, Mập Mạp, hỗ trợ thì hỗ trợ, quốc khố thiếu ta ba trăm vạn lượng bạc ngươi cũng phải nhớ, phải trả đó! Thân huynh đệ, sổ sách vẫn phải rõ ràng.”
Gương mặt béo phì của Mập Mạp biến đen.
“ Ta vẫn rất không yên tâm, nếu không hiện tại ngươi ghi một tờ giấy nợ đi, như vậy ta có thể an tâm bắc phạt.”
“ Không!” Mập Mạp phun ra một chữ từ kẽ răng.
Tiểu Lục bị Phương Tranh ôm vào lòng, hơi thở dốc, vừa rồi một phen điên loan đảo phượng phảng phất đưa nàng lên thiên đường, đã qua đi, nhưng thật lâu vẫn không thể bình tĩnh.
Phía bên kia của Phương Tranh, cánh tay ngọc của Phượng Nương nhẹ nhàng khoác lên vai Phương Tranh, mị nhãn mê ly như hàng vạn hàng ngàn tơ trời quấn lên trên người hắn.
ĐộcCôCầuBại


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện