Tiểu Lục mắc cỡ đỏ mặt, nhanh chóng thu hồi bàn tay, tức giận trừng mắt liếc hắn.
Phương Tranh lấy lại tinh thần, sau đó nhìn biểu tình mặt mày đen thui của chúng tướng, thản nhiên nói: “ Hôm nay lão Mặc Xuyết có bao nhiêu binh lực?”
Hoàng Duy cung kính nói: “ Bởi Đột Quyết nội chiến, song phương tổn hao lớn, hôm nay chủ lực của Mặc Xuyết còn chín vạn, mặt khác, quân đội của tiền U Châu thủ tướng Sài Mộng Sơn trốn tránh tới thảo nguyên, còn có hai vạn binh sĩ Hoa triều đều ủng hộ Mặc Xuyết là chủ, binh lực của Mặc Xuyết hiện tại tổng cộng có mười một vạn.”
“ Mẹ nó! Hán gian đáng chết! Từ xưa tới nay, bao nhiêu đại sự bị phá hủy trong tay những tên Hán gian này!” Phương Tranh oán hận mắng vài câu, lập tức trầm tư nói: “ Địch nhân có mười một vạn binh lực, còn chúng ta, tân quân tuân luyện có mười vạn, ta từ kinh thành dẫn theo một vạn tinh nhuệ, hơn nữa U Châu vốn có bốn vạn trú quân, Hạ Châu biên quân Đổng Thành có tám vạn, Hưng Khánh phủ Vương Văn Kiếm có mười lăm vạn biên quân, những binh lực này cộng lại khoảng….cộng lại khoảng, ai, tổng cộng là bao nhiêu? Sao ta tính ra không rõ vậy?”
Ôn Sâm lau mồ hôi nói: “ Đại nhân, tổng cộng là ba mươi tám vạn đại quân.”
Đôi mắt Phương Tranh sáng lên: “ Ba mươi tám vạn, Mặc Xuyết chỉ có mười một vạn, binh lực chúng ta gấp ba hắn, đánh thắng một trận hẳn là không khó đi?”
Phùng Cừu Đao cười khổ nói: “ Nguyên soái, chúng ta tuy nói có ba mươi tám vạn binh lực không sai, thế nhưng có thể ra chiến trường đánh một trận với người Đột Quyết, tối đa chỉ có phân nửa, bởi vì kỵ binh của chúng ta không nhiều lắm, bộ binh nếu cùng kỵ binh Đột Quyết hợp lại, căn bản chỉ là chịu chết, hơn nữa Hưng Khánh phủ và Hạ Châu biên quân cách chúng ta khá xa, quân lệnh hạ được tới chỗ bọn họ, nhưng không cách nào bảo trì sự nhất trí thời gian với chúng ta, làm thế tiến công chiến lược của toàn quân sản sinh ra điềm xấu, nguyên soái, chăm chú mà nói, phần thắng của chúng ta không cao.”
Phương Tranh nghe vậy trợn tròn mắt, ngây ngốc một lát, ha ha nói: “ Ba mươi tám vạn đại quân, nguyên lai cũng không thể dùng hết? Chúng ta có thể dùng rốt cục là bao nhiêu nhân mã?”
Phùng Cừu Đao suy nghĩ một chút, nói: “ Có thể ra chiến trướng, Hưng Khánh phủ và Hạ Châu biên quân không đề cập tới, chỉ bên U Châu, chúng ta có thể phái ra hơn mười vạn nhân mã, trong đó có mười vạn vừa luyện hoàn tất, chính là tân binh còn chưa trải qua lịch lãm chiến trường.”
Phương Tranh ngây cả người, sau đó nhảy dựng lên hét lớn: “ Kháo! Chỉ chút nhân mã như thế, cùng người Đột Quyết đánh nhau trên cơ bản là một đối một, chúng ta có thể đánh thắng được bọn họ sao? Không chơi! Lão tử không chơi! Rút quân, chúng ta trở lại kinh thành! Ta muốn cáo lão hồi hương, ta muốn từ quan quy ẩn.”
Mọi người nghe vậy ngạc nhiên, ngơ ngác nhìn Phương Tranh bão nổi như bệnh tâm thần, Phương Tranh nói hồi lâu, đảo mắt chợt thấy ánh mắt u oán buồn bã của Tiểu Lục, động tác Phương Tranh ngây ra, bỗng nhiên nhớ tới, mẹ vợ của lão tử còn đang trong tay người Đột Quyết, trận này, không đánh không được đâu! Phương Tranh thở dài một tiếng, nói: “ Thật ngại quá, vừa rồi ta phát điên, các ngươi coi như không nghe được, tiếp tục họp. Vừa rồi Hoàng Duy nói, Đột Quyết quốc sư Mặc Cúc Liên còn chưa đủ năm vạn binh mã?”
Hoàng Duy lấy lại bình tĩnh, cung kính nói: “ Đúng vậy.”
Tròng mắt Phương Tranh vòng vo chuyển, sau đó hắc hắc cười rộ lên gian xảo, dáng tươi cười làm các tướng lĩnh trong soái trướng không khỏi tê dại da đầu.
Ngồi thẳng thân thể, Phương Tranh nghiêm mặt nói: “ Các vị, xem ra ta phải cùng quốc sư Đột Quyết liên thủ kháng địch, ngày mai chúng ta ra quân doanh, đi đến Tháp Sơn, cùng quốc sư Mặc Cúc Liên hợp binh cùng một chỗ, nhưng trước khi hợp binh, Hoa triều tướng lĩnh chúng ta phải đạt thành chung một nhận thức.”
“ Chung nhận thức gì?” Phùng Cừu Đao thay mặt các tướng lĩnh hỏi.
Phương Tranh hắc hắc cười gian nói: “ Rất đơn giản, tướng sĩ Hoa triều phải phát huy phong cách cao thượng, có chuyện gì phải chịu tiếng xấu thay cho người khác, nhặt tiện nghi gì đó, chúng ta phải cướp đoạt mà làm. Về phần ra trận đánh nhau nguy hiểm, phải mời quốc sư đại nhân làm trước, ân, mọi người cần phải nhớ kỹ.”
Phùng Cừu Đao cùng các tướng lĩnh nghe vậy đôi mày nhăn lại thật sâu, Phùng Cừu Đao chần chờ nói: “ Nguyên soái, nếu chúng ta cùng quốc sư Đột Quyết kết thành liên minh, đang cần song phương quên mình chém giết, đoàn kết nhất trí mới có thể đánh bại Mặc Xuyết, nếu chúng ta chỉ lo nhặt tiện nghi, còn cho quốc sư đi liều mạng, sợ rằng…không thích hợp lắm?”
Phương Tranh nhìn bốn phía chung quanh, thấy các tướng lĩnh đều gật đầu, đều rất tán thành lời nói của Phùng Cừu Đao.
Phương Tranh cười cười, nói: “ Các ngươi thấy, chính là thắng bại của trận chiến này, ta thấy, cũng là biên cảnh an bình của Hoa triều hơn mười năm thậm chí trăm năm sau, các vị tướng quân thử nghĩ, nếu Mặc Xuyết Khả Hãn bị chúng ta liên thủ tiêu diệt, trên thảo nguyên có phải do quốc sư Mặc Cúc Liên nắm lấy? Cổ nhân có câu, không phải tộc ta, tất có dị tâm, người Đột Quyết nếu không nội đấu, đối với Hoa triều mà nói, không phải