Trọng Sinh Phong Lưu Thiếu Gia

Thái Tuế và Ác Thiếu.


trước sau

[Phương Tranh vừa đi vừa quay đầu lại, trong miệng lẩm bẩm: " Nói ngay chỗ này cũng tốt vậy, có gì mà không thuận tiện chứ..." Nói xong ánh mắt gian tà lăn lóc chuyển dộng, đánh giá những nữ khách hàng trong tiệm.
Phượng tỷ quay đẩu lại trừng hắn: " Tên lưu manh như ngươi thì thuận tiện, nhưng những khách hàng thì phải làm sao bây giờ? Một đại nam nhân ở trong tiệm, bảo người ta làm sao mà không xấu hổ dám mua thứ gì?"
Phương Tranh thầm nghĩ có gì mà ngại ngùng chứ, kiếp trước không phải có không ít nữ tính giữ độc quyền buôn bán nội y hay sao, còn có nam nhân đi bán hang, còn dũng cảm thảo luận về size 35C hay 36D nữa kia, cũng không nhìn thấy có nữ nhân nào ngại ngùng qua. Nói đến rốt cục tư tưởng nữ nhân cổ đại cũng thiếu giải phóng nha.
Hậu viện cũng không quá lớn, ven đưòng có vài cây liễu rũ, ở giữa là một cái sân, bên trong còn có hai gian phòng, cũng chẳng có gì khác vói nhà bình dân bá tánh bình thường.
Phương Tranh quan sát một phen, cười nói: " Chậc chậc, Phượng tỷ, tỷ buôn bán lời bạc nhiều như vậy, sao không bỏ tiền ra tu sửa trong viện một chút? Thật là quá keo kiệt đi."
Phượng tỷ cười mắng: " Đi! Ngươi cho là ai cũng giống như ngươi, từ nhỏ không lo ăn lo mặc, chúng ta còn phải làm việc, phàm là có được địa phương che mưa che nắng, có thức ăn bỏ đầy bụng cũng đã rất thỏa mãn, hơn nữa nơi này cũng không kém, tỷ tỷ hiện tại đều ngủ ở đây đó."
Phưong Tranh cực kỳ kinh ngạc: " Tỷ ngủ ở đây sao? Không tốt lắm đâu? Tỷ là chưởng quỹ, lại còn là một nữ tử, có phải không tiện hay không?"
" Không tiện thì còn có biện pháp gì đây? Ta là đến kiếm bạc, không phải đến hưởng phúc, mỗi ngày nhìn bạc trắng bóng thu vào lòng ta thật vui vẻ, ăn cơm cặn rau cải cũng đều tình nguyện."
Đây rõ ràng là lời suy luận lệch lạc, bạc dùng để xài, vậy mà chỉ cần nhìn bạc trắng bóng cũng nuốt rau cải mà thôi, loại hành vi này đã nghiêm trọng làm nhạt đi mục đích để kiếm bạc.
Phương Tranh dùng lời nói thấm thía: " Phượng tỷ, tỷ phải chú ý thân thể. Thân thể là tiền vốn của sinh mạng, cường độ công việc của tỷ lớn như vậy, mỗi ngày đều cố sức tổn đầu óc, cần phải mua nhiều đồ tẩm bổ, khó trách ta thấy ngực tỷ lại lớn nhiều như vậy, nháo nửa ngày thì ra dinh dưỡng không tốt nên tạo thành hư thũng..."
Phượng tỷ vốn nghe đến vô cùng cảm kích, thầm nghĩ tiểu tử này còn biết quan tâm người khác, sau khi nghe xong nửa đoạn sau, Phượng tỷ nhất thời tức giận đến mày liễu dựng thẳng, đưa tay định véo lấy lỗ tai Phương Tranh.
Phương Tranh cơ trí nhảy ngược ra sau, cười nói: " chậm đã chậm đã, làm trò trước mặt phu nhân của ta, động lác này quá bất nhã rồi đó."
Phượng tỷ nhất thời giật mình, ngại ngùng nhìn thoáng qua Yên Nhiên, chỉ thấy gương mặt nàng đang mĩm cười, không hề có vẻ bất mãn, lúc này mới yên lòng.
Phượng tỷ cười nói: Yên Nhiên cô nương, ta đã quen tùy tiện không lớn không nhỏ cùng tiều tử này, ngươi cũng đừng trách móc."
Yên Nhiên lắc đầu cười nói: " Thế nào như thế, đại danh của Phượng tỷ, Yên Nhiên đã nghe phu quân nhắc tới, nói tỷ không kém tu mi, quả nhiên đã giành một khẩu khí cho nữ tử chúng ta, Yên Nhiên kinh phục còn không hết nữa là."
Phượng tỷ cười xưng không dám, hai nữ tử chỉ nói chuyện vài câu, liền kéo tới chuyện nhà, Phương Tranh âm thầm kinh ngạc, hữu nghị giữa những nữ nhân với nhau, thành lập cũng thật là quá nhanh đó chứ? Nếu Phượng tỷ cũng thân thiết một phen với ta, thiếu gia ta không phải là quá thỏa mãn rồi sao?

Hai vị nữ tử đúng chung một chỗ giống như mẫu đơn u lan, không ai thua ai, trong lòng Phương Tranh cực kỳ vui vẻ, nếu như đem Phượng tỷ thu về luôn, từ nay về sau sẽ cùng Yên Nhiên hầu hạ mình cùng giường...A, thật quá tốt đẹp rồi, làm cho kẻ khác thật sự độnh tâm quá đi. Thiếu gia phải nghĩ biện pháp gì để bắt được Phượng tỷ đây chứ? Không biết có chỗ nào bán xuân dược hay không...
Yên Nhiên cùng Phượng tỷ cười nói, tâm tư vẫn lưu ý Phương Tranh, đôi mắt gian tà của Phương đại thiếu gia liên tục quan sát trên người hai nàng, dáng dấp cực kỳ xấu xa, Yên Nhiên chỉ che miệng cười khẽ, Phượng tỷ lại trừng đôi mắt hạnh: " Uy! Phương đại lão gia, đẽo gọt thứ gì đó? Hình dạng lấm la lấm lét, vừa nhìn đã biết không phải người tốt."
Phương Tranh vô tội trừng mắt nói: " Phượng tỷ, lấm la lấm lét cũng không thẻ trách ta, tỷ cứ đi hỏi phụ thân mẫu thân của ta đi."
" Được rồi, ta hỏi ngươi, mấy ngày hôm trước trong kinh thành truyền đến vị niên thiếu anh hùng, một kẻ thối lui Đột Quyết, có phải là ngươi hay không?"
"" Phượng tỷ, quen biết ta lâu như vậy, lẽ nào tỷ không nhận ra, bản thiếu gia không những tuấn tú mà cả trí tuệ cũng đều xem trọng sao? Hôm nay bản thiếu gia là danh nhân trong kinh thành rồi, có câu thơ nói như thế nào đây? " Kỵ mã ý tà kiều, mãn lâu hồng tụ chiêu."(*), chính là khen bản thiếu gia đó, hắc hắc."( cưỡi ngựa đứng xéo bên cầu, cả lầu mấy cô vẫy tay gọi)
Yên Nhiên đến bên cạnh trừng mắt liếc hắn, che miệng cười nói: " Câu thơ xác thực không sai, ý tứ cũng chuẩn xác, là ngài làm sao? Nhưng thơ hay như vậy dùng trên người ngài nha...Hi hi."
Yên Nhiên còn chưa nói hết lời, nhưng Phương Tranh biết, đoạn sau cũng không có lời gì hay.
Phương Tranh nhìn Yên Nhiên thâm tình nói: " Kỵ mã ý tà kiều, mãn lâu hồng tụ chiêu, mỹ nữ dù có xinh đẹp, cũng còn thua nụ cười của Yên Nhiên, trả thêm!"
Hai nàng nhất thời ngạc nhiên:" Đây là.. .thơ sao?"
Phương Tranh cười ngạo nghễ: " Không sai, là vè!"
Hai nàng liếc mắt nhìn nhau, bật cười khúc khích không ngừng Phương Tranh đắc ý cười. hừ hừ, bị văn tài của bản thiếu gia làm nghiêng ngả phải không? Hanh, nếu làm nghiêng ngả thì còn không mau nằm úp sấp xuống đi..."
Phượng tỷ cùng Yên Nhiên nở nụ cười cả buổi mới yên tĩnh xuống tới. Phượng tỷ kinh ngạc nói: " Nói như vậy, người hoàng thượng phong làm quan ngũ phẩm là ngươi? Ngươi làm quan rồi sao?"
Phương Tranh cười nói: " Đúng vậy, sau này nếu tỳ dám véo lỗ tai ta, bổn thiếu gia…sai, bản quan sẽ sai người cho tỷ ăn đòn."
Lại làm vẻ mặt gian tặc bổ sung một câu: " Đánh đòn đó, hung hăng đánh!" Nói xong ánh mắt Phương Tranh liên tục quan sát bờ mông tròn đầy của Phượng tỷ, mông của đàn bà thật rất mê người, nếu ở trên giường mà đánh mông nàng là cảnh tượng khiến kẻ khác sôi sục máu huyết đến như thế nào...
Gương mặt Phượng tỷ đỏ lên, thầm mắng một tiếng lưu manh, tàn bạo nói:" Ngươi dám!"

Ba người ở trong nội viện cười đùa một hồi, Phượng tỷ nhìn Yên Nhiên nói: " Yên Nhiên muội muội, ta vừa có một số hàng mới về, còn chưa có trưng bày ra ngòai, tỷ tỷ mang muội đi thử xem, thích sẽ đưa cho muội."
Dù ngày thường Yên Nhiên có đoan trang như thế nào, dù sao nàng cũng là nữ nhân, nếu là nữ nhân không thể nào không có hứng thú với phấn son, Yên Nhiên nghe vậy hân hoan nói: " Vậy xin đa tạ tỷ tỷ."
Phưọng tỷ cười nói: " Đừng cảm tạ ta, Nhọc Như Trai có phân nửa cổ phần của phu quân muội, coi trọng thứ gì cứ lấy, dùng đồ của phu quân, là việc thiên kinh địa nghĩa."
Phương Tranh vội cười phụ họa, vừa nhấc chân hắn đi theo hai nàng vào trong tiệm, Phượng tỷ đưa tay cản lại: "Chuyện nữ nhân nam nhân chen vào làm gì? Thành thật ở lại đâv đi, phía trước có nữ khách, ngươi đi không tiện. Ta lập tức gọi người mang sổ sách mấv ngày nay đưa tới cho ngươi xem qua, ngươi dù sao cũng là đại lão bản, làm sao không chịu quan tâm gì chứ?"
Phương Tranh nghe vậy không thể làm gì khác hơn là đặt mông ngồi xuống lan can, nhìn hai vị giai nhân cười khẽ rời đi.
Trong sổ sách liệt kê rất rõ ràng, tất cả thu chi viết rõ ràng bên trong, Phương Tranh mới nhìn một chút đã cảm thấy không có hứng thú, Phương đại thiếu gia thích đếm ngân phiếu, thích đếm bạc, nhưng không thích xem sổ sách. Miễn cưỡng đặt sổ sách sang bên, con mắt nhìn chung quanh, nhìn thấy sương phòng bên trong, cửa phòng chỉ khép hờ, Phương Tranh đứng dậy vỗ nhẹ cửa phòng:" Ai, bên trong có người không?"
Đợi một lúc không nghe động tĩnh, Phương Tranh lớn tiếng nói: "Không ai thì ta vào đó, có mm đang tắm hay gì đó, cũng đừng nói ta không có chào hỏi trước…”
Đẩy cửa, bên trong phòng không có ai. Sương phòng bố tri rất đơn giản, giường bằng gỗ lim, bàn vuông, vài chiếc ghế, ngoài ra không còn vật gì khác.
Trong phòng mơ hồ có một mùi thơm ngát, mùi vị có chút giồng son phấn của ngọc trai, lại giống như hương vị trên thân thể nữ tử.
Phương Tranh hít sầu một hơi, say sưa không ngớt, liền kết luận, Phượng tỷ ở trong gian phòng này.
Nhẹ nhàng nằm ngửa trên giường, Phương đại thiếu gia đêm qua chinh phạt quá nhiều, có chút mệt mỏi, nên liền ngủ một giấc.
Chiếc gối được làm bằng gỗ, cứng rắn không chút thoải mái, Phượng Tranh hơi nghiêng đầu, ở góc giường có một màu hồng ánh vào mi mắt, đưa tay kéo ra nhìn, đó là cái yếm của nữ nhân. Chỉ thấy màu sắc đỏ tươi, ở bên trên thêu một cặp uyên ương giỡn nước, để sát mũi

ngửi, một hương thơm cơ thể nữ tử xông thẳng vào khoang mũi hắn.
Phương Tranh hắc hắc nở nụ cười, nội y của Phượng tỷ cũna thật là phong phú, có người nói nữ tử thích màu đỏ, nội tâm càng cuồng nhiệt không bị cản trở, chuyện phòng the càng thêm vô độ, thiếu gia đã lập chí giải cứu những phụ nữ chịu khổ cô đơn trong thiên hạ, rất rõ ràng, Phượng tỷ chính là đối tượng cần được ta giải cứu.
Phương đại thiếu gia mặt mày rạng rờ đang tự yy, chợt nghe phía trước của hàng nháo một trận, lại có thêm tiếng thét chói tai của nữ nhân, phá hủy! Trong lòng Phương Tranh thoáng lộp bộp, tiện tay bỏ luôn chiếc yếm vào trong lòng, liền khua chân chạy ra, về phần vì sao phải nhét chiếc yếm của Phượng tỷ vào trong lòng, nguyên nhân chân chính sợ chỉ có bản thân Phương đại thiếu gia mới biết được.

Ba bước lại hai bước đã chạy ra trước cửa hàng, một màn trước mắt làm Phương Tranh ngây dại.
Chỉ thấy một nam tử trẻ tuồi đầu trâu mặt ngựa đang sắc mị mị nhìn chằm chằm Yên Nhiên cùng Phượng tỷ, dáng dấp cực kỳ hèn mọn. Vẻ mặt Phượng tỷ đang giận dữ không chút tỏ ra yếu kém trừng mắt nhìn nam tử, Phương Tranh tiến đến, trên mặt Phượng lý liền hiện lên sắc mặt vui mừng.
Nam tử không chút lưu ý đến những vị nữ khách chung quanh đang tập trung nhìn hắn, ưỡn ngực nhìn Phuợng tỷ và Yên Nhiên cười nói: "Hai vị tiểu mỹ nhân, nữ quyến trong nhà tại hạ có hơn mười người, thường ngày thật không tiện ra ngoài xuất đầu lộ diện, hai vị mỹ nhân sao không tạo phương tiện, hạ mình đến phủ đệ của ta giúp đám nữ quyến thử xem hàng hóa chứ? Nếu thử được thỏa mãn, sau này tại hạ chỉ mua son phấn của Ngọc Như Trai các ngươi, đây chính là bút buôn bán lớn nha. Lầu cát đình viện trong phủ đệ tại hạ rất đẹp, hai vị mỹ nhân nếu có ý định, sau khi thử hàng xong, tại hạ nguyện bồi hai vị du ngoạn..."
Phương Tranh nhìn thấy tình hình không khỏi giận tím mặt, nếu đổi lại là ngày thường, Phương Tranh thật muốn đi tới kết bạn cùng hắn một phen, dù sao phong cách đùa giỡn phụ nữ đàng hoàng của hắn lại rất giống mình, anh hùng trọng anh hùng, còn chuẩn xác cho Phương đại thiếu gia còn có thể cùng hắn tụ một ổ, có thể đùa chơi trò song long hí phượng.
Nhưng hiện tại, tên hèn mọn này đang đùa giỡn chính là nữ nhân của hắn, vậy trăm triệu cũng không thể tiếp nhận, mẹ nó! Nữ nhân của lão tử, chỉ để cho một mình lão tử đùa giỡn, vương bát đản ngươi từ đâu chui tới, dám xen miệng thưởng thức trong ổ của ta chứ?
Sự tình còn chưa hiểu rõ ràng, Phương Tranh không tiện phát tác, vì vậy hắn ngăn chặn Phượng tỷ đang nổi giận, hỏi: " Cửa tiệm không phải không cho nam nhân vào sao?" Hắn lại chỉ chỉ tên nam tử: " Vật thể này là gì? Xuân ca?"
Phượng tỷ tự nhiên không biết cái gì gọi là Xuân ca, nghe vậy ủy khuất nói:" Chính do hắn cường ngạnh xông vào, trách được ai?
Hắn còn muốn ta cùng Yên Nhiên muội muội đi tới phủ đệ của hắn, nói là cho gia quyến trong phủ hắn thử hàng..."
Hiểu rõ rồi, hành vi của tiểu tử này cũng không có ý tứ sai biệt gì với hành động cướp đoạt dân nữ.
Nhã hứng tán gái của tên đầu trâu mặt ngựa bị người quấy rối, rất không vui vẻ, con ngươi chuyên động thật tà khí, lỗ mũi hếch lên trời nói Phương Tranh: " Ngươi là ai? Không đầu không đuôi xông ra, hiểu quy củ hay không?"
Phương Tranh nghe vậy lại càng lứa giận ngập trời, mẹ nó! Dám ở trước mặt lão tử mà sĩ diện, không biết biệt hiệu trước đây của lão tử kêu là Phương thái tuế sao?
Phương Tranh liếc mắt nhìn hắn: " Ta nói vị hèn huynh này..."
Nam tử ngẩn người: " Ai là hèn huynh?"
" Nga, ta thấy bề ngoài của các hạ hèn mọn, khuôn mặt dữ tợn, vì vậy xưng hô các hạ là hèn huynh, không ngại chứ?" Phương Tranh kiên trì giải thích.
Những nữ khách vây xem trong tiệm nghe vậy đều che miệng cười khẽ. Yên Nhiên cùng Phượng tỷ nhìn thấy vẻ mặt của Phương Tranh, không khỏi nhìn nhau lắc đầu cười khổ.
Nam tử nghe vậy liền ngẩn người, tiện đà giận dữ nói:" Ngươi con mẹ nó..."
" Ai, nói cẩn thận một chút, đừng trách ta không nhắc nhở ngươi, ta thấy ấn đường của hèn huynh biến thành màu đen, mặt như màu đất, tất có tai ương đổ máu, không có gì bất ngờ xảy ra, hôm nay lúc hèn huynh về nhà, lệnh đường đại nhân rất có khả năng không nhận ra ngươi." Phương Tranh cười túm tỉm nói. Trong lòng đắc ý không ngớt, ta thật là giỏi quá! Dùng luôn ba thành ngữ liên tiếp nhau đó nha...

Vị hèn huynh này đại khái cũng thuộc loại người ăn chơi trác táng không thành khí, nghe vậy giận dữ không nhịn nổi, liền nhấc vạt áo định xông lên đánh Phương Tranh. Nhưng khóe mắt thoáng nhìn, đã thấy bên ngoài cửa có mấy người mặc trang phục hộ viện đang xắn tay áo, hèn huynh nhất thời liền dừng lại. Hảo hán không ăn mệt truớc mắt, hôm nay không mang theo người giúp đỡ, đành phải nhịn tạm thời, trở lại dẫn người tới, lại xuất ra ác khí.
Vì vậy hèn huynh cười nhạt mấy tiếng bắt đầu nói chuyện, dân gian gọi hành vi này là tới sườn núi thì phải xuống lừa, thuộc loại hành vi hàm súc biết tự lượng sức mình: " Ta không biết ngươi là ai, nhưng ta bội phục dũng khí của ngươi. Nhưng lăn lộn tại kinh thành, nên tự lượng sức, người nào có thể chọc, người nào không thể chọc, phải xem vào tầm mắt mình, đi khắp kinh thành hỏi thăm thử, ai dám chọc ta? Tiểu tử, chờ xem, ngươi đã gặp chuyện không may lớn rồi."
Phương Tranh cũng không có hứng thú nghe những lời này, nên rất không vui vẻ, tiều tử này đùa giỡn nữ nhân của ta, còn dám uy hiếp ta? Trước đây lão tử là thái tuế, hiện tại lại là bá tước cộng thêm là ngũ phẩm mệnh quan triều đình, nếu bị một tên mao đầu tiểu tử như ngươi uy hiếp, sau này còn làm thế nào lăn lộn? Không được, hôm nay chết sống cũng không cho hắn bình an đi ra ngoài, thiếu gia phong lưu như lão tử, cũng có thể kiêm thêm chức ác bá cũng tốt thôi.
Ác bá đương nhiên phải có những người giúp tay vẽ đường cho hươu chạy, vì vậy Phương Tranh trừng mắt nhìn mấy hộ viện đứng ngoài cửa: “Các ngươi là người chết sao? Chủ mẫu bị khi dễ các ngươi cứ đứng một bên nhìn?"
Hộ viện dẫn đầu ngượng nghịu đầy mặt: " Thiếu gia, không phải chúng tiểu nhân không muốn ra tay, nhưng là do phu nhân không cho..."
" Phu quân, là thiếp không cho bọn họ động thủ." Yên Nhiên kéo Phương Tranh qua một bên, nói nhỏ: " Hôm nay phu quân thân ở quan trường, nêu hôm nay động thủ, truyền ra chỉ sợ làm hại đến thanh danh phu quân."
Phương Tranh bĩu môi nói: ”Tổn hại cái rắm! Nếu ngay cả lão bà cũng không thể bảo hộ, vậy chức quan này làm còn có ý nghĩa gì?"
Yên Nhiên nghe vậy trái tim ấm áp, có một nam nhân bảo vệ nàng, bảo hộ nàng không bị tổn thương, cả đời này đã là đáng giá.
Vui mừng thì vui mừng, nhưng Yên Nhiên không thể tùy ý để Phương Tranh làm chuyện điên rồ, từ trang phục của tên nam tử là có thể nhìn ra được, lai lịch của hắn không nhỏ, hôm nay Phương Tranh chỉ là ngũ phẩm tiểu quan mới bước chân vào quan trường, vạn nhất đắc tội người không nên đắc tội, đây chẳng phải là gây tai họa cho phu quân sao?
Yên Nhiên quýnh lên, đang định khuyên tiếp, nhưng Phương Tranh lại chỉ vào tên nam tử kia huớng đám hộ viện ngoài cửa lớn tiếng quát: "Con mẹ nó! Đánh cho lão tử! Đánh cho mẹ hắn cũng không nhận ra hắn!"
Suy nghĩ một chút, Phương Tranh nghĩ hẳn mình nên nhã nhặn một chút, đã làm quan nha, gặp thời khắc này cũng nên chú ý thân phận, chí ít không thể biểu biện giống mội tên tiểu lưu manh bên đưòng, như vậy rất hạ giá.
Vì vậy Phương Tranh lại sửa lời nói: " Bỉ kỳ nương chi(**)! Đánh cho cả lệnh đường đại nhân(***) cũng không nhận ra hắn!"
Câu này nhã nhặn hơn rồi chứ? Phương đại thiếu gia lại thêm một lần tán thán trong lòng: " Hắc! Ta đúng là quá tài hoa!"
Chú thích:
(**) = Con mẹ nó !
(***) = Mẫu thân


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện