Trọng Sinh Phong Lưu Thiếu Gia

Hành hung.


trước sau

Đám hộ viện sớm đã không kìm nén được nữa, nóng lòng muốn tỷ thí, nghe được gia chủ nói, nhất thời không chút do dự đấm thẳng một quyền vào mặt, nam tử kia kêu thảm một tiếng, "ầm ầm" ngã xuống đất. Ngay sau đó, chúng hộ viện loạn quyền phi cước nối gót theo sau, đánh cho đến khi nam tử kia hộc máu, răng cửa gãy mất hai cái, nằm rạp trên mặt đất, tựa hồ ngay cả rên rỉ cũng không có đủ khí lực.
Nhóm nữ khách trong điếm sợ tới mức hoa dung thất sắc, tiếng la hét sợ hãi vang lên từng đợt này đến đợt khác, nhưng đám hộ viện như hung thần ác sát đang ngăn cản ở cửa, các nàng không dám chạy ra ngoài, một đám người lui dần vào trong góc, hoảng sợ nhìn mấy gã hộ viện hành hung người giữa ban ngày ban mặt.
Chứng kiến đánh cũng đã không sai biệt bao nhiêu, Phương Tranh phất phất tay, đám hộ viện thối lui sang một bên.
Phương Tranh nhìn thấy bộ dạng của nam tử kia máu me nhầy nhụa, không khỏi hơi nhíu mày, âm thầm nghĩ, bản thân mình có phải đã hơi quá tay rồi hay không? Thiếu gia ta là người có nhân phẩm nha, sao có thể làm cái loại chuyện ỷ thế hiếp người này? Chuyện này lấy thước đo cũng cảm thấy có điểm hơi quá, nhưng đám hộ viện vì muốn tỏ lòng trung tâm với Phương Tranh, cho nên xuống tay không thể hàm hồ, tuyệt đối dùng hết lực, cái này thì tốt rồi, gã hỗn đản này xui xẻo gần chết.
Phương Tranh bước lên phía trước, trong miệng tấm tắc một tiếng: " Ai nha, quá tàn nhẫn, sặc mùi máu tanh, tạm thời đừng cử động nha...."
Ngồi xuống trước mặt gã nam tử, Phương Tranh cau mày chia hai ngón tay ra, cẩn thận cầm góc áo của nam tử đó, nhẹ nhàng trở mình cho nam tử đó nằm ngửa lên, biểu tình của hắn giống như đang cầm một đống phân.
Nam tử vẫn im thin thít như cũ, trên mặt sớm đã sưng vù đến mức không còn nhận ra bộ dạng ban đầu. Tựa như trúng phải "Diện mục toàn phi cước" trong truyền thuyết ….
Phương Tranh gật gật đầu, khẳng định nói: " Ân, không sai, quả nhiên ngay cả mẹ hắn cũng không thể nhận ra được hắn."
Dứt lời Phương Tranh nghiêm mặt, hung hăng nói: " Người đâu! Đi báo quan cho ta, tiểu tử này ban ngày ban mặt mà dám chọc ghẹo con gái nhà lành, cũng có ý đồ đánh mệnh quan triều đình, tội đáng phải xử trảm!"
Một gã hộ viện trong đám người bước ra, hướng Phương Tranh ôm quyền, liền xoay người chạy thẳng đến phủ nha môn thành Kim Lăng.
Gã nam tử kia tuy rằng bị đánh trông vô cùng thê thảm, nhưng lại không hoàn toàn mất đi ý thức, nghe vậy khẩn trương ngẩn đầu lên, thanh âm yếu nhược giải thích: " Ta.... Không có...không có...."
Phương Tranh không để cho hắn kịp nói hết lời, vội vàng đem đầu của hắn hung hăng đè xuống mặt đất, quát lớn: " Câm miệng! Không tới lượt ngươi mở miệng nói chuyện, cẩn thận lão tử biến ngươi thành tử thi luôn!"

Lần này dùng súc quá mạnh mẽ, rốt cuộc nam tử cũng đã bất tỉnh ở trước mặt bao nhiêu người.
Phương Tranh ngơ ngác nhìn bàn tay của mình một chốc, ngạc nhiên không thôi, thân xử nam cùng phi xử nam thật sự là có khác biệt lớn nha, hay là tối hôm qua, bản thân ta trong lúc vô tình đã luyện được thái âm bổ dương trong truyền thuyết?
Lúc này, Phượng tỷ củng Yên Nhiên tiến lại gần, Yên Nhiên lo lắng nói: " Phu quân...làm lớn chuyện tình liệu có gây thêm phiền toái hay không?"
Phương Tranh không thèm quan tâm nói: " Yên tâm đi, còn có thể gặp thêm phiền toái gì, chuyện này chúng ta làm đúng theo lý lẽ mà."
Dứt lời gọi hai gã hộ viện sang một bên, lệnh cho bọn hắn đưa Yên Nhiên hồi phủ trước.
Yên Nhiên khăng khăng lắc đầu: “Không, thiếp muốn ở lại đây cùng với phu quân."
Phượng tỷ ở bên cạnh cũng gật đầu, tỏ thái độ nàng cũng muốn ở lại cùng Phương Tranh gặp quan.
Phương Tranh nóng nảy: " Các nàng ở lại đây làm gì hả? Chuyện này cũng không phải bình thường nha? Một ngày nào đó nguời ta cướp lão bà của ta thì làm sao bây giờ, ta không cao hứng đâu..."
Phượng tỷ trừng mắt liếc hắn một cái: " Đến lúc này rồi mà còn ba hoa! Chuyện này xảy ra ở trong điếm của ta, người ta làm chưởng quỹ còn không đủ tư cách ở lại hay sao?"
Phương Tranh bất đắc dĩ nói: " Được, các nàng muốn ở lại thì cũng được, bất quá ta phải nhắc nhở các nàng một chút, lên công đường các nàng đừng sợ hãi, nếu hai người mà sợ hãi đến mức hai chân mềm nhũn, đầu gối vô lực, cái gì cũng khai, vậy thì hỏng hết chuyện, không bằng quay trở về nhà thì tốt hơn a.!"
Phượng tỷ cả giận: "Đi đâu! Chúng ta đường đường chính chính, chưa từng làm qua việc trái với lương tâm, cũng không có trêu chọc đến ai? Ngươi cho rằng chúng ta cũng giống như ngươi hay sao, trong bụng toàn ý tưởng bất chính...."
Yên Nhiên nhịn không được, dù sao Phượng tỷ cũng đang nói phu quân của nàng, nghe vậy nhẹ nhàng kéo ống tay của Phượng tỷ, muốn nói gì nhưng lại thôi.

Phượng tỳ vui vẻ: "Ô, muội muội đau lòng rồi sao? Không muốn chứng kiến phu quân bị mắng sao? Tiểu tử này thật sự là có phúc khí nha, ngươi có nương tử như nàng, mọi chuyện ủy khuất gì đều không gặp phải, hì hì."
Ba người không coi ai ra gì, đứng ở trước cửa hàng chòng ghẹo nhau, trên mặt đất cạnh đó, còn có một gã nam tử nằm im bất động, toàn thân máu me nhầy nhụa, không khí chung quanh có vẻ rất là quỷ dị.
Sau khoảng hai nén hương thời gian, rốt cuộc quan công sai của nha phủ Kim Lăng cũng đã tới. Tổng cộng có ba người đến đây, trong đó có một gã nam tử tay cầm phác đao cùng xích sắt, thân mặc quan phục bổ đầu, vừa đi vừa quát dẹp đường dân chúng vây kín chung quanh. Bước đến gần nam tử đang nằm rạp trên mặt đất, nhấc tay thăm dò nhịp thở của hắn, xác định người này còn chưa chết, ngẩng đầu nhìn ba người Phương Tranh, càu mày hỏi: " ở đây xảy ra chuyện gì?"
Dứt lời hắn liền ngây dại, một nam hai nữ trước mặt này, nam thì không nói, nhưng nhan sắc của hai vị nữ tử này tựa như hoa dung nguyệt mạo, diễm quang bức người, nhiều năm nay hắn hành tẩu trong Kim Lăng thành, cũng chưa từng thấy qua nữ tử nào có dung mạo xinh đẹp như vậy.
Chứng kiến gã bổ đầubiểu tình mê gái, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Yên Nhiên cùng Phượng tỷ, trong lòng của Phương Tranh bỗng nhiên cảm thấy không được thoải mái. Tại sao người cổ đại nhìn thấy mỹ nữ đều một bộ dạng thiếu đạo đức như thế? Bởi vậy có thể thấy được, tinh thần văn minh trong xã hội quá mức thất bại nha. Quay đầu lại phải đề tỉnh một câu cho hoàng đế lão gia tử mới được.
Bất mãn "hừ" một tiếng, Phương Tranh nói: " Uy ! Nói ngươi đó! Mau chóng hoàn hồn lại đi!"
Gã bổ đầubị người ta quấy rầy nhã hứng thưởng thức mỹ nữ, tâm tình rất bất mãn, sau khi chấn chỉnh lại tinh thần, hướng về phía Phương Tranh ác thanh nói: "Người bị thương nằm trên mặt đất là do ngươi làm?"
Phương Tranh trợt mắt nói: "Càn rỡ! Ngươi nói chuyện như thế cùng mệnh quan triều đình sao? Thái độ gì đây! Có hiểu thế nào là chấp pháp nghiêm minh không?"
Bổ đầunghe được, tinh thần không khỏi hốt hoảng, bỗng nhiên như bừng tỉnh đại ngộ.
Làm chức quan bổ đầutrong kinh thành đều không được tốt lắm, một gạch nện trúng mười người, có chín người là đại thần trong triều. Nhìn tình hình này, vị nam nhân trẻ tuổi trước mặt này sợ rằng đắc tội không nổi, phỏng chừng không phải đại quan thì cũng phải là cậu ấm vương tôn quý tộc.

Hắn chỉ là một cái bổ đầunhỏ nhoi, có mấy cái đầu mà dám đắc tội với đám quý tộc trong kinh thành?
Suy nghĩ một hồi, gã bổ đầulập tức sửa lại ngữ khí:" Vị công tử này...Ách, vị đại quan này, dám hỏi ngài họ gì?"
Phương Tranh kiêu căng nói: " Bổn quan phải nói cho ngươi biết sao? Ngươi là quan mấy phẩm hả?"

Bổ đầumỉm cười nói: "Hồi bẩm đại nhân, hạ quan là bổ đầucủa phù nha môn tại Kim Lăng thành, quan bát phẩm!"
Phương Tranh dùng miệng lưỡi quan lại, nói: " Ngươi là bổ đầuquản lý trật tự công cộng? Vậy ngưoi có biết cái gì gọi là thương dân như con hay không? Cái gì gọi là chấp pháp như sơn? Ngươi ngay cả trình tự phá án còn không phân biệt được hay sao? Ngươi đến đây, mà một..không...phong tỏa hiện trường hai không cho người chăm sóc nghi phạm, lại gặng hỏi một người không quan hệ cùng với chuyện này, hồ đồ ngu đần như thế, ta xem ngươi không muốn làm bổ đầu nữa phải không?"
Bổ đầunghe vậy nhất thời đổ mồ hôi lạnh, sợ hãi nói:" Dạ dạ, hạ quan biếl tội, hạ quan đáng chết!"
Nói xong phân phó cho thủ hạ, chính là bổ khoái nhanh chòng tiến lên gạt đám ngươi đứng xem náo nhiệt ở chung quanh, lại khom lưng ngồi xuống cẩn thận thăm dò thương thế của người nam tử, mọi chuyện được tiến hành đâu vào đấy. Phương Tranh quan sát tình hình này thỏa mãn gật đầu, người ta nói nhìn quan thì phải nhìn phẩm vị, lời nay đúng là không phải giả.
Bổ đầu tất bật nửa ngày, mọi việc đều được xử lý gọn gàng không sai biệt lắm, lúc này hắn mới nghĩ đến bản thân mình đã quên không hỏi vị đại nhân trẻ tuồi này tên họ là gì, làm quan chức gì ở trong triều đình, không quan tâm tước vị cao bao nhiêu, dù sao cũng phải có một cái danh hào chứ?
Vì thế hắn bước tới trước mặt Phương Tranh, cười bồi nói: "Dám hỏi cao danh quý tánh của vị đại nhân này, phủ đệ nha môn ở đâu? Hạ quan phải làm tròn trách nhiệm, không thể không hỏi, xin đại nhân lượng thứ."
Phương Tranh hừ mũi một tiếng, ngẩng mặt lên trời nói: "Được thôi, bổn quan họ Phương, về phần nha môn ở đâu...Khụ, chuyện này là cơ mật không thể tiết lộ cho ngươi biết, dù sao cũng lớn hơn so với ngươi."
Lấy tính tình của Phương đại thiếu gia, gặp người có chức quan nhỏ hơn so với hắn, làm sao có thể không toát ra khí thế bá vương, khoe khoang một phen? Nhưng sự thật là hắn không thể nói được mình đang làm việc tại nha môn phủ đệ nào, Hữu Tán Kỵ Thường Thị, không nha môn, không thực quyền, đi theo hoàng đế kiếm cơm qua ngày mà thôi, chức vụ này rất mơ hồ, Phưong đại thiếu gia sợ sau khi nói ra, vị bổ đầunày nghe không hiểu. Hắn nghe không hiểu chỉ là một việc nhỏ, nhưng bản thân mình mất mặt mới là việc đại sự.
Bổ đầuthấy Phương Tranh không chịu tiết lộ chân tướng, mặc dù có chút bất đắc dĩ nhưng lại cảm thấy vô cùng khó xử, nghe khẩu khí của người này, lai lịch của hắn tuyệt đối không nhỏ. Vì thế, bổ đầungập ngừng nói: "Chuyện này....hạ quan cả gan tiếp tục hỏi một câu, đại nhân có biết là người nào đã báo quan hay không?"
Phương Tranh đắc ý giơ ngón tay cái lên, chỉ chỉ vào mình, cười nói: "Bổn quan báo." Nhiệt tình vì lợi ích chung, thiết diện vô tư, chỉ có bao nhiêu đó, mới có thể hình dung bổn thiếu gia mà thôi.
"Đại nhân đã từng nhìn thấy hung thủ đánh người?"
Phương Tranh gãi đầu khẳng định nói: "Nhìn thấy."
Bổ đầunghe vậy mừng rỡ: "Ở đâu? Kẻ hành hung đánh người ở đâu?"
Phương Tranh lại dùng ngón tay cái chỉ chỉ vào chính mình: "Ở chỗ này."

"A?" Bổ đầucùng hai gã bổ khoái đều trợn mắt há hốc mồm, bổ đầucẩn thận nói: "Ý của đại nhân, là ngài đánh người này thành bộ dạng như vậy?"
Phượng Tranh bất mãn nói: " Ngươi bị lãng tai hay sao? Không phải bổn quan đã thừa nhận rồi đó thôi."
Bổ đầu xoa trán lau mồ hôi, nhịn không được nặng nề thở dài một hơi. Hiện tại, hắn đã bắt đầu cảm thấy hối hận tại sao lại đi tới chỗ này, làm quan sai nhiều năm, hắn còn chưa từng thấy qua vị đại quan triều đinh nào dám nhận mình đánh người trên phố. Đánh thì đánh, lại còn tỏ ra vênh váo đắc ý, đứng nguyên tại đương trường không đi, đây không phải là trắng trợn khiêu khích với quyền uy của nha môn công sai hay sao?
Nhưng người ta là mệnh quan triều đình nha, khiêu khích thì thế nào? Bắt cũng không dám bắt, thả lại càng không dám thả, lúc này trong lòng của vị bổ đầuloạn thành một mớ bòng bong, không biết nên làm như thế nào cho phải.
Vị bổ đầuvẻ mặt đau khổ nói: "...Phương đại nhân, chuyện này...nên làm thế nào bây giờ?"
Phương Tranh trừng mắt nói: "Ngươi là người phá án, lại đi hỏi ta nên làm thế nào bây giờ?"
Đột nhiên, biểu tình của Phương Tranh tựa như chỉ hận không thể rèn sắt thành thép, nghiêm mặt nói: "Không làm tròn bổn phận a! Vô năng a! Thiếu nợ thì trả tiền, giết người thì đền mạng, chuyện này là một việc kinh thiên địa nghĩa, đánh người đương nhiên phải bắt về nha môn tra khảo, hỏi khẩu cung rồi bắt ký tên điểm chỉ, sau đó ném vào đại lao, nên bồi thuờng tiền thì bồi thường tiền, nên ngồi đại lao thì ngồi đại lao, chuyện này còn bắt ta phải dạy cho ngưoi hay sao? Ngươi làm cách nào có thể leo lên được vị trí bổ đẩu này?"
Dân chúng đứng xem náo nhiệt chung quanh, nghe được những lời hiên ngang lẫm liệt của Phương Tranh, mọi người trầm trồ vỗ tay khen ngợi. Mọi người cũng không hiểu rõ đầu đuôi câu chuyện, nhưng Phương đại thiếu gia nói mấy câu đó, bọn họ nghe rất lọt tai, trong lúc nhất thời hiện trường náo nhiệt vô cùng, Phương Tranh càng đắc ý không thôi, cợt nhả hướng mọi người chắp tay đa tạ.
Phượng tỷ cùng Yên Nhiên ở một bèn sớm đã bật cười thành tiếng, người này sao lại có thể điêu ngoa như thế? Chẳng lẽ hắn đã quên chính mình mới là hung thủ đánh người hay sao?
Vị bổ đầu nghe vậy tựa như sắp phải khóc đến nơi, không nên đùa giỡn như vậy đấy chứ! Vị đại nhân này, phải chăng đầu óc có vấn đề? Làm sao phá án đương nhiên không cần phải dạy ta….Nhưng làm theo như lời ngươi nói, nếu muôn bắt người, thì người đó chính là ngươi a, không quản ai đúng ai sai, ta dám bắt ngươi sao? Ta bắt ngươi, sau này còn có thể sống một cuộc sống yên ổn hay sao?
Suy nghĩ thật lâu sau, bổ đầu nhịn không được bắt đầu suy đoán lung tung:" Vị đại nhân này, phải chăng cố tình nói ngược lại hay sao?"
Các vị đại nhân nói chuyện vẫn thường cao thâm bí hiểm, thật khiến cho người ta cảm thấy khó hiểu!


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện