Nghĩ ngược lại, kỳ thực....Trường Bình cũng không có gì không tốt, vì sao phải trốn tránh, kháng cự lại nàng đây? Ngày trước tính tình của nàng bất hảo, nhưng hiện tại ở trước mặt thiếu gia ta, không phải là dễ bảo sao? Ngoại trừ vừa rồi mới bị nàng cắn một ngụm.
Lắc đầu, vừa rồi lúc gần đi, ánh mắt thâm tình mà u oán của Trường Bình, cứ một mực quanh quẩn ở trong đầu của Phương Tranh, xua đi không được.
Bản thân mình có phải đã bị nàng cắn cho choáng váng? Phương Tranh âm thầm bất mãn đối với chính mình.
Rèm xe vén lên, ngó đầu ra bên ngoài: " Tiểu Ngũ, phụ cận có y quán nào không?"
" Thiếu gia, ngài mắc bệnh sao?" Tiểu Ngũ cực kỳ hoảng sợ, tên gia hỏa này không hiểu chuyện gì, thật sự lo lắng cho an nguy của Phương Tranh, bộ dạng vẫn một mực biểu hiện trung tâm trước mặt Phương đại thiếu gia, diễn cảm rất khoa trương.
" Ngươi mới mắc bệnh đó! Tạm thời không quay về phủ, đưa thiếu gia đi tìm y quán."
" Thiếu gia, không bệnh đi tìm y quán để làm chi?"
" Tiểu Ngũ a, ngươi lại đây, đến gần một chút..." Phương Tranh cười híp mắt ngoắc tay, biểu tình ôn hòa, đợi cho Tiểu Ngũ đến gần, Phương Tranh biến sắc, hung hăng đập một cái thật mạnh lên đầu của Tiểu Ngũ, nói: " Tiểu tử ngươi hiện tại càng ngày càng quản nhiều chuyện a! Thiếu gia ta nói như thế nào, thì ngươi liền làm như thế đó, hỏi nhiều câu vô nghĩa như vậy để làm gì?"
Trong thành Kim Lăng có không ít y quán, cỗ xe ngựa dừng lại trước một y quán trên đường lớn chợ hoa, Tiểu Ngũ cung kính đỡ Phương Tranh bước xuống xe.
Hiện giờ, trong y quán không có nhiều người lắm, cùng người hiện đại giống nhau, đầu năm nay dân chúng mắc bệnh, phàm là không phải cái loại cần mạng già, bình thường sẽ không đến y quán điều trị thuốc thang.
Phương Tranh bước xuống xe ngựa, nhẹ nhàng nhấc chân đi vào trong y quán, Tiểu Ngũ xoa đầu nhăn nhó, thần tình nghi hoặc bước theo phía sau.
Y quán không lớn, bên trong có hai ba vị lang trung ngồi khám bệnh ở trong đại sảnh, ngăn cách nhau bằng một tấm mành, Phương Tranh âm thầm tán thưởng không thôi, nguyên lai thời cổ đại lạc hậu mà đã biết cách chăm sóc người bệnh.
Tùy tiện xốc tấm mành lên, Phương Tranh tiến vào, lang trung bên trong là một vị lão nhân ước chừng trên dưới sáu mươi tuổi, bởi vì không có người tới khám bệnh, lão lang trung đang ngồi vuốt râu, nhắm mắt dưỡng thần.
Nghe được động tĩnh của rèm che, lão lang trung mở mắt ra, nhìn thấy Phương Tranh liền vội vàng đứng dậy hành lễ nói: " Lão hủ ra mắt đại nhân, không biết quý thể của đại nhân đã phát sinh chuyện gì?"
Phương Tranh ngẩn người: " Di? Làm sao ngươi biết ta làm quan?"
Lão lang trung cũng ngẩn người theo, nhưng tức thì hơi có vẻ đắc ý, cười nói: " Lão hủ ngoại trừ y thuật ra, đối với tướng thuật cũng có đọc lướt qua." Lão nhân bộ dạng đúng là một nhân tài toàn năng.
" Nga? Lợi hại vậy!" Phương Tranh nửa tin nửa ngờ nói: " Vậy ngươi có thể đoán được ta làm quan mấy phẩm hay không? Nói đúng, bổn quan sẽ trọng thưởng."
Lão lang trung vuốt râu, trầm ngâm suy nghĩ một chút, dường như trong lòng đã có tính toán nói: " Ngũ phẩm."
Phương Tranh ngạc nhiên, trợn tròn hai mắt nhìn: " Hắc! Quá chuẩn!" Lão nhân này thật sự rất lợi hại nha.
Phương Tranh cao hứng đưa tay sờ vào trong ngực, tính toán lấy mấy lượng bạc vụn khen thưởng cho lão lang trung, cúi đầu vừa nhìn, không khỏi giận tím mặt: " Ta kháo! Hóa ra ngươi là kẻ lừa đảo! Ta còn tưởng ngươi đoán đúng, không ngờ thì ra là như thế, ngươi tính đùa giỡn lão tử hay sao?"
Nguyên lai khi Phương Tranh cúi đầu xuống dưới, lại nhìn thấy mình mới từ trong cung đi ra, trên người vẫn còn mặc nguyên bộ quan phục ngũ phẩm, nói cách khác, cơ bản chuyện này không cần tính, chỉ cần nhìn thì ai cũng biết hắn là quan ngũ phẩm mà thôi. Lão nhân này không hiểu có biết chuẩn bệnh hay không, dù sao bổn sự gạt người của hắn cũng không sai a.
Lão lang trung vẻ mặt vô tội: " Vị đại nhân này, ngài mặc quan phục mà chính mình cũng không biết, lão hủ còn tưởng rằng đầu óc ngài có vấn đề, đến tìm lão hủ chuẩn bệnh...."
" Ngươi...." Phương Tranh nghẹn lời, vừa rồi mải suy nghĩ chuyện tình của công chúa, phân tâm, không nghĩ ra lại bị lão nhân này một đường mai phục.
Lão lang trung chắp tay cười nói: " Chuyện vừa rồi là do chứng kiến đại nhân tâm tình phấn khởi, cho nên lão hủ làm trò trước mặt đại nhân, thỉnh đại nhân chớ nên trách tội."
" Hừ! Quên đi, không tính toán với người già. Ta hỏi ngươi, ngươi thật sự biết chuẩn bệnh sao?"
Lão lang trung giống như bị gãi đúng chỗ ngứa, nghe vậy liền ngạo nghễ nói: " Đó chính là bổn sự gia truyền kiếm cơm của lão hủ, ngài nói ta có thể chuẩn bệnh được hay không?"
Phương Tranh cười nói: " Như vậy thì tốt rồi, ta đây, tìm ngươi không phải là vì chuẩn bệnh..."
" Vậy có chuyện gì sao?" Lão lang trung nhíu mày, ngoại trừ chuyên môn ra, quả thật hắn không thể trả lời được những chuyện tình khác.
Phương Tranh móc ra hai thỏi bạc, đặt ở trên bàn: " Rất đơn giản, ngươi viết cho ta một tờ giấy báo bệnh, khoảng nửa tháng."
" Cái gì gọi là giấy báo bệnh?" Lão lang trung ngạc nhiên hỏi.
" Giấy báo bệnh cũng không biết? Các ngươi làm ăn không chuyên nghiệp nha." Phương Tranh lắc đầu, không kiên nhẫn nổi, bắt đầu giải thích hàm ý " giấy báo bệnh" cho lão lang trung.
" ....Thì ra là thế, nhưng chuyện này.... Giấy báo bệnh, có chỗ lợi gì?" Lão lang trung tiếp tục hỏi, sống đến già, học hỏi đến già, tinh thần học hỏi của lão lang trung, rất siêng năng.
" Tác dụng không lớn, chỉ muốn trình lên cho cấp trên nhìn xem, chốn việc công ít bữa, chứ không có chuyện gì lớn lao."
" Chuyện này không thành vấn đề!" Lão lang trung động tâm nhìn hai thỏi bạc trên bàn, không chút do chuẩn bị giấy bút lên trên bàn, hỏi: " Nói đi, ngài biết những bệnh nào?"
Lời này làm sao lại cảm thấy khó nghe như vậy? Phương Tranh không được tự nhiên, ho khan hai tiếng: “ Ngươi kinh nghiệm phong phú hơn so với ta, ngươi cảm thấy được bệnh nào cần phải điều trị nửa tháng mới có thể khỏi, thì viết vào mới phải chứ?”
Lão lang trung trầm ngâm một lát, tiếp theo hai mắt sáng ngời: " Bệnh trĩ, thế nào?"
Phương Tranh trợn mắt: " Di? Bằng vào niên kỷ của ta có thể bị bệnh trĩ sao? Hơn nữa, bệnh này đọc lên khó nghe như thế! Đổi bệnh khác đi."
Lão lang trung tiếp tục trầm ngâm, sau đó nói: " Vậy cũng chỉ còn bệnh thương hàn, như thế nào?"
" Bệnh thương hàn? Hắc hắc, bệnh này không sai, vừa nghe liền đã tưởng tượng ra một người làm lụng vất vả, dốc hết tâm huyết vì nước vì dân, hảo, đúng là nó!" Phương Tranh cao hứng vỗ đùi, quyết định nguyên nhân phát bệnh nửa