Trọng Sinh Phong Lưu Thiếu Gia

Phùng Cửu Đao hồi kinh.


trước sau

Cười tủm tỉm cầm tờ giấy báo bệnh, Phương Tranh trờ về phủ. Nằm trên giường đầu óc bắt đầu tự hỏi, ngày mai phải tìm biện pháp nào dâng giấy báo bệnh lên đây? Nếu là bệnh nhân, nên làm ra tư thái của bệnh nhân, giống như hiện tại tinh thần khỏe mạnh như vậy khẳng định sẽ không thích hợp, nếu không ngày mai giả vờ hấp hối, sau đó gọi hai hộ viện dìu bản thiếu gia lên kim loan điện? Thế nhưng...loại biểu diễn này có phải quá mức phô trương hình thức bề ngoài hay không?
Có lẽ đổi cách khác, ngày mai tại kim loan điện ở ngay trước mặt hoàng thượng cùng quần thần, lại một phen diễn thuyết tỏ vẻ dõng dạc yêu nước, sau đó đang nói, bỗng nhiên bản thiếu gia phun ra một ngụm máu, thân thể lảo đảo vài cái, nắm chặt nắm tay tỏ vẻ như muốn chống lại bệnh trạng, cuối cùng nhắm mắt lại, hiên ngang ngã xuống tấc đất mà ta đã từng anh dũng chiến đấu của kim loan điện, sau đó sẽ thuận lợi móc ra tờ giấy báo bệnh đưa cho hoàng thượng, thỉnh hắn ký một chữ....
Suy nghĩ vài loại phương án, Phương Tranh cũng cảm thấy không quá vẹn toàn, nghĩ nghĩ, Phương Tranh nặng nề chìm vào trong giấc ngủ.
Lúc tỉnh lại thì đã lên đèn, trên người Phương Tranh phủ một tấm chăn mỏng, nhìn lên, trên bàn bát tiên đã dọn cơm nước, bên cạnh ngọn đèn trên bàn, có một bóng người nhỏ nhắn xinh xắn mảnh khảnh, tay phải đang đỡ lấy chiếc đầu nhỏ ngủ gà ngủ gật.
Phương Tranh lặng lẽ xốc chăn lên, yêu thương nhìn Tiểu Lục đang ngủ gục, nha đầu kia thật cực khổ, ngày đêm phải chiếu cố vị đại thiếu gia hết ăn lại nằm mà nàng không than vãn, trong lòng còn thời khắc lo lắng cho sự an nguy của mẫu thân, chi mới có chút tuổi, nàng làm sao chịu đựng được như thế? Thám tử của Hưng Khánh phủ vẫn chưa có tin tức truyền lại, nha đầu Tiểu Lục tuy ngoài miệng không hỏi, nhưng Phươna Tranh biết, nàng đang rất khẩn trương.
Vươn hai tay, Phương Tranh nhẹ nhàng ôm lấy Tiểu Lục đang ngủ say, đi đến bên giường.
Tiểu Lục ngủ không sâu, nhận ra được động tĩnh, lập tức cảm giác được người ôm nàng là một nam nhân liền lấy làm kinh hãi. Nữ tử cổ đại dễ dàng cho người ta tùy tiện ôm ấp hay sao? Tiểu Lục còn chưa mở mắt liền vung mạnh hai chân, giãy ra khỏi vòng tay Phương Tranh, đứng ở trên mặt đất, lập tức xuất ra một chiêu "Thần Long Bái vĩ” thật duyên dáng, hung hăng đá thẳng vào ngay vùng bao tử của Phương Tranh...
Lại nói tiếp, kỳ thực những hành động này đều chỉ xảy ra trong nháy mắt. Trước một giây Phương Tranh còn đang ôm giai nhân, tiếp theo chợt cảm giác trong tay như nhẹ đi, lập tức nhìn thấy cảnh sắc chung quanh nhanh chóng trôi tuột ra sau, cả người giống như một cành cây bị bẻ gẫy, biến thành hình dạng vuông góc, mãi cho đến khi sau lưng hung hăng đánh lên tường mới có thể ngừng lại được, sau đó liền cảm giác vùng bụng đau nhức, giống như Thiết Phiến công chúa bị Tôn Ngộ Không chui vào bụng quấy phá, đã chơi thật hứng khởi còn nghĩ đem ruột già của người đẹp quấn thành một chiếc nơ hình con bướm...
" A..." Phương Tranh kêu một tiếng thảm thiết, cúi người ôm bụng, sắc mặt tái nhợt, mồ hôi lạnh ứa ra.
" A..." Tiểu Lục cũng hét lên một tiếng, vội vàng xông lên đỡ lấy Phương Tranh: " Thiếu gia, sao lại là ngài?"
Phương Tranh đau đến mức nói không ra lời, trong đầu hiện lên một tấm giấy: " Tờ giấy báo bệnh...chuẩn sai rồi..."
Tiểu Lục gấp đến độ nước mắt cũng chảy ra, liên tục xoa bụng Phương Tranh, khổ sở nói:" Xin lỗi, xin lỗi, thiếu gia, Tiểu Lục không biết là ngài….

Phương Tranh miễn cưỡng hiện ra một vẻ tươi cười thật khó coi, cắn răng nói: " Không có việc gì...Tiểu Lục, thiếu gia là một nam nhân khỏe mạnh, chút lực đạo ấy không nhằm nhò gì đâu..."
Đếm khắp cổ kim trong ngoài, có một thiếu gia nào đen đủi giống ta hay không?
Tiểu Lục bất an giải thích: " Thiếu gia, Tiểu Lục đang ngủ, còn tưởng rằng...cho rằng có người muốn...khinh bạc người ta, cho nên..."
Giáo huấn bằng máu nha! Sau này muốn ôm nữ nhân, ngàn vạn lần không nên ôm nữ nhân có võ công, muốn ôm nữ nhân có võ công, cũng ngàn vạn lần không nên ôm lúc nàng đang ngủ, loại nữ nhân như cọp cái này nếu không cẩn thận liền gặp xui xẻo.
Nghỉ tạm một lúc, rốt cục cũng hồi phục lại, Phương Tranh cười khổ nói: " Kỳ thật thiếu gia chỉ là thấy ngươi đang ngủ, lo lắng ngươi cảm lạnh, cho nên muốn ẵm ngươi đặt lên giường cho ngươi ngủ thoải mái hơn, động cơ của thiếu gia ta rất thuần khiết..."
Tiểu Lục mắc cỡ đỏ mặt, cúi đầu nhẹ giọng nói: " Tiểu Lục hiểu rõ, thiếu gia, lần sau Tiểu Lục sẽ không...sẽ không đạp ngài nữa."
Vùng bụng Phương Tranh được Tiểu Lục xoa nhẹ một hồi thì không cảm thấy đau nữa, không biết có phải do Tiểu Lục dùng nội công giúp hắn chữa thương hay không, nếu đã không đau, tính tình của Phương đại thiếu gia liền bộc lộ: " Còn chờ lần sau gì nửa, lần này luôn đi, đến, cho thiếu gia hảo hảo ôm ngươi một cái...Không cho ngươi động tay, cả động chân cũng không được."
Dứt lời giang rộng hai tay, cười tủm tỉm chờ Tiểu Lục chui vào ngực mình.
Gương mặt Tiểu Lục đỏ bừng, ẩn tình liếc mắt nhìn Phương Tranh, sau đó e thẹn xoay người, rồi...chạy đi...
Dáng tươi cười của Phương Tranh còn đọng lại trên mặt, thấy thân ảnh Tiểu Lục đã tiêu thất ngoài cửa, không thể làm gì khác hơn là thất vọng buông hai tay xuống.
Nha đầu kia trong lòng có kết, trước khi chưa tìm được mẫu thân, nói vậy sẽ không muốn nói tới chuyện tình nam nữ.

Dùng xong cơm tối, Phương Tranh sai người dời bàn cùng ghế ra ngoài sân, trên bàn dọn lên một ít hạt dưa cùng trái cây và đồ ăn vặt, lại mang thêm bầu rượu, nâng chén ngắm trăng, vô cùng thoải mái.
Khí trời càng ngày càng nóng, niên đại này lại không có máy điều hòa cùng quạt điện, chỉ đành ở ngoài sân mới có thể cảm thụ được một chút mát mẻ.
Phương Tranh chậm rãi nhấm ngụm rượu, buông chén, thở dài.
Lại nghĩ bản thân mình càng ngày càng bận rộn, cứ đi tới đi lui, cùng không biết bản thân đang làm gì. Tựa như kiếp trước đã lưu hành một câu nói: " Bận quá không tốt, bận kiểu mù quáng."
Hiện tại cũng không phải toàn bận rộn những chuyện vớ vẩn hay sao? Bị khổ sở như vậy, rốt cục để làm gì? Vì nước vì dân? Phương Tranh cười khổ, đầu mình quá nhỏ, không mang nổi chiếc mũ lớn như vậy. Để vợ con được hưởng đặc quyền? Nhưng hôm nay mùnh đã là bá tước, tương tai sau khi sinh nhi tử, sau đó lớn lên dù nó có đi tới chỗ nào, thì địa vị bá tước cũng sẽ không làm cho nó mất mặt. Để lại gia

tài bạc triệu? Thứ này hình như cũng đã có không ít.
Lần này thì sao đây? Một nam nhân sinh ra trên đời này, danh, lợi đều đã có, còn muốn cái gì? Quyền thế địa vị, đều là nhất thời, thoáng qua là biến mất không còn dấu vết, chỉ đúng lúc hưởng lạc mới là việc trọng yếu.
Coi như đã thực hiện sự hứa hẹn đối với Mập Mạp, hảo hảo làm quan thêm hai năm, hoặc nhiều hoặc ít làm ra chút cống hiến, đối Mập Mạp, đối hoàng đế, đối phụ mẫu đều có lời ăn nói, sau đó bản thân liền cáo lão, mang theo các lão bà đi ngao du sơn thủy khắp nơi.
Nói đến lão bà, số lượng thật quá ít, thiếu gia ta thật không thấy đủ, phạt một chén rượu.
Lại uống thêm một chén, Phương đại thiếu gia rung đùi đắc ý đang định ngâm vài câu dâm thơ tươi đẹp, mê hoặc Tiểu Lục đang hầu hạ bên cạnh một chút, chợt nghe một trận tiếng cười sang sảng truyền đến: " Dưới ánh trăng độc ẩm, tự nâng chén một mình, Phương huynh quả nhiên là phong lưu nhã sĩ, ha ha."
Tập trung nhìn lại, thình lình xuất hiện chính là Mập Mạp.
Phương Tranh cười nói: " Tiểu tử ngươi muộn thế này còn tới đây làm chi? Phải chẳng lão bà không cho ngươi lên giường, nên dự định chạy đến chỗ ta xin ngủ trọ?"

Mập Mạp nghe vậy cười nói: " Giai nhân ở bên, Phương huynh lại nói lời đường đột."
Tiểu Lục nhìn thấy Mạp Mạp, liền cúi xuống lạy, Mập Mạp vội vàng đưa tay phất nhẹ lên.
" Mập Mạp, trễ như thế, có việc gì vậy?"
Mập Mạp ngồi xuống không chút khách khí bốc đồ ăn vặt nhét vào miệng, vừa ăn vừa nói: " Thấy ngươi uống rượu một mình, sợ ngươi tịch mịch, nên mới qua cùng ngươi, thuận tiện dẫn theo một vị khách nhân cho ngươi."
Phương Tranh nghi hoặc nói: " Ai a? Thần thần bí bí, chẳng lẽ là muội muội ngươi?"
Mập Mạp cười nói: " Muội muội ta mà tới, ngươi còn được an tĩnh như vậy hay sao?"
Nói xong Mập Mạp nhìn ra ngoài viện kêu lên: " Ra đi, đại anh hùng."
Ngoài bóng tối, một thân ảnh cao to khôi ngô đi ra, đến gần vừa nhìn, người này còn đang mặc áo giáp mũ sắt, trên áo giáp vẫn còn loang lổ, cũng không biết là dấu điêu khắc thêu thùa hay là vết máu.
Sắc trời quá mờ, Phương Tranh híp mắt suy nghĩ, dùng sức xem xét hồi lâu cũng không nhìn thấy rõ gương mặt người này. Nhưng hắn biết mình quen với người mặc áo giáp, ngoại trừ Phùng Cửu Đao ra, tựa hồ không còn ai khác.
Phương Tranh hô lên không xác định:" Phùng đại ca?"
Người nọ nghe vậy đi nhanh tới, dưới ánh sáng yếu ớt của đèn lồng, Phượng Tranh rốt cục nhìn thấy rõ dáng dấp của người kia.
" Quả nhiên là Phùng đại ca! Ha ha!" Phương Tranh vui mừng bước nhanh lên phía trước, không để ý Phùng Cừu Đao đang hướng hắn chắp tay ôm quyền, ôm đồm tay phải hắn, dùng sức nắm chặt, còn không ngừng lắc mạnh: " Phùng đại ca!...Có mang theo đặc sản về cho ta không?"
Phùng Cửu Đao cùng Mập Mạp vốn đang tươi cười, nghe vậy dáng tươi cười nhất thời đọng lại trên mặt, người này đã có quan tước, sao vẫn phóng túng lưu manh đến như vậy?

Phương Tranh nhìn thấy biểu tình của hai người, không khỏi tiếc nuối lắc đầu, sự hài hước của người cổ đại xem ra rất thiếu thốn.
Mấy tháng không gặp Phùng Cửu Đao, hắn gầy hơn, vốn là một tướng lĩnh thanh niên rất suất khí, hôm nay thoạt nhìn hình như tang thương hơn rất nhiều, cũng đen hơn rất nhiều, dường như đã già hơn mười tuổi. Chỉ là đôi mắt càng sắc bén lợi hại hơn trước đây, quang mang trong mắt giống như một thanh lợi kiếm sắc bén được tuốt ra khỏi vỏ, làm kẻ khác không dám nhìn thẳng.
Phương Tranh nhìn hắn, trong giọng nói ngưng trọng: " Phùng đại ca, ngươi gầy, cũng đen hơn so với trước đây. Lần sau nếu xuất chinh, nhớ kỹ phải bảo dưỡng cho tốt làn da, gần đây Ngọc Như Trai có một sản phẩm chống nắng mới, đối vói nam nhân rất hữu dụng, hôm nay ta tặng ngươi vài hộp..."

Mập Mạp cùng Phùng Cửu Đao nhìn nhau, trong lòng cười khổ, người này bao giờ mới nghiêm túc được một chút?
" Phương đại nhân..." Phương Tranh trừng mắt nhìn hắn, Phùng Cửu Đao ngượng ngùng sửa lời: " Phương...lão đệ, chiều hôm nay Phùng mỗ mới suất quân quay về kinh thành, vừa mới dàn xếp xong cho các huynh đệ. Phúc Vương điện hạ một mực lôi kéo ta đến chỗ của ngươi, ha ha, trễ như thế, thật sự là làm phiền."
" Phùna đại ca vừa trở lại kinh thành liền đi tới nhà của ta, đây là coi trọng ta, làm sao có thể nói là quấy rầy?"
Phùng Cửu Đao cười nói: " Phùng mỗ rời kinh lâu ngày, trở về liền nghe Phúc Vương điện hạ nói Phương lão đệ đã vào triều làm quan, ha ha, thật sự là vô cùng đáng mừng."
Phương Tranh nói: " Đâu đâu, ta được hưởng phúc của Phùng đại ca mà thôi, nếu ngươi thất bại tại thảo nguyên, mạng nhỏ của ta đã khó có thể bảo toàn. Lại nói, đây đều là công lao của Phùng đại ca."
Mập Mạp ở một bên bĩu môi nói: " Hai ngươi đừng thổi phồng mãi cho nhau, có buôn nôn hay không vậy. Phương huynh, khách nhân đến, sao còn không mang thêm rượu? Chúng ta phải tẩy trần cho Phùng tướng quân."
Lúc này, Phương Tranh mới cảm giác tựa như bản thân mình đã tiếp đãi không được chu đáo, vội vàng sai người lấy rượu do lão gia đại nhân giấu ở dưới hầm đem lên vài vò, lại sai nhà bếp làm thêm vài món điểm tâm, vì vậy ba người liền đối ẩm cùng nhau ngay trong biệt viện.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện