Trọng Sinh Phong Lưu Thiếu Gia

Mời khách


trước sau

Chuyện giả bệnh coi như vô ích, xem ra mỗi ngày vẫn còn phải vào triều, Phương Tranh phiền muộn từ trong ngự thư phòng xám xịt đi ra, một đường buồn bã ỉu xìu đi tới hướng cửa cung, về phần chuyện của hắn cùng Trường Bình, còn phải về nhà thương lượng cùng phụ mẫu, ở cô đại, chuyện nam nữ thành thân thì phải được trưởng bối đồng ý.
Phương Tranh vừa đi vừa nghĩ, kỳ thực cưới một công chúa cũng không tệ, đồng thời hiện tại ta cũng đã thích vị cô nương trực tính kia, hơn nữa với tính tình hay gây chuyện của mình, có một vị công chúa làm vợ, cho dù hoàng đế nhạc phụ có tức giận muốn giết chính mình thì nhiều ít cũng sẽ suy nghĩ lại một chút.
Nhưng thiếu gia ta còn muốn cưới thêm lão bà nữa, hoàng thượng và Trường Bình có phản đối hay không? Trường Bình hẳn là sẽ không, hoàng thượng thì không chắc, vạn nhất nếu hắn không cam tâm tình nguyện, thẳng thắn gọi người đem ta thiến đi rồi tiến cung hầu hắn, thiếu gia ta làm sao sống nổi?
Chuyện này còn cần phải nói rõ ràng cho bọn họ, nếu bọn họ không đáp ứng, thiếu gia có liều mạng kháng chỉ cũng đành phải từ chối cuộc hôn nhân này. Phương Tranh mỹ mỹ mang theo chủ ý cưới ba vợ bốn nàng hầu, đi ra cửa tây cung.
Ngoài cửa có một chiếc xe ngựa đang đậu, trước xe có một người đang đứng, người này béo mập, mười phần phúc hậu, nét mặt lộ ra dáng tươi cười có vài phần hàm hậu, xa xa nhìn lại, tựa như một vị lão bản hiệu buôn hòa khí phát tài.
Người này không phải là ai khác, chính là Mập Mạp.
Phương Tranh thấy Mập Mạp đứng ngay cửa, kinh ngạc nói: "Chờ người?"
Mập Mạp cười ngây ngô gật đầu.
" Chờ ai?"
" Chờ ngươi."
" Chờ ta để làm chi?"
" Uống rượu."
Phương Tranh rùng mình: "Uống nữa? Hôm qua ngươi uống chưa đủ?"

Mập Mạp cười nói: "Hôm qua uống đủ rồi, nhưng hôm nay có việc vui, không thể không uống."
"Việc vui gì? Ngươi được làm cha sao?"
Mập Mạp toát mồ hôi nói: " Cũng không phải…Hôm nay chúng ta phải chúc mừng Phùng Cửu Đao chấp chưởng Long Vũ quân, Phùng Cửu Đao đang chờ chúng ta tại Yên Nguyệt Lâu."
" Yêu, hôm nay Phùng đại ca mời khách, hai ta được ăn, cừ thật, một lần thăng liền thăng hai cấp, sau này hắn đi đứng xem như oai phong rồi."
Hai người lên xe ngựa, một đường thẳng tới Yên Nguyệt Lâu, nhìn thấy Phùng Cửu Đao đã chờ ngay cửa. Lúc tan triều, Phùng Cửu Đao còn mặc áo giáp, bây giờ thay võ phục, trên đầu buộc khăn, thoạt nhìn cả người thần thái sáng lạng.
Phương Tranh tiến lên cười nói: "Phùng đại ca, chúc mừng thăng chức! Hôm nay nhìn ngươi không tệ, suất đến độ sắp vượt qua ta rồi."
Phùng Cửu Đao cười cười: "Phương lão đệ, ngươi cũng đừng trêu chọc ta, nếu không có ngươi ngay giữa đương triều trượng nghĩa nói thẳng, cuộc chiến ở thảo nguyên của Phùng mỗ e rằng ở trong miệng của vài người sẽ biến thành tội nhân mà thôi."
Mập Mạp ở bên cười nói: "Ưu khuyết thị phi, tự có hậu nhân bình luận, chúng ta không quản được tương lai sử sách sẽ viết như thế nào, chí ít hiện tại Hoa triều vẫn là của chúng ta, quốc thổ không bị ngoại tộc xâm chiếm, bách tính không bị ngoại tộc nô dịch, đây là toàn bộ công lao của nhị vị."
Phương Tranh bĩu môi nói: "Nói thật dễ nghe, ngươi là vương gia, trong ba người chúng ta địa vị ngươi tối cao nhất, cũng là người có tiền nhất, lẽ nào ngươi không biết xấu hổ để Phùng đại ca mời khách?"
Mập Mạp ngạc nhiên nói: "Địa vị tối cao thì ta không nói, người có tiền nhất cũng đâu phải là ta? Phương huynh, nhà của ngươi chính là gia tộc giàu có của Hoa triều, ai dám so sánh với ngươi? Quốc khố còn không có nhiều tiền bằng ngươi, hình như Yên Nguyệt Lâu mà chúng ta đang ngồi, dường như cũng là sản nghiệp của gia đình ngươi nha?"
Phương Tranh ngẩn người, hắng giọng: "...Nói nhỏ một chút, khẽ thôi, có tiền cũng không phải là lỗi của ta, tại ta lớn lên suất khí như vậy, là do trời sinh…”
Phùng Cửu Đao nói: "Hai vị đừng tranh cãi nữa, hôm nay ta làm chủ, để cho ta trả."

Nói xong Phùng Cửu Đao đi thẳng vào Yên Nguyệt Lâu. Phương Tranh cùng Mập Mạp liếc mắt nhìn nhau, cũng theo đi vào.
Yên Nguyệt Lâu cao đến năm tầng, Mập Mạp nói không sai, nó xác thực là một trong những sản nghiệp của Phương gia, là tửu lâu xa hoa lớn nhất kinh thành.
Chưởng quỹ Yên Nguyệt Lâu từ lúc Phương Tranh vừa vào cửa thì đã nhìn thấy hắn, tiểu nhị trong tửu lâu có lẽ không nhận ra hắn, nhưng chưởng quỹ thì nhận thức Phương Tranh, nhìn thấy ba người đi vào, đôi mắt chưởng quỹ sáng lên, vội vàng tiến tới đẩy tiểu nhị đang tiếp đón tránh ra, tự mình đi ra phía trước, hướng Phương Tranh hành lễ cười nói: "Gặp qua thiếu gia, thiếu gia hôm nay cùng quý hữu đến dùng cơm sao?
Phương Tranh gật đầu, chỉ chỉ Phùng Cửu Đao nói: " Đừng hỏi ta, hỏi hắn, hôm nay hắn mời khách, tìm một phòng trang nhã ở tầng năm cho chúng ta."
Chưởng quỹ vội vàng đưa ba người Phương Tranh đi lên, trên đường ân cần lấy lòng đưa bọn họ lên đến tầng năm.
Tìm một phòng mà bên ngoài cửa sổ có cành trí đẹp đẽ ngồi xuống, tiểu nhị dâng trà cùng ít điểm tâm, chưởng quỷ hướng Phùng Cửu Đao cúi người, cười đến vẻ mặt đầy nếp nhăn: "Chẳng hay vị đại gia muốn chọn món gì, ngài cứ nói, tiểu nhân sẽ dặn dò đầu bếp làm ngay."
Phùng Cửu Đao có chút không được tự nhiên, xem ra hắn rất ít đến tiệm ăn, ậm ừ một lát, lúc này mới nhìn Mập Mạp và Phương Tranh nói: "Xin thỉnh Phúc...Ách, thỉnh vị huynh đài này và thiếu gia các ngươi gọi món ăn đi, tùy tiện chọn lựa."
Hiếm khi nhìn thấy được Phùng Cửu Đao có thời gian tự tại như thế này, Phương Tranh cười tủm tỉm nhìn hắn, sau đó hướng Mập Mạp nói: "Ai, muốn ăn gì ngươi cứ chọn đi, hôm nay Phùng đại ca mời khách, hai ta sẽ hung hăng chỉnh cho hắn một lần."
Mập Mạp cười nói: "Đúng vậy, hôm nay Phùng tướng quân thăng chức, sau này tiền đồ rộng lớn, nên ra chút tâm huyết mới phải."
Phùng Cửu Đao nghe vậy xấu hổ cười cười, không nói chuyện.
Thấy Mập Mạp cùng Phùng Cửu Đao khách khí nhún nhường cho nhau, Phương Tranh không nhịn được nói: "Không chọn thì để cho ta, chưởng quỷ, ghi nhớ, chưng dê con, chưng đuôi hươu, nướng vịt, nướng gà, nướng ngỗng..."

Phương đại thiếu gia thật đúng là không khách khí, một hơi

chọn hơn mười món thức ăn chiêu bài của Yên Nguyệt Lâu, càng nói càng nhanh, càng nói càng nhiều, cũng chẳng khác gì đang điểm danh các món thức ăn.
Phùng Cửu Đao có chút không yên, thần sắc trên mặt càng ngày càng xấu hố, cũng nhờ Mập Mạp có ánh mắt sắc bén, nhìn thấy vẻ quẫn bách của Phùng Cửu Đao, Mập Mạp ho khan vài tiếng, dùng chân âm thầm đá vào chân Phương Tranh một cước.
Phương Tranh ngân người, mờ mịt nhìn về phía Mập Mạp, Mập Mạp bí ẩn trừng mắt nhìn hắn, lại nhìn qua hướng Phùng Cửu Đao mấp máy môi.
Phương Tranh chợt hiểu, đầu óc của ta đúng là heo! Cũng do bản thân quá tự đắc, nhất thời đã quên mất Phùng Cửu Đao chỉ là một người mang binh, chút bổng lộc gầy còm mỗi tháng còn phải nuôi cả gia đình, làm gì có tiền dư dả mà đến tiệm ăn? Càng không cần nói tới chọn được thức ăn đắt giá, bán cả người hắn cũng không trả nổi tiền nha.
Phương Tranh ngại ngùng lắc đầu, nói: "Lòng gà nướng, heo hầm bát bảo, vịt nhưỡng gạo nếp, gà rừng.. .chưởng quỷ, vừa rồi những món ta nói..."
Chưởng quỷ vội vàng nói tiếp: " Đều nhớ kỹ, ngài yên tâm, lập tức làm ngay."
" Không, ý tứ của ta là, những món vừa rồi ta đã nói, chúng ta cũng không chọn."
" A?" Chưởng quỷ trợn tròn mắt, thiếu gia...là có ý tứ gì nha? Lấy ta ra trêu đùa sao?"
" Phốc..." Mập Mạp nhịn không được phun cả ngụm trà trong miệng ra ngoài. Mà biểu tình Phùng Cửu Đao như khóc như cười, rất là quái dị.
" A cái gì a, vừa rồi bản thiếu gia chỉ muốn luyện luyện mồm mép mà thôi. Ngươi cứ mang lên hai món mặn, hai món điểm tâm, lại thêm mấy vò rượu, đủ rồi!"
Chưởng quỹ cười khổ ứng đáp, xoay người đi ra khỏi phòng.
Phương Tranh quay đầu lại, quan sát hình thế của Mập Mạp, giống như nhớ ra được điều gì, đứng dậy đuổi theo lớn tiếng nói: "Ai! Làm nhiều một chút cho ta! Phải thật nhiều, phải đựng bằng khay lớn! Nếu không cẩn thận ta phạt ngươi đi làm bồi bàn..."
Chưởng quỷ vừa đi tới thang lầu nghe vậy thiếu chút nữa té ngã luôn xuống phía dưới, trong lòng liên tục cười khổ, thiếu đông gia thật đúng là...thực sự là thiếu đông gia a. ( đông gia tức là chủ nhân)
Trở lại phòng ngồi trở xuống, thần sắc Phùng Cửu Đao ấm áp nói: "Các ngươi.. .các ngươi đúng là không thể so sánh a."

Phương Tranh cười tủm tỉm nói: "So cái gì mà so, mỗi người đều tự có sở trường, so tiền nhiều, khẳng định ngươi không so bằng ta, nếu so ra trận giết địch, ta khẳng định không so bằng ngươi..."
Mập Mạp hăng hái bừng bừng nói: " Còn ta?"
Quan sát Mập Mạp, Phương Tranh nhìn Phùng Cửu Đao nói: "Nếu so lượng cơm ăn, hai chúng ta cộng lại cũng không so bằng ngươi…"
“…”
Rượu và thức ăn đưa lên thật nhanh, hơn nữa đúng như Phương Tranh phân phó, thật sự rất "hoành tráng", thức ăn trên bàn người khác đều dùng đĩa đựng, còn trên bàn bọn họ lại bày ra bốn cái chậu, ít nhất là cũng cỡ cái nồi. Xem ra chưởng quỹ đối với cương vị công tác làm bồi bàn không hề hứng thú, cho nên nghiêm ngặt chấp hành chỉ thị của thiếu đông gia, làm việc thật cẩn thận tỉ mỉ.
Rượu là rượu ngon, nữ nhi hồng hai mươi năm, ba người mở nắp bình, ngươi một chén ta một chén uống thật hứng thú, vừa uống vừa trò chuyện.
"Phương huynh, nghe nói mấy ngày trước ngươi đánh nhi tử của Phan thượng thư, hôm nay ở ngay tại triều đã chọc giận hắn đến ngất xỉu, Phan thượng thư đã làm gì đắc tội ngươi?" Mập Mạp uống một ngụm rượu hỏi.
Phương Tranh thở dài: "Đừng nói nữa, hôm nay vào lúc tan triều, còn bị phụ hoàng ngươi gọi tới ngự thư phòng mắng cho một trận. Kỳ thực cũng không có chuyện gì lớn, vừa mới bắt đầu, nhi tử của Phan thượng thư chạy tới Ngọc Như Trai của ta, còn đùa giỡn lão bà của ta, nga, là Yên Nhiên, ta lại không biết hắn là ai, cho nên kêu hộ viện chỉnh hắn một trận, kết quả đã chọc giận Phan thượng thư."
Mập Mạp cười to nói: "Nhi tử của Phan thượng thư còn có biệt hiệu là Phan bán thành, có người nói thành bắc Kim Lăng đều do hắn định đoạt, hiện giờ xem như đã lật thuyền trong mương, Phan bán thành gập phải Phương thái tuế, đây là do năm hạn của hắn a."
Phương Tranh híp mắt lại suy nghĩ: "Sao ta nghe lời này có chút gì không đúng vậy?"
Mập Mạp cười nói: "Ngươi nha, ngươi coi như lời này là ta khen ngươi đi."
Phùng Cửu Đao nói: "Phương lão đệ, việc này còn phiền phức không? Nếu ngươi còn muốn chỉnh nhi tử của Phan thượng thư, trên tay Phùng mỗ còn có vài tên thuộc hạ linh trí, có thể trị hắn một lần."
Uy, cùng quân đội kết giao quan hệ đúng là khác nha, thủ hạ của lão Phùng sẽ không phải giống bộ đội đặc chủng nửa đêm mò vào nhà ám sát người ta đó chứ? Phương Tranh nghe vậy có điểm động tâm, có thể phái người mò vào phủ đệ của Phan thượng thư, sau đó một đao thiến đi nhi tử của hắn, cuối cùng hướng hoàng thượng tiến cử, tuyên hắn tiến cung làm như Đông Phương Bất Bại mỗi ngày chỉ thêu hoa, tình cảnh này, hắc hắc...


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện