Cố gắng ném suy nghĩ trong đầu ra ngoài, Phương Tranh tự nhắc nhở chính mình: " Cháu trai, giả bộ đáng thương a!"
Phương Tranh cười khổ nói: "Quên đi, hôm nay hoàng thượng đã mắng ta một trận, từ nay về sau ta sẽ thành thành thật thật giả bộ đáng thương đi, dù sao ta cũng không bị tổn thất gì, tiểu tử đó cho đến bây giờ vẫn còn đang nằm trên giường, hắn so với ta còn thảm hơn rất nhiều."
Mập Mạp nghiêm mặt nói: "Phương huynh, phụ hoàng ta nói đúng, lúc này quả thật không nên gây thù kết oán cùng với Phan thượng thư, Phan thượng thư ở trong triều đình giữ chức Lại Bộ, quan viên trong thiên hạ có hơn một nửa là xuất thuân từ môn hạ của hắn, hơn nữa mấy chục năm nay hắn đã thâm căn cố đế ở trong kinh thành, thế lực to lớn, ngay cả phụ hoàng ta cũng phải kính hắn ba phần, bằng vào sức một mình ngươi, sợ rằng sẽ không đấu được hắn."
Phương Tranh cười cười, thầm nghĩ, phụ hoàng của ngươi đã sớm nói cho ta biết, chuyện này bản thân ta cũng không muốn nhúng tay vào, bất quá cũng không còn bao lâu nữa, phụ hoàng của ngươi sẽ lên võ đài chiến đấu cùng lão già kia, nhiều lắm bổn thiếu gia cũng chỉ đứng bên cạnh ồn ào, cổ vũ hai tiếng mà thôi. Hoặc có thể ta sẽ hát một bài trợ hứng cũng được.
"Ai, trong lúc uống rượu miễn bàn tới lão già kia, mất hứng! Nói chuyện khác cao hứng hơn đi." Phương Tranh nói.
Mập Mạp cười nói: "Chuyện cao hứng không phải không có, nghe phụ hoàng ta nói, đêm qua từ phương bắc truyền quân báo về, người Đột Quyết đã nội chiến rồi, ha ha."
Phương Tranh bĩu môi một cái: "Dừng! Chuyện này đã có trong dự đoán, có cái gì mà phải cao hứng đây."
Mập Mạp cười cười: " Ngươi nghe ta nói hết đã nha, sau khi Phùng tướng quân rút về biên cảnh, Đột Quyết Khả Hãn lui binh trở về, tiến nhập vào thảo nguyên không nói hai lời, liền chuẩn bị binh mà hướng đệ đệ của hắn phát động tấn công, ngay cả một cơ hội giải thích cũng không cho. Mặc Xuyết thấy ca ca vô tình như thế, cũng lười giải thích, lập tức triệu tập các tráng đinh trong bộ tộc của hắn, cùng ca ca chiến đấu. So sánh góc độ binh lực của song phương, hắc hắc, kẻ tám lạng người nửa cân, hiện tại bọn chúng vẫn còn đang đánh nhau sứt đầu mẻ chán a."
Mập Mạp thở dài một hơi: "Nói tới đây, ta thực lòng bội phục Phương huynh nha! Không hiểu trong đầu của ngươi đang chứa cái gì? Ngay từ ban đầu cho đến lúc này, mỗi một bước đi của người Đột Quyết đều bị ngươi tính toán cặn kẽ, không sai chút nào, bọn hắn cũng không phải là con thân sinh của ngươi, như thế nào ngươi lại hiểu biết được tính tình của bọn hắn?"
Phương Tranh trừng mắt, nói: "Làm sao lại nói như vậy đây? Nếu thật sự là ta thân sinh ra chúng, bổn thiếu gia sẽ trói chặt bọn hắn, làm đồ chơi mang ra dọa người."
Phùng Cửu Đao cảm thấy hứng thú liền hỏi: "Có chuyện gì sao?" Hắn vừa quay về kinh thành không bao lâu, tin tức ở thảo nguyên căn bản không biết một chút nào.
Mập Mạp cười nói: "Mặc Xuyết kia cảm giác tựa như mình có điểm hơi vô danh, vì vậy đã làm đại lễ đăng cơ cho chính mình, tự phong là Khả Hãn Đột Quyết, hiện giờ thì tốt rồi, người Đột Quyết một phân thành hai, có hẳn hai vị Khả Hàn, ha ha, mấy năm tới hẳn là sẽ rất náo nhiệt."
"Hiện giờ hai vị Khả Hãn đang khai chiến, thế lực tạm thời ngang ngửa nhau, ai cũng không trị được ai. Nếu lúc này Hoa triều chúng ta hướng thảo nguyên xuất binh, giúp đỡ thế lực của một phe, vây công đánh một phe còn lại, thì đó sẽ là một cơ hội rất tốt. Đáng tiếc, hai vị Khả Hãn kia cũng nghĩ đến vấn đề này, cho nên bọn hắn đều phái sứ giả đến Hoa triều chúng ta, thỉnh cầu kết minh đình chiến cùng Hoa triều. Hiện tại, phỏng chừng sứ giả của song phương cũng đang trên đường, không bao lâu nữa sẽ tới kinh thành."
Phương Tranh hưng phấn vỗ đùi nói: "Vậy thì chúng ta phải ngư ông đắc lợi một chút!"
Mập Mạp gật đầu nói: "Đúng vậy, phụ hoàng cũng đã có toan tính. Con mẹ nó, nhiều năm qua, người Đột Quyết đã cướp đoạt không ít thứ tốt của Hoa triều chúng ta, hiện giờ bọn chúng có việc thỉnh cầu, tự nhiên chúng ta không thể buông tha cho bọn chúng."
Phùng Cửu Đao chen ngang nói: "Phúc vương điện hạ, có biết lần này hoàng thượng sẽ phái ai đi đàm phán cùng sứ giả của người Đột Quyết hay không?"
Mập Mạp thất vọng lắc đầu nói: "Còn chưa quyết định, văn võ bá quan chỉ được cái mồm mép lưu loát ở trên triều, nhưng vừa đứng trước mặt của người Đột Quyết, sợ hãi đến nói cũng còn lắp bắp, há lại có thể đàm phán được với bọn chúng?"
"Muốn tìm một người trí dũng song toàn, ăn nói lưu loát đứng ra đàm phán cũng vô cùng khó khăn! Vì chuyện này cho nên phụ hoàng hiện giờ vẫn còn đau đầu không thôi."
Phương Tranh cười nói: "Chuyện này mà cũng nói là khó khăn sao? Bên nào ra giá cao hơn thì chúng ta sẽ đồng ý kết minh, trực tiếp đem những lời này nói với bọn chúng, sau đó chúng ta chỉ ngồi chơi chờ thu bạc là được."
Mập Mạp cùng Phùng Cửu Đao nghe vậy, không hẹn mà cùng quay đầu nhìn Phương Tranh, trong mắt tràn đầy tiếu ý.
Phương Tranh bị bọn hắn nhìn cho rùng mình, không khỏi cảnh giác nói: "Các ngươi muốn làm gì?"
Mập Mạp cười nói: "Toàn bộ văn võ bá quan trong triều, đếm tới đếm lui cũng chỉ có một mình Phương huynh có khả năng làm được chuyện này, thế nào, Phương huynh, ngươi không muốn lấy lại công bằng cho Đại Hoa chúng ta hay sao?"
Phương Tranh lắc đầu nói: " Mặc kệ! Dạo này ta đã đủ thương cảm rồi, hàng ngày ngủ gật trên kim loan điện, tôi về ôm lão bà đi ngủ, uống rượu ca hát, loại cuộc sống này thần tiên có muốn cũng không được a! Muốn ta ăn no rửng mỡ đi đàm phán, các ngươi có thấy ta ngu như vậy bao giờ hay không?"
“…”
Ba người đang say sưa nói chuyện phiếm, bỗng nhiên nhã gian bị một người đạp cửa, một thân ảnh mảnh khảnh màu xanh nhạt, nhẹ nhàng lướt vào như một con bướm.
"Ha ! Các ngươi chỉ biết ở chỗ này một mình! Nói! Tại sao ăn cơm lại không gọi lão nương một tiếng?" Người này quả thực phải nói là sự tổng hợp của mỹ lệ và dung tục cấu tạo mà thành, cũng không phải ai khác, đó chính là Trường Bình công chúa.
" Làm sao muội có thể tìm được đến đây?" Mập Mạp ngạc nhiên hỏi.
" Thị vệ của ca ca đứng ở dưới lầu, cho nên ta đương nhiên biết ca ca có mặt ở đây." Trường Bình hớn hở làm mặt quỷ một cái, sau đó tung tăng chạy đến bên cạnh Phương Tranh nói: "Uy! Ta đến đây mà tại sao ngươi không thèm để ý đến ta?"
Phương Tranh nhìn nàng liếc mắt một cái, chậm rãi nâng chén rượu lên nhấp một ngụm, nói: " Ta vừa nhìn thấy ngươi ở chỗ này, liền tưởng nhớ đến chuyện thương tâm trước đây…"
Mập Mạp hiếu kỳ hỏi: "Chuyện cũ thương tâm là sao?"
Phương Tranh thở dài nói: "Mập Mạp ngươi cũng còn không biết a, hai tháng trước, muội muội của ngươi mang theo một đại đội nữ binh hùng hổ xông lên Yên Nguyệt Lâu bắt gian ta, thiếu chút nữa làm cho ta phải nhảy lầu chạy trốn, ngươi không thấy lúc đến đây, ta đã không còn dám nhìn ra bên ngoài cửa sổ hay sao? Từ ngày đó, ta liền bị mắc chứng bệnh sợ độ cao, ngươi nói ta có