“ Tiêu ca, vừa rồi vì sao lại chạy nhanh như vậy?” Hoa Phỉ Nhi nghiêng đầu qua hỏi Tiêu Tân.
Tiêu Tân không có chú ý tới xưng hô của Hoa Phỉ Nhi đối với mình đã thay đổi, nhíu mày nói: “ Phỉ nhi, người trẻ tuổi tìm kiếm kích thích tuy rằng bình thường, nhưng xin ngươi về sau nên chú ý an toàn, học cách bận tâm sự cảm thụ của người nhà và bằng hữu.”
“ Nga, ta biết rồi!” Hoa Phỉ Nhi thành thật gật đầu. Biểu hiện nổi trội xuất sắc của Tiêu Tân, ở trong lòng của nàng nhanh chóng bay lên độ cao như thần tượng. Cho dù hắn có xấu xí, nhưng bổn sự lại phi thường lớn, tuy rằng hắn không ôn nhu, nhưng hết thảy đều là vì tốt cho nàng.
Qua một hồi lâu, Tiêu Tân đột nhiên đem xe ngừng lại, nhìn Hoa Phỉ Nhi nói: “ Ta mang ngươi đi một địa phương ngươi chưa bao giờ đi qua.”
“ Ta nghe lời ngươi!” Hoa Phỉ Nhi đáp theo bản năng.
Vừa rồi, nàng luôn luôn ở một bên cẩn thận quan sát, ở sâu trong nội tâm thấy người gia sư vốn tuổi lớn không hơn mình bao nhiêu, lại dị thường thần bí, làm cho nàng sinh ra lòng hiếu kỳ mãnh liệt. Ở trong ấn tượng của nàng, phàm là một người khuôn mặt xấu xí, đều có tính cách thật tự ti hoặc là nội tâm, nhưng trên người Tiêu Văn Bỉnh một chút cũng không nhìn ra được. Hắn lái xe có thể làm cho người ta sợ đến chết khiếp, nhưng lại không hề sợ nguy hiểm, đều nằm trong khống chế, thân thủ của hắn hơn xa người thường, làm cho người ta có một loại cảm giác an toàn mãnh liệt, hắn nói năng không giống người thường, tri thức dị thường uyên bác. Hoa Phỉ Nhi có thể khẳng định, Tiêu Tân tuyệt đối không phải người bình thường.
Ở trên người hắn rốt cuộc đã phát sinh ra chuyện gì?
Mặt của hắn vì sao lại biến thành như vậy?
Trong ánh mắt của hắn vì sao lại luôn tràn ngập u buồn?
Trong lòng Hoa Phỉ Nhi loáng thoáng cảm giác, một ngày bí mật được cởi bỏ, đối với nàng không biết là tốt hay xấu. Nàng bỗng nhiên cảm thấy được, chính mình tựa hồ trong một ngày lại trưởng thành hơn rất nhiều.
Một giờ sau, xe thể thao dừng lại cửa lớn của Xã Hội Phúc Lợi Viện, sau chỗ ngồi chứa đầy các món đồ chơi cùng với nhu yếu phẩm của cuộc sống.
“ Tiêu ca, đây là địa phương ngươi dẫn ta tới?” Hoa Phỉ Nhi rất khó hiểu.
Vừa rồi, Tiêu Tân cùng nàng ăn cơm trưa dọc đường, sau đó mang nàng đi siêu thị điên cuồng mua thức ăn, dùng tiền thắng cược mua một đống lớn những thứ nhìn như là vô dụng. Lúc này, Hoa Phỉ Nhi rốt cuộc hiểu được Tiêu Tân vì sao lại mua đồ chơi, tã lót, quần áo, sữa bột linh tinh, nguyên lai là tới nơi này làm từ thiện, thăm hỏi những đứa nhỏ bị xã hội cùng người nhà vứt bỏ.
“ Mau tới hỗ trợ!” Tiêu Tân nhấc lên hai cái túi lớn, ý bảo Hoa Phỉ Nhi lấy những thứ còn lại. Vừa rồi bọn họ mua đồ thật không ít, nếu không phải có xe vận chuyển, quả thật là không có cách nào.
Liên tiếp dọn vào ba lượt, đồ vật mới dọn sạch hết, không đợi hai người đem đồ vật chuyển giao nhân viên hội phúc lợi, một đám trẻ con ngây thơ hoạt bát đã chạy tới.
“ Oa, mọi người mau tới, có thứ tốt đây!” Bọn nhỏ cao hứng quát to, đem hai người Tiêu Tân vây quanh.
“ Tiểu muội muội thật đáng yêu!” Hoa Phỉ Nhi ôm lấy một đứa bé gái mặc váy ngắn màu phấn hồng, hôn lên gò má hồng hồng của nó một cái. Đứa bé gái cũng không nói chuyện, chỉ giãy dụa, chạy tới tranh đoạt món đồ chơi trong tay Tiêu Tân.
“ Vì sao vậy?” Hoa Phỉ Nhi rất là buồn bực, phía sau có một lão sư mở miệng giải thích: “ Tiểu Yến năm nay bốn tuổi, là một đứa nhỏ bị câm điếc, hai tuổi bị cha mẹ vứt bỏ, sau đó đưa tới nơi này.”
“ Vậy sao?” Trong lòng Hoa Phỉ Nhi rung động. Thật sự là không thể tưởng tượng, những đứa trẻ nhìn như khỏe mạnh vậy mà lại quá đáng thương. Cùng so sánh với bọn trẻ, chính mình quả thực là sinh hoạt tại thiên đường, căn bản không thể hội được cảm thụ của bọn trẻ.
“ Các bạn nhỏ, xin không cần cướp đoạt, dựa theo trình tự đội ngũ, từng người từng người qua.” Thanh âm Tiêu Tân truyền vào trong tai, thế nhưng vô cùng thân thiết. Hoa Phỉ Nhi nhìn bóng lưng của hắn, rốt cuộc có chút hiểu được, người kia vì sao muốn dẫn mình đến nơi này.
“ Đại ca ca, tiểu Yến còn chưa có đồ chơi, anh có thể cho nó một con búp bê không?” Một đứa