So sánh với Phiền Não của Mộ Dung Thanh Tư, phiền toái của Tiêu Tân hiển nhiên càng lớn. Trước mắt, xảy ra chính là nan đề giữa hai giới tính, vô luận là về mặt kỹ thuật, hay là trình độ khó khăn mà xem, đều rất khó giải quyết, so với “ Phỏng đoán của Goldbach”, hệ số khó khăn còn cao hơn vài phần.
Thứ nhất, là ước định cùng lão nhân thần bí. Tuy rằng chỉ là một chiêu, nhưng cảnh giới võ công của hai người kém đâu chỉ một bậc. Tiêu Tân tuy rằng có được dị năng, nhưng không cách nào nắm trong tay, khi giao thủ không thể dùng ra được nhiều. Võ học chi đạo, chỉ có nhanh chứ không có gì không phá được. Tốc độ của Tiêu Tân đã sánh không bằng người ta, vốn đã là kém cỏi, cho dù khí lực có lớn hơn, không thể đánh trúng đối phương cũng đã là không tốt. Nếu như không có kỳ tích phát sinh, cuộc luận võ ba ngày sau kết quả cũng giống như đại lực sĩ nước Nga cùng Hoắc Nguyên Giáp, không thể không cam bái hạ phong.
Thứ hai, là di chứng làm náo động. Vô số đại minh tinh khi đối mặt với vấn đề này, chỉ có thể cười khổ. Các minh tinh muốn được nổi tiếng, nhất định phải hy sinh sự riêng tư cùng tự do để trả giá. Mà Tiêu Tân cũng không phải minh tinh, không lý do phải chịu sự trả giá như vậy. Hắn thầm nghĩ yên lặng học xong đại học, không ngờ bị Mộ Dung Thanh Tư không trâu bắt chó đi cày, trong buổi thi ca nhạc lộ ra bộ mặt nhỏ nhắn, kết quả phiền toái liền tới rồi.
Bởi vì là thứ bảy, Tiêu Tân luyện công buổi sáng rồi trở về, rõ ràng trốn vào bên trong ký túc xá. Đại học Z quản lý sinh viên cực nghiêm, hắn không đi ra, đám fans si mê cũng không vào được. Về phần nam sinh cùng chung ký túc xá, có Âu Dương Chính Đông ở ngoài cửa từ chối khéo, cũng không thể tiến vào. Hôm nay, bạn gái a Đông về nhà có việc, tiểu tử này cuối cùng được rảnh, cam tâm tình nguyện làm chung cực bảo tiêu dùm một ngày. Nhưng làm bảo tiêu cũng phải trả giá, điều kiện trao đổi là: Tiêu Tân phải vì hắn tỉ mỉ tốn hơi sức, chế tác một lá thư tình có lực sát thương cực lớn. Hôm nay Tiêu Tân vốn định đi tới bệnh viện thăm tiểu Đông cùng tiểu Nguyệt. Trải qua vài ngày trị liệu, tiểu nha đầu hẳn là sắp xuất viện, kết quả đành phải làm biên bức hiệp một ngày( ý là như con dơi trốn trong tối), buổi tối sẽ tìm cơ hội đi ra ngoài.
Mạnh Hiểu Dương vẫn luôn ngồi chơi game trên máy tính. Gần đây, nước Mỹ ra một trò chơi inte Tinh Cầu Đại Chiến, không gian lớn, hiệu quả rất thật. Mấy ngày nay, Mạnh Hiểu Dương say mê đến cơm nước không ăn, ngoại trừ đi học cùng ngủ, thời gian rảnh đều chỉ lo chơi đùa trò chơi này. May mắn Trần Tín Hoài thật ý tứ, lúc đi căn tin ăn cơm, cũng không quên mua cho hắn một phần cơm, nếu không tiểu tử này phải đói chết.
Tiêu Tân là văn khoa trạng nguyên, thi vào trường cao đẳng môn văn lại đủ điểm hoàn toàn, viết thư tình dĩ nhiên chỉ là chuyện nhỏ. Không đến nửa giờ, một phong thư tình vô cùng chân ý, nồng đậm mật ngọt, tài văn chương tung hoành như lửa nóng ra lò. Âu Dương Chính Đông mới vừa niệm một nửa, liên lòng tràn đầy vui mừng lập tức dùng email Tiểu Lệ đưa cho send đi.
Nhưng mấy người bạn cùng phòng đều là kẻ chạy nhảy, ở trong phòng ngây người một buổi sáng, rốt cục không chịu nổi.
Đầu tiên là Âu Dương Chính Đông. Bạn gái của hắn tiểu Lệ thu được email xong, lập tức bị thư tình đánh động trái tim, một cú điện thoại đã lập tức câu tên bạn này đi mất. Trần Tín Hoài ăn xong cơm trưa, lấy cớ có một người bạn học bị hư máy tính nên mời hắn tới sửa, đảo mắt cũng không thấy tăm hơi bóng dáng. Mạnh Hiểu Dương vốn đang chơi game thật say mê, kết quả bạn bè phòng bên mời hắn cùng đi chơi điện tử đối chiến, lập tức không nói hai lời phóng thật nhanh. Kết quả, chờ Tiêu Tân xem xong một quyển sách, xuống giường rót nước, lúc này mới phát hiện trong phòng chỉ còn một mình hắn.
Một người chỉ đọc sách, vốn cũng không có gì. Tiêu Tân ở trong sơn cốc suốt một năm, ngoại trừ Mạc Bất Ly, cũng chỉ có hắn, chín mươi chín phần trăm thời gian là không ai nói chuyện với hắn, đã sớm quen với sự tịch mịch. Nhưng phía sau, Tiêu Tân liên tục nhận hai cuộc điện thoại, đã không thể tiếp tục ở trong phòng.
Điện thoại thứ nhất là Hoa Phỉ Nhi gọi tới. Cô gái nhỏ còn chưa biết Tiêu Tân đã bị mẫu thân cho nghỉ việc, trách hắn vì sao vẫn không đến, cũng không gọi điện đến an ủi một chút. Cuối cùng nói mình đang ở dưới lầu ký túc xá, nếu trong năm phút hắn không xuống, nàng sẽ trực tiếp xông lên.
Điện thoại thứ hai là do Mộ Dung lão sư thân ái gọi tới, nói là đang chờ hắn tại khu nhà ở của lão sư trường học, có chuyện trọng yếu cần