Hai người lên xe, liền cùng lái tới khu nhà ở của lão sư. Cửa phòng mở ra, lộ ra một thân ảnh xinh đẹp. Nhìn thấy Hoa Phỉ Nhi đứng bên cạnh Tiêu Tân, Mộ Dung Thanh Tư rõ ràng sửng sốt, lập tức liền phản ứng: “ Phỉ nhi, sao em cùng hắn tới đây?”
Hoa Phỉ Nhi buông cánh tay Tiêu Tân ra, cười hì hì nói: “ Chị tìm Tiêu Tân có việc, hắn không thể theo giúp em, cho nên hai chúng ta phải cùng đi tới đây thôi.” Nói xong nàng nhìn chằm chằm Mộ Dung Thanh Tư, trên mặt như cười: “ Chị họ, chị vội vã tìm hắn tới đây như vậy, đến tột cùng là có chuyện gì nha?”
Tiêu Tân quan sát bốn phía, đây là một bộ phòng ở có hai gian, phòng khách quét tước thập phần sạch sẽ, vách tường gián giấy hoa, sô pha màu lam, cửa sổ sơn màu trắng có màn rũ sát đất, trên kệ ti vi có một bộ máy hát nhỏ, trên bàn có một lọ hoa, toàn bộ tràn ngập cảm giác ấm áp. Xem ra, mỹ nữ lão sư là một người rất biết hưởng thụ cuộc sống.
Bởi vì đang ở nhà, Mộ Dung Thanh Tư ăn mặc rất tùy ý, một thân áo ngủ bằng tơ lụa, bên ngoài khoác áo, mái tóc đen nhanh buộc sau đầu, so với lúc đi làm thân thiết hơn rất nhiều, có loại cảm giác như một bà chủ gia đình.
Khi nói chuyện, ba người cùng chia nhau ngồi xuống. Hoa Phỉ Nhi ôm một chiếc gối dựa trên ghế, ôm ngay trước ngực, chờ đợi chị họ trả lời.
Mộ Dung Thanh Tư rót trà cho hai người, lúc này mới nói: “ Chị muốn nhờ Tiêu Tân giúp dùm một việc. Em cũng biết, ba của chị ngày nào cũng thúc giục chị kết hôn. Hôm nay lại an bài một đối tượng cho chị. Nhớ tới thật là phiền muốn chết.”
“ Chị họ, chị cũng đã không còn nhỏ, là lúc nên tìm đối tượng mà!” Hoa Phỉ Nhi trêu chọc.
Mộ Dung Thanh Tư nhíu mày, tức giận nói: “ Nha đầu là cố ý chọc chị hả! Cái gì gọi là không còn nhỏ, ta còn chưa qua tuổi thanh xuân đâu!”
Hoa Phỉ Nhi khanh khách nở nụ cười: “ Em hiểu rồi, chị muốn nhờ Tiêu Tân giả mạo bạn trai của chị, ra mặt đem đối phương bức lui.”
Gương mặt Mộ Dung Thanh Tư nổi lên một tia đỏ ửng, ngượng ngùng nói: “ Tiêu Tân, tôi cũng chỉ là bất đắc dĩ, không biết cậu có thể giúp dùm không?”
Tiêu Tân vừa muốn nói, Hoa Phỉ Nhi lại thay thế hắn phát biểu ý kiến, thập phần rộng lượng nói: “ Đương nhiên có thể, em đem Tiêu Tân cho chị mượn, nhưng chị phải đáp ứng em một điều kiện.”
Mộ Dung Thanh Tư hỏi: “ Điều kiện gì?”
Hoa Phỉ Nhi vươn ngón trỏ tay phải, chỉ chỉ đối phương, nghiêm trang nói: “ Chị không được động tâm với Tiêu Tân.”
“ A!” Khuôn mặt nhỏ nhắn của Mộ Dung Thanh Tư nhất thời đỏ bừng, vừa thẹn vừa vội nói: “ Em đang nói gì chứ? Chị đã nói là cho hắn tạm thời giả vờ, cũng không phải cho hắn làm bạn trai của chị.”
Hoa Phỉ Nhi không buông tha nói: “ Đó thì không chắc. Lỡ như có người nào lại có hảo cảm với vị đại soái ca này thì sao! Hôm nay giả vờ làm bạn trai, ngày mai liền có thể làm thật, em không phải là mệt lớn.”
Tiêu Tân ở bên cạnh càng nghe càng không thích hợp, liền làm ra động tác ngăn cản, lớn tiếng kêu lên: “ Dừng, dừng, dừng.”
Nói xong, hắn nhìn Hoa Phỉ Nhi nói: “ Cái gì gọi là đem tôi đưa cho cô ấy mượn?”
Hoa Phỉ Nhi mở trừng hai mắt, làm vẻ đương nhiên nói: “ Anh là bạn trai của tôi nha! Đương nhiên là từ tôi làm chủ.”
Tiêu Tân vừa tức giận vừa buồn cười nói: “ Cô chừng nào thì trở thành bạn gái của tôi vậy? Sao tôi lại không biết?”
“ Ngay vừa rồi đó! Chúng ta rõ ràng đã nói.” Hoa Phỉ Nhi làm vẻ lí trực khí tráng, tức giận nói: “ Anh đúng là kẻ phụ lòng, Trần Thế Mĩ, cư nhiên vừa mới nói đã rồi không thừa nhận.”
“ Kẻ phụ lòng! Trần Thế Mĩ! Nha đầu này từ đâu học được?” Trước mắt Tiêu Tân tối sầm, trên đầu ứa ra mồ hôi lạnh. Ta đáp ứng cô hồi nào? Rõ ràng là một mình cô tự nói.
Trong lòng Tiêu Tân biết tiểu ma nữ này rất dây dưa, căn cứ sự giáo huấn trong dĩ vãng, cãi nhau khẳng định không vượt được nàng ta, đành phải đem đề tài này tạm thời buông bỏ, quay đầu nhìn Mộ Dung Thanh Tư nói: “ Mộ Dung lão sư, thật sự là thật xin lỗi! Chuyện này chỉ sợ tôi không thể đáp ứng cô.”
Không đợi Mộ Dung Thanh Tư nói chuyện, Hoa Phỉ Nhi ở một bên chen lời nói: “ Vì sao, chẳng lẽ bởi vì anh biến suất, liền ngại bộ dạng chị họ không đủ xinh đẹp?”
Đây là thế nào? Tiêu Tân giải thích: “ Điều này không quan hệ gì đến sự xinh đẹp, lại là tôi…”
Không đợi hắn tiếp tục nói, Hoa Phỉ Nhi ngắt lời: “ Không phải là anh muốn chuyện giả thành thật đó chứ?”
“ Tại sao tôi lại muốn như vậy?” Tiêu Tân vội vàng phủ nhận.
Hoa Phỉ Nhi cũng không nghe hắn giải thích, lớn tiếng kêu la: “ Tôi chỉ biết, anh không thừa nhận tôi là bạn gái của anh, là bởi vì anh thích chị họ.”
Tiêu Tân càng nghe nàng nói càng quá đáng, nhịn không được quát lớn: “ Phỉ nhi, cô đừng càn quấy, tôi nói qua khi nào?”
Vừa dứt lời, Hoa Phỉ Nhi oa một tiếng khóc lên, một đầu nhào vào trong lòng Mộ Dung Thanh Tư, dị thường ủy khuất nói: “ Chị họ, hắn rống em, hắn chê em càng quấy, Phỉ nhi không ai ưa phải không?”
Tức khắc, Hoa Phỉ Nhi khóc càng thêm thương tâm, Tiêu Tân ở một bên trăm miệng không lời giải thích. Hôm nay làm sao vậy, mới nói mấy câu đã thành như vậy, dường như ta phạm vào nhiều sai lầm! Ta thật sự còn oan hơn cả đậu nga nha?
Mộ Dung Thanh Tư nhẹ nhàng vuốt bả vai em họ, ôn nhu nói: “ Phỉ nhi, Tiêu Tân không phải ý tứ này.”
“ Không phải ý tứ này vậy là ý tứ gì? Hắn chính là thích chị mới có thể nói như vậy.” Hoa Phỉ Nhi đem đầu chui trong lòng chị họ, thanh âm ông ông tức khí, trong lòng lại đang cười trộm. Hắc, thấy ngu chưa, bổn tiểu thư vừa ra tay, nhìn