Mộ Dung Thanh Tư nhớ đến Tống Chỉ Kiều tay phải buông thõng khuôn mặt đần ra như heo,không khỏi oán trách nhìn Tiêu Tân liếc mắt một cái, cùng hướng tới cô em họ mình cười một tràng dài.
Qua một hồi lâu, hai người rốt cuộc cũng ngừng cười. Hoa Phỉ Nhi cười đến đau cả bụng, vui vẻ nói :” Ta thật sự là buồn cười chết đi mất. Tiêu Tân chiêu này được gọi là có thực lực thì áp đảo hết tất cả mánh khoé.Vốn ta còn muốn suy nghĩ mấy chiêu đùa cợt tên kia ,kết quả toàn bộ đều trở thành vô dụng.”
Sau khi cười xong, Mộ Dung Thanh Tư bắt đầu lo lắng, trên khuôn mặt hiện lên một mảng ưu sầu:”Em họ, Tiêu Tân trêu đùa hắn như vậy quả nhiên là được, nhưng lại đắc tội với Tống gia. Không biết hai nhà có vì chuyện này mà nẩy sinh mâu thuẫn không?”
Hoa Phỉ Nhi ở một bên an ủi nói:” Chị họ, người cũng đừng nghĩ nhiều như vậy. Hiện tại làm thì cũng đã làm, lo lắng cũng vô dụng.Không phải ngươi không muốn gả cho Tống lão nhị sao? Với mặt mũi của cha con Tống gia hai người kia, đắc tội như thế nào thì cũng đều giống nhau.Còn nữa,nhà các ngươi có thật sự sợ bọn họ không.Nếu thật sự không được,ta sẽ nài nỉ Lão ba ta trợ giúp.”
Mộ Dung Thanh Tư suy nghĩ,nếu có ông Chú ra mặt nói giúp, cũng không sợ hãi chuyện bất bình này.Phụ thân cùng nàng cũng sẽ bởi vì chuyện này mà quan hệ trở nên căng thẳng,nhưng là vì hạnh phúc của cả đời mình, tuyệt không có chịu thỏa hiệp gì cùng phụ thân. Nhớ tới Tống Chỉ Kiều bộ dạng khuôn mặt giả nhân giả nghĩa kia, nàng đã cảm thấy thật ghê tởm. Hôm nay nếu không phải Tiêu Tân ra mặt, khẳng định sẽ càng thêm phiền toái , nếu không nhanh trí đem hắn đuổi đi.
Một hồi náo loạn , tiệc trà tự nhiên cũng không thành. Ba người đi ra khỏi phòng, đến bên Tổng tài phục vụ ở quầy hỏi, quả nhiên Tống Chỉ Kiều không có tính tiền.Đương nhiên, Mộ Dung Thanh Tư cũng không để ý một chút tiền ấy,có thể làm cho gã ôn thần này tức khí bỏ đi, hôm nay như vậy đã đạt được mục đích.
Đi ra khỏi Thái Cực trà đạo, sắc trời đã tối sầm xuống.Ba người đến một quán nhỏ ở gần đó ăn cơm tối, Hoa Phỉ Nhi vốn muốn rủ Tiêu Tân đến nhà nàng chơi nhưng lại bị đối phương nhẹ nhàng cự tuyệt. Tiểu ma nữ hôm nay đắc ý phi thường vui vẻ cũng không có tiếp tục dây dưa nữa ,lái xe đưa hai người về tới trường học.
~~~~~
Tới cổng trường, nhìn thấy Hoa Phỉ Nhi đang mở cửa chiếc xe hơi thể thao đời mới ra, Tiêu Tân thở dài một hơi. Tiểu nha đầu này tuy rằng tinh ranh cổ quái,nhưng lại là một người hoạt bát vui vẻ, làm cho mọi người ở bên cạnh cũng không cảm thấy tĩnh mịch. Nhưng mà, hắn cùng với Tiểu ma nữ địa vị thân phận cách xa quá mức,nếu muốn trở thành bằng hữu chân chính chỉ sợ cũng không hề dễ dàng.
“ Tiêu Tân, sao ngươi không nói gì?” Mộ Dung Thanh Tư cảm giác được chút gì đó, ở bên cạnh nhẹ giọng hỏi.
Tiêu Tân lạnh nhạt nói :” Không có gì !” Lúc này,hắn chợt nhớ phải đi tới bệnh viện thăm huynh muội Tiểu Nguyệt cùng Tiểu Đông, vì thế hướng Mộ Dung Thanh Tư cáo biệt :”Mộ Dung lão sư, ta có chút việc phải đi ra ngoài,sẽ không thể đưa ngươi về ký túc xá được !”
Mộ Dung Thanh Tư nhịn không được hỏi :” Đã trễ thế này, ngươi còn muốn đi ra ngoài sao?”
Tiêu Tân cười khổ nói :” Mộ Dung lão sư,ngươi hại ta đến khổ! Tối hôm qua thật nổi bật a, đến giờ không được tự do, đành phải thừa dịp trời tối đi ra ngoài có chút việc.”
Mộ Dung Thanh Tư biết hắn nói đến cái gì. Ngày trước là đương kim hoa hậu trên giảng đường, thời điểm đó người theo đuổi nàng mỗi ngày đều dây dưa không dứt. Hiện tại là lão sư, tình huống cũng tốt hơn một chút ít,nhưng sự việc phiền não này vẫn như thế đều muốn tránh cũng không được,tỷ như ước hội hôm nay là một trong những việc đó.
“ Như thế là sao ! Ý của ngươi là nói ta hảo tâm mang đến phiền toái !” Mộ Dung Thanh Tư gân lên nói.
Đổ mồ hôi, Tiêu Tân vốn là thuận miệng mà nói,không nghĩ tới đối phương lại nghĩ thành thật.Lại nói, chuyện này cũng không trách được Mộ Dung lão sư.Nàng giúp mình khôi phục lại dung mạo chủ yếu cũng là vì muốn tốt cho hắn. Ai lại nghĩ tới Tiêu Tân lại trở lên tuấn tú như vậy! Haiiz, nữ nhân lớn lên mà xinh đẹp chính là hồng nhan hoạ thuỷ kẻ gây tai hoạ,nam nhân lớn lên mà tuấn tú , cũng chính là sẽ lắm phiền não a !
Nghĩ đến đây, Tiêu Tân vội vàng giải thích nói:” Ngươi đừng hiểu lầm, ta không phải là cái ý tứ này.Chính là cứ như vậy ,cũng có chút không tiện.
Mộ Dung Thanh Tư đương nhiên không phải thật sự tức giận, huống chi hôm nay Tiêu Tân đã giúp nàng một chuyện thật tốt,vì thế nói :” Ngươi giúp ta một việc, ta cũng giúp ngươi một việc,hơn nữa đều cùng nhau bị phiền toái tìm tới, hiện tại coi như là huề nhau.”
Tiêu Tân tử tế nghĩ một hồi, muốn cùng đối phương cười một cái. Vào giờ khắc này, tất cả mọi phiền não tựa như đều không quan trọng. Sự tình giải thích rõ ràng, Tiêu Tân cũng cáo từ.Mộ Dung Thanh Tư đôi lông mày thanh