Dưới sự cố gắng của mọi người, căn phòng mới dần dần có chút hình dáng.
Tiêu Tân đồng học cơ bản bị biến thành cu li. Dưới sự chỉ huy của Lâm MM, chốc chốc lại lau cái bàn, xong lại chạy qua cửa sổ, nhảy tới nhảy lui, cực kỳ bận rộn.
“Ta hỏi Lâm Hiểu Nặc đồng học cái này, không phải ngươi đi học đã nghiện làm cán bộ rồi đó chứ? Sao lại toàn đứng bên cạnh vung chân múa tay, không thấy ngươi làm việc?” Cuối cùng Tiêu Tân cũng nhịn không được nói.
Trên người Lâm Hiểu Nặc mặc một cái tạp dề mới, trên đầu đội một cái mũ được làm từ báo cũ, dùng để chống bụi thì cực kì đúng chỗ. Nghe được lời bực bội của Tiêu Tân, nàng hung biện một cách mạnh mẽ:“Đây là nhà của ngươi, việc nặng đương nhiên phải do ngươi làm. Về phần ta, ngươi nghĩ rằng ta nhàn hạ lắm sao? Bận bịu cả nữa ngày, chỗ này ta còn chưa dọn xong! Ta không tìm ngươi đòi tiên công là đã quá tốt bụng rồi.”
Tiêu Tân muốn ngất đi. Cái sàn nhà nhìn qua nhìn lại! Thấy còn bẩn hơn trước kia, nơi nơi là là những vết bẩn ngoằn nghèo cộng thêm dấu bước chân. Xem ra, trước đây bản thân đã đánh giá quá cao Lâm Hiểu Nặc, có thể khẳng định là cô nàng này ở nhà chưa bao giờ biết cái gì là nữ công gia chánh.
Mộ Dung thanh tư cầm một chiêc khăn ướt đi tới, ôn nhu nói:“Tiêu tân, mau lau mặt, anh sắp biến thành con mèo rồi đó. Anh là một người đàn ông, sao lại đi so đo với Hiểu Nặc những chuyện này!”
Tiêu tân đành phải câm miệng, thành thật cúi xuống lau sàn nhà. Thấy được ánh mắt dịu dàng của Mộ Dung Thanh Tư, trong lòng hắn cảm thấy cực kỳ ấm áp, khiến cho cơn tức giận cũng tan thành mây khói.
Lúc này, tiêu tân phát hiện đứa nhóc kia không có ở trong phòng, thuận miệng hỏi:“Tiểu đông và Tiểu Nguyệt chạy đi đâu rồi?”
Mộ Dung thanh tư tiếp lấy khăn mặt, nhẹ nhàng nói:“Trong nhà hỗn loạn như vậy, nên em bảo hai đứa nó xuống dưới nhà chơi rồi .”
“Nga!” Tiêu tân có chút lo lắng:“Bọn chúng không có việc gì chứ?”
Lâm hiểu nặc đứng bên cạnh trêu đùa:“Phụ nam*( ý là giống như cha), anh cứ yên tâm đi! Tiểu đông sẽ không để ai tổn thương muội muội đâu. Hắn và Tiểu Nguyệt ở cùng một chỗ chắc sẽ không có chuyện gì xảy ra đâu!”
Tiêu Tân nghĩ lại một ít tình cảnh trước kia, hai đứa bé thường bị người khi dễ, tiểu đông cơ thể ốm yếu ôm muội muội trong người để che đỡ, không để nàng chịu bất cứ thương tổn gì.
Ba người vừa làm việc vừa tán gẫu, đột nhiên nghe được bên ngoài có người gõ cửa. Lâm hiểu nặc tiến lên mở cửa, người đến là Tiểu Đông và Tiểu Nguyệt.
“Mới có một chút mà các ngươi đã trở về à? Tiểu đông, kéo muội muội chạy đi đâu vậy, trên đầu toát hết mồ hôi rồi kia.” Lâm hiểu nặc thấy 2 đứa nhóc gấp gáp miệng thở hồng hộc, nén giận hỏi.
Tiểu đông không trả lời, lập tức đi đến bên cạnh Tiêu Tân, gấp giọng nói:“Đại ca , dưới lầu có người xấu.”
“Tiểu đông, ngươi nói cái gì?” Tiêu tân buông khăn lau trong tay, xoay người lại hỏi.
“Dưới lầu có người xấu.” Tiểu đông lớn tiếng lập lại một lần.
Thấy vẻ mặt nghiêm túc của Tiểu Đông, Tiêu tân nhanh chóng ngồi chồm hổm xuống, nhẹ giọng hỏi:“Tiểu đông, ngươi từ từ thuật lại, cuối cùng xảy ra chuyện gì? Làm sao ngươi biết dưới lầu có người xấu.”
Tiểu Nguyệt ôm búp bê đã đi tới, dịu dàng nói:“Ca ca đúng đó, em cũng có nhìn thấy!”
Mộ Dung thanh tư và với lâm hiểu nặc đồng thời vây quanh lại , kéo hai đứa nhóc ngồi xuống ghế salon.
“Tiểu đông, đừng có gấp! cuối cùng đã xảy ra chuyện gì?” Mộ Dung thanh tư nhẹ nhàng.
Trong ánh mắt của Tiểu Đông vẫn mang theo vẽ sợ hải, gấp giọng nói:“Vừa rồi, em cùng với Tiểu Nguyệt đang chơi ở dưới lầu, thấy một người đàn ông đứng bên cạnh nhìn chúng em. Một lát sau, lại có thêm vài người đàn ông nữa đi tới, cùng với người lúc trước to nhỏ mấy câu, hướng đên tụi em chỉ trỏ, còn chỉ vào trên lầu không biết đang nói cái gì? Sau đó, người tới trước mới to giọng lên một chút. Em nghe hắn nói cái gì họ Tiêu dám cướp đoạt thái tử cái bô*( kiểu như là gái), chờ khi hắn xuống dưới các anh em cứ tìm một nơi yên tĩnh, đánh cho hắn phế đi.”
“Bọn họ có mấy người?” Tiêu tân hỏi.
Tiểu đông mặc suy nghĩ một chút, trả lời:“tính thêm cả người tới trước, tổng cộng là 7 người.”
Nghe xong lời của Tiểu Đông, tiêu tân cùng hai vị mỹ nữ liếc mắt nhìn nhau, thấy được vẻ ngưng trọng trong mắt đối phương.
“Tiêu tân, thái tử bọn họ nói có phải là Tả Thanh Dương?” Mộ Dung thanh tư hỏi. Tên Tả Thanh Dương này trong trường học nàng đã sớm nghe tiếng, lúc trước nghe Lâm Hiểu Nặc kể lại cũng có chút lo lắng, không nghĩ chuyện tới nhanh như vậy.
Tiêu