Đi ra khỏi cổng đồn công an, Hồng Vũ, Kinh Lôi hai người cùng Tiêu Tân mỗi người mỗi ngả, hai bên không có bất cứ một hành động nào bất thường, ở ngoài quan sát không ai có thể tưởng tượng được song phương đã từng tiếp xúc với nhau.
Trong lòng Tiêu Tân rất là cảm khái Xem ra, lựa chọn gia nhập cục an toàn quốc gia cũng không tồi. Từ nay về sau, trừ phi mình phạm phải sai lầm nghiêm trọng nếu không sẽ không bao giờ.... có người dám tìm mình làm phiền được nữa. Nhưng.. trách nhiệm lại càng lớn, trọng trách càng nặng nề, cuộc sống tĩnh lặng như trước sẽ không bao giờ.....quay trở lại được nữa.
“Tiêu Tân!” Mộ Dung Thanh Tư gọi lớn tên người yêu, thân như cánh én nhanh chóng nhào vào lòng Tiêu Tân. Âu Dương Đình đứng cách đó không xa lẳng lặng nhìn theo. Vị nữ cảnh sát này đúng là một người bạn tâm giao. Đã trễ thế này, vẫn còn bồi tiếp ở bên cạnh bạn thân của mình.
Tiêu Tân ôm trọn thân thể mểm mại của mỹ nhân vào trong ngực, trong lòng nổi sóng từng trận. Gương mặt nàng lạnh buốt, thân hình khẽ run, nét mặt vẫn giữ nguyên nét kinh hoàng chưa phai nhạt, hắn có thể cảm nhận được nỗi bàng hoàng trong tim của nàng. Tiêu Tân có thể tưởng tượng ra, sau khi Mộ Dung Thanh Tư biết mình gặp chuyện không may, đã có bao nhiêu lo lắng cùng bất an. Đêm đã về khuya, nàng vẫn còn ở bên ngoài đồn công an chờ đợi. Phần nhân tình này làm cho hắn cảm động xiết bao!
“Thật xin lỗi!”Tiêu Tân thì thầm nói.
Mộ Dung Thanh Tư ngẩng gương mặt lên nở nụ cười, tùy tiện nâng tay chùi nước mắt nơi khóe mi, cố nở nụ cười nói.
-Chàng ngốc, nói xin lỗi gì cơ chứ? Anh không có việc gì là tốt rồi.
Vươn tay nựng nịu má lúm đồng tiền trơn mềm như ngọc của mỹ nữ lão sư, Tiêu Tân chậm rãi nói.
-Yên tâm đi, từ nay về sau, anh sẽ không làm cho em phải lo lắng nữa!
“Đúng không? Đây chính là lời anh hứa nha!” Mỹ nữ lão sư vừa cười vừa nói.
Phía sau đột nhiên truyền đến giọng nói của Âu Dương Đình, đem hai người đang ôm ấp tách ra.
-Uy, nhị vị để ý một chút coi đừng làm ảnh hưởng đến môi trường xung quanh a. Tôi đứng bên cạnh nhìn nãy giờ! Các người muốn tỷ tỷ đệ đệ nhu tình mật ý, đợi về nhà rồi muốn làm gì làm.
“Đình đình, bạn nói cái gì thế? Cái gì tỷ tỷ đệ đệ, khó nghe chết được!” Mộ Dung Thanh Tư giận dỗi.
Âu Dương ĐÌnh cười khanh khách nói.
-Mình nói là chính xác mà! Bạn lớn tuổi hơn so với hắn, đương nhiên là tỷ tỷ, hơn nữa là tình ái tỷ tỷ. Về phần tiểu tử này nha, tuổi nhỏ thế mà cưa được tỷ tỷ tới tay, kiêu tiếng đệ đệ cũng không ủy khuất đâu nha.[ThanhTư: Đáng ghét, tình yêu đâu cách tuổi tác...anh anh em em chứ*để trẻ hơn_TiêuTân...đúng đúng....chuẩn ko cần chỉnh]
Cùng vị bạn học cũ này cãi nhau, nếu khí thế hơi kém một chút, nhất định không phải là đối thủ. Mộ Dung Thanh Tư dĩ nhiên xấu hổ ứ chịu nỗi, từng cụm mây đỏ ửng ẩn hiện trên gương mặt , vẫn không chịu yếu thế ngước mặt kênh lên nói.
-Bọn ta là người yêu, muốn gọi sao chả được. Ai giống như bạn, rõ ràng thích người ta, lại luôn miệng gọi là Hiệp đội trưởng. Không biết, còn tưởng mấy người đang nói chuyện về công việc.
Lập tức gương mặt đang cười của Âu Dương Đình biến mất, khẽ gắt một tiếng.
-Làm gì có ai da mặt dày như bạn, có bản lĩnh thì bạn gọi hắn một tiếng Tiêu đệ đệ ở đây thử xem.
Mộ Dung Thanh Tư nghe nói thế, gương mặt nhỏ nhắn đã hồng nay càng hồng rực hơn nữa, hung hăng trừng mắt liếc nhìn người bạn tốt một cái, giận dỗi nói.
-Không thèm để ý đến bạn nữa, chỉ biết giễu cợt người ta.
Âu Dương Đình thấy sắc mặt bạn tốt đang có xu thế thành màu trái cà, trong lòng biết bạn ấy da mặt mỏng, vì thế không đùa nữa, trở nên nghiêm túc hẳn lên.
-Tiêu Tân, ta đã gọi Diệp lão ra mặt, không nghĩ đến Ngưu sở trưởng vẫn liên tục chống đối. Như thế nào mà một lúc sau, anh đi ra được nơi này?
Tiêu Tân lạnh nhạt nói.
-Đa tạ Đình tỷ giúp đỡ. Tôi hiện tại đã không có việc gì! Có nhiều quý nhân giúp đỡ như thế, bọn họ chắc không làm gì được ta đâu.
Âu Dương Đình đương nhiên biết Mộ Dung Thanh Tư lợi dụng đến quan hệ trong gia đình, cũng không suy nghĩ nhiều thêm. Mặc kệ thế nào cũng được, người đã được thả ra, cuối cùng cũng có thể thở nhẹ rồi.
“Tư tư, bây giờ bạn định đi đâu?” Ba người leo lên xe cảnh sát, Âu Dương Đình thuận miệng hỏi.
Tiêu Tân định trả lời, Mộ Dung Thanh Tư liếc hắn một cái, nhẹ giọng nói.
-Về----nhà!
Âu Dương Đình tràn ngập ý cười trong mắt, Mộ Dung Thanh Tư khoác tay Tiêu Tân, từ từ đi vào trong hành lang tối đen.
Hành lang không có ánh sáng, bóng đen và sự tĩnh lặng tràn ngập khắp nơi, hai người sóng vai nhau bước đi, yên lặng không nói gì, tiếng bước chân nhẹ nhàng vang vọng ở bên tai, một chút tình không tên chảy xuôi trong tim hai người.
“Ai yêu!” Mộ Dung Thanh Tư