Cửa mở, ánh sáng nhu hòa từ ánh đèn rọi ra, xua tan đi sự hắc ám tịch mịch của đêm đen.
-Đại ca ca, Mộ Dung tỷ tỷ, hai người đã về!
Tiểu Đông đang lừ đừ lù đù xem TV, nhìn thấy hai người mở cửa bước vào, lập tức tỉnh táo hẳn lên. Nha đầu tiểu Nguyệt sớm đã chịu không nổi, trên người khoác một chiếc khăn, nằm dựa vào sa lon êm đềm vào giấc ngủ.
“Tiểu Đông, trễ thế này sao còn chưa ngủ? Khí trời trở lạnh, cẩn thận coi chừng ngã bệnh!” Mộ Dung Thanh Tư trách móc hỏi thăm.
Tiểu Đông gãi gãi đầu, nhỏ giọng nói.
-Hai người không về, đệ cùng với tiểu Nguyệt rất lo lắng.
Bị tỷ tỷ trách móc, tiểu Đông cũng không cảm thấy bị ủy khuất, ngược lại trong lòng còn dâng lên một cỗ ấm áp, giống như chưa bao giờ thấy qua mụ mụ vậy.
“Lần sau đừng như vậy nữa!” Mộ Dung Thanh Tư nắm lấy bàn tay nhỏ bé lạnh lẽo, vừa ôn nhu dặn dò, vừa lấy nước để nóng rửa tay rửa mặt cho tên nhóc. Về phần tiểu mỹ nhân tiểu Nguyệt đang ngủ, cũng được Tiêu Tân ôm vào lòng, bồng vào giường trong phòng ngủ.
Nhìn thấy búp bê được để bên cạnh gối, tiểu bảo bối nằm cuộn tròn trong chăn ngủ say, Tiêu Tân nhịn không được hôn lên khuôn mặt phúng phính của tiểu nha đầu một cái.
Mỹ nữ lão sư cùng với tiểu Đông đứng ở cửa. Tiểu tử kia mắt bỗng dưng tỏa sáng, lớn tiếng nói.
-Đại ca ca, huynh có thể giống như vừa thân tiểu nguyệt không, cũng sẽ hôn đệ sao?
“Không thành vấn đề!” Tiêu Tân mỉm cười:”Chỉ cần đệ ngoan ngoãn giống tiểu Nguyệt, ngoan ngoãn nằm trong ổ chăn.”
“Huynh chờ một chút, đệ sẽ chui vào ngay.” Tiểu Đông lập tức mừng rỡ nhảy dựng lên, như một con khỉ nhảy ngay lên tầng hai của chiếc giường tầng , thành thạo nhanh chóng cởi y phục trên người, chừa mỗi cái nội y chui vào trong chăn, lộ ra mỗi cái đầu, trong ánh mắt tràn ngập hy vọng.
Tiêu Tân làm như lời hứa, đặt một nụ hôn lên mặt của tiểu gia hỏa, làm tiểu tử kia vui cười khanh khách.
Tiểu Đông mở trừng hai mắt, nhỏ giọng nói.
-Mộ Dung tỷ tỷ, tỷ cũng hôn ta một cái được không?
“Đương nhiên có thể!” Mộ Dung Thanh Tư cười ngọt ngào, bước lên tầng hai giừơng cúi ngừơi xuống hôn một cái vào má tiểu Đông.
Tiếp theo, nàng lại bước xống khom người , ôn nhu thơm một cái vào má tiểu Nguyệt.
Lúc này, nàng phát hiện lông mi tiểu Nguỵêt hơi hơi run run, nàng vươn tay véo véo vào cái mũi nhỏ đáng yêu, âm thanh trách cứ nói.
-Tiểu Nguyệt không ngoan, dám giả bộ ngủ.
Tiểu Nguyệt mở đôi mắt thật to, nhỏ giọng thanh minh.
-Tiểu Nguyệt tỷ tỷ, vừa rồi muội đang đợi tỷ hôn muội. Giờ thì ngủ thiệt nè.
Nói xong, nàng xoay người ôm búp bê vào trong ngực, nhắm mắt lại, thì thào.
-Từ giờ trở đi, mình cùng với tiểu Đông rốt cục cũng đã có một gia đình. Mình có đại ca ca, Mộ Dung tỷ tỷ, còn có hảo ca ca mà mình yêu nhất, mình cảm thấy thật hạnh phúc. Tối nay, nhất định mình sẽ có một giấc mộng thật đẹp.
Nghe được lời thì thầm của tiểu Nguyệt, khóe mắt của mỹ nữ lão sư đã ươn ướt, đột nhiên nàng có cảm giác làm mụ mụ. Hai tên tiểu hài từ dù nhỏ tuổi nhưng đã phải gánh chịu quá nhiều khổ cực, thân thể gầy yếu thế này, nhất định phải dành thật nhiều tình thương cho chúng, đem hai đứa vỗ béo cho mập mạp lên một chút.
Quay đầu, một đôi mắt sáng ngời mang đầy tình ý đang nhìn mình, trong lòng mỹ nữ giáo sư dâng lên hàng vạn nhu tình. Ngay sau đó, nàng cảm thấy mình giống như bị ôm thật chặt, đồng thời nhìn thấy đối phương hé môi ra kề sát vào môi mình.
“Người xấu, tiểu Đông và tiểu Nguyệt đang ở đây!” Mộ Dung Thanh Tư giãy ra khỏi ngực hắn của hắn, chạy nhanh ra ngoài.
Tiêu Tân ngượng ngùng sờ sờ cái mũi của mình. Tiểu Đông bỗng nhiên mở to mắt, nhẹ giọng nói ở bên tai hắn.
-Đại ca ca, cố lên, đừng để cho Mộ Dung tỷ