Quay đầu lại, Trầm Y Y nhìn phụ thân nói.
-Cha, người cũng thiệt là, trong nhà có mình cha uống trà thôi, thế mà mời khách lại chính con mời. Trà này là con tìm được trên lầu Vương thúc thúc á.
Lão Trầm ngượng ngùng nói.
-Vẫn là con gái của ta hiểu chuyện, thiếu chút nữa là làm chậm trễ tiếp đãi khách quý rồi.
“Khách quý cháu quả thật không dám nhận, Trầm thúc cứ gọi cháu là Tiểu Tiêu là được rồi ạ.” Tiêu Tân cười nói.
Lão Trầm và vợ cùng nhau đi đến nhà khách, cách xưng hô lập tức được thay đổi, một câu tTểu Tiêu hai câu tiểu Tiêu, bắt đầu tò mò hỏi về tình huống lúc xảy ra sự việc lúc nãy.
Tiêu Tân cũng không để ý lắm, thuận miệng trả lời vài câu. Đợi sau khi chuẩn bị dùng cơm, hắn mới bắt đầu cảm thấy có chút kỳ lạ. Lão Trầm một bên mời rượu một bên tủm tỉm cười nhìn hắn. Trầm mụ mụ thì vẻ mặt giống như là đang thưởng thức con rễ tương lai, liên tục đánh giá Tiêu Tân, vừa nhìn vừa hỏi, trong nhà có mấy người, có người yêu chưa, hiện đang làm gì......blah blah....Hỏi như súng liên thanh, so với cảnh sát hỏi cung còn ghê hơn.
Cuối cùng, Tiêu Tân chịu hết nổi, vụng trộm liếc nhìn tiểu cô nương ngồi ở bên kia một cái.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Trầm Y Y lập tức đỏ lên, nhìn ba mẹ mình nũng nịu la lên.
-Ba, mê, các người đang làm gì vậy? Đầu to ca ca chút nữa còn có truyện quan trọng để làm, hai người cứ hỏi hoài sao huynh ấy ăn.
Sau khi được giải vây, không khí trên bàn ăn đã khôi phục trở lại như bình thường, khách và chủ trở lại như cũ, Tiêu Tân cũng hảo hảo thưởng thức các món ăn.
Vừa định rời khỏi buổi ăn, ánh mắt Tiêu Tân chợt dừng lại trên vết thương ở đùi Trầm lão, trong lòng thoáng động. Với dị năng của chính mình, liệu hắn có thể tra xét cấu tạo cơ thể của người khác hay không? Còn nữa, trong lúc trừng trị a Bưu. Hắn đã sử dụng phượng hoàng thần hỏa, tùy ý thiêu tốt một đoạn xương người, nếu như có thể điều khiển nhiệt độ thích hợp, nói không chừng có thể có những tác dụng khác chẳng hạn kích hoạt sự sinh sản tế bào, có thể giúp đoạn xương đang bị hư tổn tiến hành hỗ trợ trị liệu?
Tiêu Tân càng nghĩ càng thấy tò mò, càng nóng lòng muốn thử nghiệm, vì thế Tiêu Tân nhìn Trầm Lão nói.
-Trầm thúc, thương thế ở chân thúc khoảng bao lâu thì có thể khỏi hẳn?
Nhắc đến vết thương ở cái chân của mình, sắc mặt lão Trầm lập tức u ám, buồn bả thở dài.
-Thương thế ở chân chắc khoảng hơn một trăm ngày, xương chân của thúc hoàn toàn bị đánh gãy, không biết một trăm ngày sao liệu có thể hoàn toàn bình phục hay không nữa?
Tiêu Tân có vẻ ngập ngừng nói.
-Trầm thúc, cháu từng học một chút về khí công. Không biết có thể giúp gì cho thúc hay không nữa?
“Có cái gì mà không được, cái chân quấn thạch cao này, sau này nếu lành e rằng sẽ không còn linh hoạt được nữa!” Trầm lão nhìn chân của mình, thương cảm thở dài.
“Không có gì đáng ngại, cháu chỉ kiểm tra một chút, không biết có thể giúp gì được cho thúc hay không?” Tiêu Tân cười nói.
Nếu Tiêu Tân đã nói như thế, Trầm lão đương nhiên sẽ không phản đối nữa. Trầm Y Y dìu phụ thân nằm xuống giường. Nàng đứng một bên mở to đôi mắt xinh đẹp ra hứng thú quan sát.
Tiêu Tân ngồi xuống một bên giừơng, hít một hơi thật sâu. Hắn vốn ôm ý tưởng sẽ thử một lần, không nắm chắc sẽ thành công. Nhưng khi hắn đưa tay chạm vào đùi Trầm lão, trong lòng đột nhiên phát ra một tiếng thét kinh hãi.
Trong tưởng tượng giống nhau như đúc, hắn đã thật sự “nhìn” thấy bên trong thân thể của Trầm lão.
Theo dòng năng lượng xâm nhập vào cơ thế, một mảnh bản đồ màu vàng nhạt từ từ xuất hiện trong “Tâm Nhãn” của hắn. Chỉ thấy xương ống đùi có dấu vết gãy rất rõ ràng, hắn thử phác họa lại tình huống đả thương bên trong tư tưởng của mình. Hai cây xương đùi được xắp xếp lại không cẩn thận tạo nên những khe hở nhất định. Dựa theo tốc độ phục hổi bình thường của xương, ước chừng ba tháng sau, đoạn xương đùi có khe hở này sẽ tạo nên các tế bào nhồi, vả lại các mảnh xương sẽ không quay trở về đúng vị trí của của nó, tạo thành rắc rối rất lớn. Rất có thể sẽ hình thành hai cây xương biến dạng không giống