Không biết đã trải qua bao lâu, Tiêu Tân rốt cục cũng đã dừng lại. Khi hắn lại dùng “Tâm Nhãn” để “cảm” khúc xương đùi bị gãy đã trở lại bình thường, hoàn hảo như chưa từng bị gãy, so với lúc bình thường không khác gì nhau.
Lúc này, Tiêu Tân cảm thấy có ai đó nhẹ nhàng lau mồ hôi trán cho mình, vì thế hắn mở mắt ra, bỗng nhìn thấy một khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp kề sát, đồng thời một hơi thở thơm mát đang thoang thoảng khiêu gợi hắn.
“A!” Trầm Y Y bị hành động của Tiêu Tân hù dọa làm cho hoảng sợ, nhất thời làm rơi chiếc khăn đang cầm trong tay.
“Muội có sao không?” Tiêu Tân nhặt chiếc khăn rơi trên mặt đất rồi đứng lên, đưa đến tay Trầm Y Y.
“Không...Không sao!” Khuôn mặt nhỏ xinh của Trầm Y Y lập tức ửng đỏ. Cảm thấy đối phương đang nhìn mình. Tiểu cô nương bỗng thấy tim của mình đập loạn cả lên.
“Tiêu Tân, cháu kiểm tra thấy nó ra sao rồi?” Lão Trầm ở bên cạnh hỏi.
Tiêu Tân đứng dậy, nhìn lão Trầm rồi cười, nói.
-Trầm thúc, thúc có cảm giác gì đặc biệt hay không?
Lão Trầm trả lời.
-Vừa rồi lúc tay cháu chạm vào vết thương, thúc cảm thấy trên đùi nóng lên từng hồi, cảm giác rất là thoải mái.
Tiêu Tân nói tiếp.
-Trầm thúc, hay bây giờ thúc đứng lên thử xem, xem đùi phải có còn đau nữa hay không?
“Ân!” Lão Trầm tựa vào tay con gái, chống chân xuống, thử đặt chân phải quấn thạch cao đứng trên mặt đất một lúc, lập tức phát ra một tiếng “ồ” ngạc nhiên.
“Kỳ lạ, chân của thúc hình như không còn cảm thấy đau nữa.”
Tiêu Tân nở nụ cười, lớn tiếng nói.
-Đâu chỉ là không cảm thấy đau, chân thúc đã hoàn toàn khỏi hẳn rồi.
“Không thể nào!” Lão Trầm lần nữa ngồi lên giừơng. Đương nhiên không tin tưởng. Một tuần gãy chân, chỉ có xoa bóp một chút, làm sao có thể khỏi hẳn được! Cho dù Tiêu Tân học khí công, cũng không thể làm được chuyện đó.
Lúc này, vợ lão Trầm từ trong phòng bếp đi ra, quan tâm hỏi han.
-Tiểu Tiêu, tình huống kiểm tra ra sao rồi?
Lão Trầm cao hứng nói.
-Tiểu Tiêu quả thật rất có bản lĩnh, cậu ấy chỉ cần xoa bóp trên đùi của tôi một lúc, lập tức đùi không còn cảm thấy đau nữa.
Vợ ông rất vui vẻ nói.
-Phải không? Vậy thật là tốt a!! Đỡ phãi mỗi đêm phải nghe ông lầm bầm rên rỉ. Làm tôi ngủ không được ngon giấc.
Trầm Y Y tò mò nhìn Tiêu Tân, nhỏ giọng hỏi.
-Đầu to ca ca, huynh vừa mới nói chân của ba muội đã khỏi hoàn toàn rồi sao. Có phải là thật không?
“Đượng nhiên là thật rồi!” Tiêu Tân cười nói.
“Bớt giỡn ih, người ta không tin đâu!” Trầm Y Y cứ nghĩ Tiêu Tân đang nói đùa, chu miệng nói.
Tiêu Tân lần này thành công ngoài ý muốn nên cảm thấy cực kỳ vui vẻ, nên cùng tiểu nha đầu vui đùa một lúc.
-Viên kẹo nhỏ, nếu muội không tin, không bằng chúng ta cá cược đi.
Trầm Y Y trừng mắt nhìn Tiêu Tân một cái, ưỡn bộ ngực lên nói.
-Ca ca xấu. Không dươc gọi muội là viên kẹo nhỏ. Muội bây giờ nhắc lại lần nữa, tên muội là Trầm-Y-Y.
“Biết rồi, viên kẹo nhỏ!” Tiêu Tân đưa tay nhéo nhéo mũi tiểu cô nương, cười nói.
Thấy đối phương không thay đổi cách gọi, Trầm Y Y bực tức xoay người, giận dỗi nói.
-Đại phôi đản, muội không để ý đến huynh nữa.
Lúc này Tiêu Tân mới thu liễm nụ cười lại. Nhẹ giọng nói.
-Y Y, muội không dám cá cược với huynh.
“Cá cược gì?” Trầm Y Y nghe đối phượng gọi chính xác tên của mình, lập tức nàng vui vẻ hẳn lên.
Tiêu Tân nói.
-Chúng ta sẽ cá cược là chân của Trầm thúc đã khỏi hẳn hay chưa. Giờ chúng ta sẽ đến bệnh viện để kiểm tra thương thế ở chân cho Trầm thúc một cái. Nếu chưa khỏi huynh sẽ đáp ứng một điều kiện của muội, còn nếu không, muội sẽ phải đồng ý một điều kiện nho nhỏ của huynh.
Trầm Y Y chớp chớp đôi mắt to xinh xắn, không chút do dự nói.
-Một lời đã định.
Nói xong, nàng cùng Tiêu Tân vỗ tay phát thệ.
Một tiếng sau, đồng chí lão Trầm không cần bất cứ ai dìu đỡ vẫn nghênh ngang bước đi, ngẩng đầu đi ra khỏi bệnh viện.
“Kỳ tích, đây thực sự là kỳ tích! Chân gãy chỉ cần một tuần đã khỏi hẳn. Đây...chuyện này quả thật không thể tin nổi.” Bác sĩ cầm hai tờ X quang trong tay , hình ảnh khác nhau một trời một vực. Đối với ca bệnh này, quả thực hắn không thể tin vào đôi mắt của mình. Đảm nhiệm chức vụ bác sĩ khoa chỉnh hình đã nhiều năm như thế. Hắn chưa bao giờ gặp phải một chuyện lạ như thế này, nhưng sự thật chính là sự thật,
Trầm mụ mụ mừng rỡ cười toe toét, mụ cùng với lão Trầm khen đại-ân-nhân Tiểu Tiêu không dứt miệng. Mà Trầm Y Y bên cạnh lại mơ mơ màng màng, vẫn không tin vào sự thật trước mắt.
“Viên kẹo nhỏ, muội sao rồi?” Tiêu Tân khe khẽ nói bên tai của nàng.
Nghe cái biệt danh mẫn cảm của mình, Trầm Y Y lập tức bừng tỉnh, giận dỗi nói.
-Người xấu, huynh lại gọi muội là viên kẹo nhỏ nha.
Tiêu Tân dương dương tự đắc cười nói.
-Huynh đương nhiên có thể gọi muội là viên kẹo nhỏ, hơn nữa về sau muội cũng không được phản đối.
“Dựa vào cái gì?” Trầm Y Y đương nhiên là không nghe theo.
Tiêu Tân chỉ vào đùi phải của lão Trầm đã khôi phục lại bình thường,