Sau khi Trần San ở nhà Tâm Á thì đối với ba mẹ Tâm Á cũng có chút hiểu biết nên tương đối yên lòng.
Nói tóm lại, mọi người rất hoan nghênh cô, tuy rằng bình thường chỉ có Trần San và Tâm Á ở nhà, nhưng thái độ của ba mẹ Tâm Á rất hiền hòa, khiến Trần San ở đây cũng thoải mái hơn.
Trần San ngồi ở trước máy tính, tìm tòi các cửa hàng cho thuê nguyên phòng mặt tiền, trong thời gian này Trần San luôn lo lắng đến những chuyện cô có thể làm, cuối cùng cô quyết định mở một quán cà phê cùng bánh kem.
Trần San chọn vị trí cùng diện tích có tiền thuê hợp lý, rất cẩn thận về kế hoạch thu chi.
Bởi vì ngoài tiền thuê nhà, còn có tiền mua máy móc thiết bị, điều hòa, lò nướng, những thứ nhỏ hơn thì có bàn ghế, thiết bị vệ sinh.
Trần San cảm thấy túi tiền của cô chắc không đủ nên phải tận lực tiết kiệm.
“Tam, cậu làm gì thế?” Tâm Á rắm rửa xong vừa lau tóc vừa đi đến bên cạnh Trần San, tò mò về thái độ chuyên chú của Trần San.
Trần San nghe Tâm Á hỏi, thấy việc này cũng không phải bí mật gì nên nói: “Tìm cửa hàng mặt tiền.”
“Tìm cửa hàng mặt tiền, cậu chuẩn bị làm gì thế Tam?” Vẻ mặt Tâm Á đặt dấu chấm hỏi, trong lòng có chút buồn bực.
“Chuẩn bị mở tiệm.” Trần San nhìn mắt Tâm Á sau đó nhìn lại máy tính.
“Nói thật sao Tam, cậu chuẩn bị mở tiệm, haha.” Tâm Á có chút không hiểu tình hình.
Trần San ngừng tay xoay người lại nghiêm túc nói: “Chuẩn bị mở một cửa hàng nho nhỏ chế biến cà phê cùng bánh kem.”
Trần San nhìn thấy sắc mặt Tâm Á đại biến: “Sao nào, mình không thể mở cửa hàng sao?”
Tâm Á tỉnh táo lại nhìn thấy Trần San nghiêm túc thì nói: “Không, mình thấy kỳ quái thôi, sao cậu lại muốn mở cửa hàng?”
Tâm Á cũng hiểu biết về gia cảnh của Trần San, tối thiểu cũng là giai cấp trung lưu, có xe có nhà, làm sao có thể để Trần San tự mình kiếm tiền.
Vẻ mặt cô thấy khó hiểu.
“Mình chỉ là có hứng thú mà thôi.” Trần San không định mang suy nghĩ của cô nói cho Tâm Á biết, bởi vì cho dù ai nghe xong ý nghĩ này cũng cô cũng sẽ cho rằng cô đang đùa: “Mình muốn thích ứng với xã hội sớm hơn vài năm nha.”
“Trời ạ.” Tâm Á nghe Trần San nói thì thấy rối cả lên, ngã xuống giường sau đó ngóc đầu hỏi: “Tam, cậu thật giỏi, cậu có nhiều tiền thế sao?”
Nhìn Tâm Á,