Trần San thu dọn một chút đồ đạc, nhìn giường ngủ Tâm Á đã thu dọn sạch sẽ rồi, còn hai kia thì chưa thấy.
Trần San liền điện thoại cho Tâm Á, biết nha đầu kia đang ở trong cửa hàng Trần San liền lấy xe trực tiếp chạy đến.
Mang xe đậu trước cửa hàng, nhìn thấy Tâm Á đi ra: “Tâm Á, sao lại đến đây?” Trần San đi đến bên cạnh Tâm Á hỏi.
“Tam, bạn của mình đến đây, vừa nhận được điện thoại của cô ấy, hẹn trong quán của chúng ta.” Tâm Á đi theo Trần San, vừa lên lầu hai vừa nói: “Đó là xe của cậu sao, mua khi nào vậy?”
“Được một thời gian rồi, chuyện này mình sẽ nói sau, mình rất tò mò người bạn kia của cậu.” Trần San thấy rất hứng thú: “Chưa từng nghe cậu nói qua.”
“Mình theo ba đến thủ đô từ sớm nên không có bạn bè gì, Nghiêm Nghiêm là bạn từ nhỏ, mình cùng cậu ấy từng ở chung một khu, cô ấy lớn hơn mình một lớp, hiện tại đang thực tập, cô ấy được mẹ sắp xếp đến thủ đô này.
Tính tình của cô ấy từ nhỏ đã như con trai, khẳng định cậu sẽ rất thích cô ấy.”
Trần San nghe Tâm Á nói như thế thì gật đầu, trước kia nhìn thấy Tâm Á không có bạn bè thì thấy lạ, thì ra là thế.
Trần San đi trước mở cửa lầu hai ra, liền nhìn thấy cô gái kia đang ngồi trên ghế dựa chuyên dùng của cô, dáng vẻ trung tĩnh, chẳng trách Tâm Á bảo tính tình cô ấy giống con trai, Tâm Á là đang giúp cô chuẩn bị trước tinh thần a.
Mà Nghiêm Giai đang nằm trên ghế dựa thầm than, vài năm không gặp, Tiểu Mai Hoa đã thành một cô gái trưởng thành rồi, ai, còn chưa tốt nghiệp đã mở cửa hàng mặt tiền, Nghĩ lại tốt xấu cô cũng học pháp luật chuyên nghiệp, thế mà bây giờ lại ở sở tư pháp là em gái pha trà, thật là.
Kỳ thật cô cũng không muốn đến thủ đô, bản thân cô ở thành phố G không thể nói là long trời lở đất nhưng cũng là nhất bá một phương a, có lẽ là cô quá đáng, đánh con trai của phó thị trưởng quá nặng, ai bảo tên kia cứ nhìn chằm chằm chị em tốt của cô chứ.
Cuối cùng mẹ cô không còn biện pháp nào nên chỉ có thể đóng gói cô gởi cho một ông bạn học làm luật sư ở đây.
Cái tên Tề Sở giảo hoạt kia lại giao cô làm toàn việc vặt, không ngờ bản thân cô lại tới bước này.
Trần San cùng Tâm Á đi vào rồi ngồi xuống, nhìn ánh mắt cô gái kia, không biết đang lửng lơ ở nơi nào rồi, mà Trần San nhìn mặt cô ấy, một lúc đỏ một lúc lạ đen, trong lòng có chút vui vẻ, xem mặt bên ngoài có vẻ tốt, những điều khác chờ tiếp xúc mới biết được.
“Nghiêm Nghiêm,.” Tâm Á kêu to, chị gái này hôm nay sao lại như thế a: “Nghiêm Giai Giai, chị tỉnh lại cho em.”
Nghiêm Giai nghe Tâm Á kêu thì tỉnh táo lại, nhìn thấy ngoài Tâm Á ngồi đối diện chính mình thì còn một mỹ nữ nhỏ thanh tú nhu nhược.
Tuy rằng tóc không dài nhưng cả người nhu hòa, đặc biệt là ánh mắt kia, da đen nhẻm, nghĩ tới mình vừa rời khỏi một vị đại mỹ nữ thì lại nhảy ra thêm một tiểu mỹ nữ này, lập tức cọ cọ tới bên người Trần San.
“Chào người đẹp, kẻ hèn này là Nghiêm Giai, thân cao 1,7m, tuy rằng có chút thấp nhưng dung mạo tựa Phan An, trong nhà có ruộng có đất, cha mẹ vẫn còn, bản thân làm luật sư, tuy rằng vẫn chưa nhận giấy tốt nghiệp nhưng vẫn có chức nghiệp, không biết người đẹp có muốn kết giao cùng kẻ hèn này không?”
Trần San chớp ánh mắt, nhìn Tâm Á