Trở lại ký túc xá, Văn Lôi cùng Phương Ngôn đã đến, nhìn thấy Trần San và Tâm Á vào cửa thì Văn Lôi tiến tới: “Đi đâu vậy, trưa nay mình mới đến thì không thấy hai người đâu cả, cả hai thành thật khai mau, Tâm Á.”
“Bạn của mình đến đây, mình mang Tam đi gặp rồi ăn cơm luôn.”
“Nam hay nữ, không phải là người kia chứ?!”
Tâm Á nghe xong, đôi mắt tối đi một chút: “Là nữ, mình là quý tộc độc thân a, đừng làm ảnh hưởng thị trưởng của mình.
“Thì ra là nữ, hại mình hưng phấn nha.”
Văn Lôi thỏa mãn được lòng hiếu kỳ của mình thì trở về bàn học.
Còn Trần San nghe xong lời này thì nhìn thoáng qua Tâm Á, đã mấy tháng rồi Tâm Á vẫn chưa nguôi ngoai sao, nhưng mà có tình cảm một thời gian dài như thế không phải nói buông là buông được.
Buổi tối trước khi đi ngủ, Trần San bị Tâm Á kéo đến ban công.
Trần San nhìn Tâm Á, thở dài, chỉ biết là nha đầu kia không nín được mà, nhưng không ngờ tới, kiên nhẫn lại nhỏ như thế, chưa tới một ngày đã không chịu nổi.
“Hỏi đi, mình sẽ nói.”
“Trước tiên là nói về xe, sao mình không biết cậu có xe đã một thời gian vậy Tam?”
“Cũng không lâu lắm, trước kỳ thi cuối kỳ thôi, mình thấy không có gì đáng nói nên không nói cho cậu.
Đó là do Hàn tứ đưa, mang mấy cái suy nghĩ trong lòng cậu thu lại đi, hắn đối với mình không có hứng thú nhiều lắm đâu, về phần nguyên nhân vì sao thì đến giờ mình cũng không biết, nhưng mà hắn cho thì mình nhận..” Trần San vừa nói vừa nhìn Tâm Á, khóe miệng cong lên: “Tuy rằng quan hệ giữa họ và mình rất tốt, nhưng quả thật chưa đến mức này, vội vàng tặng đồ cho mình, hừ, tưởng trong lòng mình không biết nguyên nhân sao, cậu cũng đừng đoán mò cái gì, yên tâm là được, mình biết nên làm gì mà.”
Tâm Á có chút lo lắng, khoảng thời gian kia chính là lúc cô đang thất tình, Trần San đương nhiên không nói với cô: “Tam, mình tin tưởng cậu, nhưng mà nhớ kỹ, lúc nào mình cũng ở bên cạnh cậu.”
“Được rồi, mình hiểu rồi, địa điểm ăn cơm hôm nay là nơi của Hàn tứ, cậu cũng đừng có lo lắng quá, mình có tiền mà, chẳng qua là đồ ăn ở đó quả thật rất ngon nên mới mang cậu đi ăn, mình cũng không muốn dùng đến mối quan hệ với Hàn tứ.” Trần San nói sơ với Tâm Á.
“Uh, sau này thường xuyên mang mình đến đi, lần sau mình trả tiền, hương vị rất ngon.” Tâm Á nghĩ đến bữa trưa của mình mà nuốt nước miếng.
“Tam, thời gian trước tâm trạng của mình không tốt lắm khiến cậu lo lắng, nhưng đó là mình chỉ tức giận thôi.
Cái tên Hà Hiển Minh kia, chỉ cần nghĩ đến là muốn băm hắn ra.” Tâm Á nhìn Trần San: “Ngày đó mình hẹn hắn, thế mà hắn lại mang theo cô gái ở sân bay kia, còn nói đây là bạn học của hắn, cùng nhau về nước, thuận tiện đến nhà hắn ở một thời gian.
Tuy rằng từ đầu đến đuôi chưa từng nói gì về quan hệ giữa hắn và cô gái kia nhưng mình cũng không phải người mù, quan hệ của họ rất mờ ám, cô gái kia gọi mình là em gái, nghĩ