Ánh mắt Bắc Minh Hạo phức tạp, đứng bên giường, không có động tác gì: “Tôi lập tức sắp xếp người, đưa em ra nước ngoài, nếu không, họ sẽ không bỏ qua cho em.”
“Không.” Đỗ Hân Dĩnh gấp gáp, lập tức ho khan mãnh liệt, Bắc Minh Hạo nhướn mày, vội rót ly nước cho cô ta, Đỗ Hân Dĩnh lại nắm anh ta: “Hạo, đừng đưa em đi… em không muốn lại rời xa anh…”
Bắc Minh Hạo lại rũ mắt: “Hân Dĩnh, không thể rồi.”
Đỗ Hân Dĩnh khóc lắc đầu, lại không nói ra được tiếng nào.
“Tôi không có cách nào tha thứ cho em, cứu em, chỉ là vì nhớ tình nghĩa trước đây.” Mắt anh ta u ám, không còn độ ấm, nhàn nhạt nói: “Từ bây giờ bắt đầu, chúng ta là người qua đường, không cần có bất kỳ quan hệ nào.”
Anh ta xoay người muốn đi, Đỗ Hân Dĩnh gấp gáp, muốn giữ anh, cơ thể trực tiếp té xuống giường, nằm sấp trên mặt đất, lại không thể leo lên: “Hạo, đừng đi… đừng bỏ lại em một mình…”
Bước chân Bắc Minh Hạo khựng lại, không quay đầu, mà giọng nói không chập chùng: “Chăm sóc tốt chính mình đi.”
Nói xong, kéo cửa đi nhanh ra ngoài, khe cửa truyền ra giọng nói thảm thiết của Đỗ Hân Dĩnh: “Đừng! Đừng đi! Hạo…”
Ra khỏi bệnh viện, Bắc Minh Hạo đi lấy xe, đối diện đường đột nhiên đi tới một chiếc xe chống đạn màu đen, xông thẳng về phía anh ta.
Mắt Bắc Minh Hạo híp lại, tay sờ bên hông, lúc nào cũng chuẩn bị rút súng ra.
Xe “kít” một tiếng dừng lại, cửa mở, lúc nhìn thấy người bên trong, anh ta chấn động: “Là anh?”
Trong xe, là một người đàn ông uy mãnh dáng vẻ khôi ngô, đầu trọc, quần áo da màu đen, đeo kính đen.
Lúc này đang ngồi ghế sau, bắt chéo hai chân, quần áo chỉnh tề chỉ là kéo mở khóa quần.
Cô gái trẻ tuổi nửa người trên lõa lồ đang khom người giữa hai chân hắn, tư thái mi hoặc, trong miệng phun ra nuốt vào…
Một tay người đàn ông kẹp xì gà, tay còn lại nắm nơi đẩy đà của cô gái, tùy ý xoa nắn, lạnh lùng nói: “Răng cô lại đụng tới bảo bối của tôi, tôi sẽ nhổ hết!”
Mắt cô gái hiện lên sợ hại, quỳ giữa hai chân hắn ta, càng ra sức.
Lướt nhìn Bắc Minh Hạo bên ngoài, người đàn ông cười lạnh hai tiếng: “Anh không phải muốn gặp tôi sao?” Một chân đẩy người phụ nữ sang một bên: “Cút đi!” Tự mịnh đưa tay kéo khóa lên: “Lên xe.”
Bắc Minh Hạo giấu đi sự tinh anh trong đáy mắt, cong môi, một chữ cũng không nói lên xe.
Buổi chiều, Trương Thịnh Hải vội vàng từ tổng đường Hải Thiên Đường quay về thành phố A, ngay cả nhà cũng không về, bèn chạy thẳng tới đường hằng nguyên.
Nhìn thấy cậu, Ngọc Diệp vui vẻ nhảy lên người cậu: “Tiểu Hải Tử!”
Trương Thịnh Hải phản xạ có điều kiện đỡ cô, tay to nâng mông nhỏ của cô, khuôn mặt đầy mồ hôi, vội vàng hỏi: “Đào Nhi, chị anh đâu? Chị ở đâu? Trong điện thoại em nói thật sao? Không lừa anh phải không?”
Ngọc Diệp lắc đầu: “Không lừa không lừa, em sao sẽ lừa Tiểu Hải Tử?”
“Mau dẫn anh đi!”
Ngọc Diệp kéo tay Trương Thịnh Hải đi về phía phòng Tiêu Chí Khiêm, nhìn thấy bộ dạng cô cười đáng yêu thơ ngây như vậy, Đinh Khiên trực tiếp rùng mình, nghiêng đầu, đột nhiên nhìn thấy người ở cửa, cả người cứng ngắc: “Mẹ?!”
Người phụ nữ ở cửa, xem ra chỉ mới ba mấy tuổi, khí nhất thanh cao, đầu đội mũ rộng vành, đeo cặp kính râm che nửa khuôn mặt, mặc tây trang màu trắng, chân mang đôi giày cao gót gót nhọn, trong tay xách giỏ Hermes bản giới hạn, nhìn thể nào cũng giống một quý phu nhận đến đây để nghỉ mát.
Điểm Tỷ cởi kính râm, nhìn rõ nhóc con nhà mình, cười yêu kiều một tiếng, ngoắc ngoắc tay anh: “Đinh Khiên, đến đây, để mẹ xem kỹ nào.”
“Mẹ, mẹ mẹ mẹ….Mẹ đứng đó ở xem được rồi!” Đinh Khiên đánh chết cũng không muốn đi tới, không ai rõ ràng mẹ anh rốt cuộc đáng sợ bao nhiêu hơn anh!!
Đó là sinh vật tồn tại còn khủng bố hơn Đường chủ Môn chủ!
“Ha hả, đến đi mà ~” Giọng Chị Điềm rất nhỏ nhẹ, ngọt ngào như thiếu nữ.
Cả người Đinh Khiên đều nổi da gà, hai tay cào tường, sống chết không chịu đi tới.
Chị Điềm mỉm cười, phóng khoáng đi đến, đặt túi lên sofa, tháo mũ và kính râm, vén mái tóc dài sang một bên, sau đó đi về phía Đinh Khiên.
“Mẹ… mẹ, mẹ đừng tới đây, đừng tới đây…A!!”
Một cái hất qua vai xinh đẹp của Điềm Thư, Đinh Khiên té trên đất, bà lại thêm một kẹp, giữ chặt hai chân anh ta, hai tai bẻ cánh tay anh ta, Đinh Khiên không thể cử động, đau đến hét to.
Điềm Thư cuời tà ác, ép con trai, tay lại dùng sức, dường như có thể nghe thấy tiếng xương kêu răng rắc.
“Ha hả, con trai, mẹ đây là giúp con gợi lại ký ức giữa mẹ con ta! Mẹ thấy con rời nhà mấy ngày, sắp quên mất ai là mẹ con rồi!”
“A! Mẹ, mẹ, mẹ, con sai rồi, con thật sự sai rồi!”
“Biết sai rồi?”
“Biết, biết rồi!”
“Thật sao?”
“Thật, thật!”
“Ha ha…muộn rồi!”
“A ~”
Xem như không nghe thấy tiếng kêu thảm thiết trong phòng khách, Trương Thịnh Hải và Ngọc Diệp đi vào phòng, vừa vào cậu đã nhìn thấy chị, kích động chạy tới: “Chị! Chị thật sự không sao, thật sự không sao! Ha ha… ha ha…”
Cậu vừa khóc vừa cười, trước mặt chị, giống như một đứa bé chưa lớn.
Tuyết Chi nhìn thấy em trai, cũng rất kích động.
Hỏi đại khái một chút quá trình sự việc, Trương Thịnh Hải trực tiếp nói là tổ tông Trương gia hiển linh rồi, thương lượng với chị một lát, quyết định buổi tối sẽ về nhà thăm ba.
Tiêu Chí Khiêm từ đầu tới cuối đều đứng một bên, ánh mắt ôn hòa nhìn Tuyết Chi, nhìn thấy cô cười vui vẻ như vậy, khóe miệng cũng sẽ không nhịn được cong lên.
Trên thế giới này, thứ anh xem trọng nhất, chính là nụ cười của cô, không có gì có thể đả động anh bằng nó.
Trương Thịnh Hải quá