Tuyết Chi dựa vào trong lòng Tiêu Chí Khiêm, lại hơi nhướn mày, trên người anh đều là xương, cấn cô không thoải mái, bàn tay nhỏ sờ lên cơ thể anh, sờ thấy cả xương sườn, trên hông cũng chỉ còn chút thịt.
Hơi thở Tiêu Chí Khiêm trở nên nặng nề, đôi mắt nhìn cô, cũng nhanh chóng nóng rực.
Dù biết, thân thể cô lúc này yếu ớt không cho phép, nhưng đối diện với cô, anh vẫn không nhịn được kích động.
Chỉ cần một ánh mắt của cô, một động tác tùy ý của cô, ngọn lừa sẽ nổi lên bừng bừng.
Anh cố gắng khống chế dục vọng mãnh liệt, đè tay cô, không cho cô tiếp tục châm lửa.
Tuyết Chi ban đầu còn chưa nhận ra, khi nhìn thấy nơi nào đó của anh khí thế bừng bừng, mắt phượng đột nhiên mở to, gò má đỏ bừng, lại không thu tay về, mà là như vô ý lướt qua nơi đó, không trực tiếp phủ lên, lại làm hô hấp anh thêm nặng nề.
Cuối cùng, Tiêu Chí Khiêm không nhịn được nữa, đè cô lên giường, kéo chăn trùm cô lại, khàn giọng nói: “Em ngủ một lát trước.”
Tuyết Chi chớp mắt: “Còn anh?”
“…Tắm.”
Không lâu sau, nghe thấy bên trong truyền tới tiếng nước tí tách, Tuyết Chi cười lên.
Cô dám cược, anh dùng nước lạnh…
Khác với xuân ý dạt dào trong phòng, tình hình trong phòng khách lại khá quỷ dị.
Lại gần cửa sổ sát đất, Trương Thịnh Hải vẫn thấy ngột ngạt.
Ngọc Diệp cẩn thận kéo vạt áo anh: “Tiểu Hải Tử, đừng tức giận mà, em không phải cố ý lừa anh.”
“Đà La là anh em?” Trương Thịnh Hải trầm giọng hỏi.
Ngọc Diệp lắc đầu: “Không phải.”
Trương Thịnh Hải đột nhiên quay đầu: “Vậy em còn lừa anh nói em là em gái anh ta?!”
“Hôm đó em ở nhà anh ta, là đi tìm đồ.” Ngọc Diệp nhỏ giọng nói: “Người đó là đàn em của Mãnh Hổ, nghe nói trong tay anh ta có hàng, cung cấp cho tất cả thị thường ngầm thành phố A, em đi điều tra số hàng đó.” Hồng Môn là thương hội chính phái, môn quy nghiêm khắc, một điều trong đó là người trong Hồng Môn không được phép dùng độc, trên địa bàn Hồng Môn, cũng tuyệt đối không được phép mua bán độc dược! Chính vì như vậy, Hồng Môn cũng ngăn cản đường phát tài của không ít người, thù hằn rất nhiều, có rất nhiều người là hắc đạo.
Tồn tại của tứ đại ám đường, chính là âm thầm thu thập tình báo, giúp Hồng Môn diệt trừ kẻ địch.Trương Thịnh Hải nhìn cô, giống như không dám tin: “Đà La bán độc dược? Chuyện này không thể nào!” Cậu không có cách này tin một người nghĩa khí như vậy, sẽ làm chuyện này!
Ngọc Diệp chầm chậm nói: “Cuộc sống có rất nhiều lúc không như ý.”
“Được, cho dù trước đó là hiểu lầm, vậy sau này thì sao? Sao còn tiếp tục lừa anh?” Đây là chỗ cậu để ý
nhất, cô có thể lựa chọn giải thích rõ ràng, hoặc là trực tiếp rời đi, cô lại không có, ngược lại còn tiếp tục diễn vai em gái thiểu năng của Đà La, tựa như bị nghiện! Căn bản xem cậu là đồ ngốc!
“Tiểu Hải Tử ~” Ngọc Diệp mìm môi, bản tay nhỏ tiếp tục kéo cậu, khẽ nói: “Anh là người đầu tiên tốt với Đào Nhi.”
Là Đào Nhi, mà không phải Ngọc Diệp của Hải Thiên Đường! Cậu khắp nơi bảo vệ cô, xem cô là công chúa nhỏ, loại cảm giác được bảo vệ quan tâm, làm Ngọc Diệp trở nên mê luyến.
Thì ra, làm một cô gái bình thường sẽ thoải mái như vậy, tốt đẹp như vậy.
Trương Thịnh Hải nhìn cô, muốn hung dữ với cô, lại tiếp xúc với anh mắt dựa dẫm của cô, chốc lát nghẹn cở cổ họng.
Cậu trừng mắt cô, nửa ngày mới nói: “Vậy cũng không thể lừa anh ~”
Ngọc Diệp đột nhiên nhào vào lòng cậu: “Tiểu Hải Tử đừng tức giận, Đào Nhi biết sai rồi ~ Đừng bỏ mặc Đào Nhi có được không?”
Ôm cơ thể nho nhỏ của cô, Trương Thịnh Hải đột nhiên mềm lòng, có giận cũng không chịu nổi sự nũng nịu của cô gái trong lòng.
Hai tay cứng ngắc, vỗ về lưng cô, thở dài, cậu nói: “Sau này đừng lại đùa như vậy nữa được không? Đàn chị Ngọc Diệp…”
Ngọc Diệp cười khúc khích,đầu nhỏ gật không ngừng: “Ừ ừ ừ, Tiểu Hải Tử nói gì chính là đó!”
Đinh Khiên bị chỉnh không nhẹ, mắt đen nửa bên, ngoan ngoãn ngồi trên sofa!
Đối diện, là Điềm Thư khí phách quý phu nhân, hai chân gác lên sofa, giơ tay kiểu qua lan, ngước mắt lướt nhìn đôi tình nhân nhỏ bên cửa sổ, cong môi cười.
Tên nhóc đó rất lợi hại, lại có thể trị được Ngọc Diệp ngoan ngoãn.
“Mẹ…” Đinh Khiên cung kính mở miệng: “Tổng Đường không bận sao? Mẹ còn muốn ở đây bao lâu a?”
Điểm Thu vung chân, đá lên khuôn mặt tuấn tú nho nhã có dư lại thiếu bá đạo của Đinh Khiên, Đinh Khiên đau đến che mũi, lại là dám giận không dám nói.
Điềm Thư cười tủm tỉm nói: “Mẹ đến cùng con và Thạch, đến thì không định đi, ha ha, vui đi?”
Mắt Đinh Khiên mở to, đứng dậy, lời nói chính nghĩa: “Mẹ! Mẹ là lãnh tụ tinh thần của Hải Thiên Đường chúng ta! Mẹ không tọa trấn ở Tổng Đường, mẹ làm các anh em sau này làm thế nào?”
Điềm Thư sững sờ: “Con trai…”
“Sao mẹ có thể vì con và cậu nhỏ mà hi sinh các anh em? Mẹ! Con thật sự rất thất vọng về mẹ!” Đinh Khiên nặng nề thở dài một tiếng, không ngừng lắc đầu.
“Bộp.”
Một chiếc giày cao gót hung hăng nện lên đầu anh ta.
Điềm Thư giơ chân để lên bàn trà, híp mắt liếc anh ta: “Đừng cho rằng mẹ con đến tuổi này là hồ đồ, con liên lạc các anh em trong Đường, kêu họ ngăn cản mẹ, có chuyện này không?”
“Không…” Đinh Khiên vừa mở miệng, Điềm Thư đứng dậy một cái cốc gõ tới.
Đinh Khiên che đầu, rụt cổ: “Không…”
“Cốp.” Bà lại cho một cốc tới.
Đinh Khiên sắp khóc rồi, hai tay kéo dái tai, ngoan ngoãn cúi đầu: “Mẹ, con sai rồi, sau này sẽ không dám nữa.”
Điềm Thư cười: “Ngoan ~” ngồi xuống, tiếp tục chỉnh móng tay: “Giày.”
Đinh Khiên vội nhặt giày cho mẹ già, hai tay đưa tới.
Mang xong, Điềm Thư lại lải nhải hướng về phía cửa: “Đi dọn hành lý