Thiên Ma đề nghị: “Tốt nhất là các người nên lưu ý đi, gần đây đã mất vụ làm ăn nào, có lẽ sẽ tra ra manh mối.
Nhưng mà người kia rất gian xảo, đã lâu như vậy rồi cũng không điều tra được hành tung của hắn ta, cũng không phải là hạng người có thể tùy tiện giải quyết được.
Nếu không phải tốc độ của tôi rất nhanh, sớm tìm được mãnh hổ, khả năng ngay cả đầu mối duy nhất này cũng sẽ bị chặn mất.
Tin tức mà tôi biết được cũng chính là những thứ này, còn lại thì các người tự nghĩ cách đi.”
Tiêu Chí Khiêm nhắm mắt lại, trong mắt xuất hiện sự sắc bén, nhàn nhạt nói: “Tôi biết rồi.”
“Ha ha, Tiêu Chí Khiêm, anh thế mà lại thiếu tôi một phần ân tình đó nha”.
Lần này Tiêu Chí Khiêm lại rất hào phóng: “Tôi sẽ nhớ kỹ.”
“Có câu nói này của anh là tốt rồi, à đúng rồi, thay tôi coi chừng Thư Thư nha, đừng để cái tên Tư Đồ kia đến gần cô ấy.”
Sau khi cúp điện thoại, Tiêu Chí Khiêm đưa điện thoại cho Nghê Thư, ánh mắt hơi trầm xuống, không biết đang suy nghĩ cái gì.
Tuyết Chi nhìn qua anh, có thể từ trong ánh mắt của anh cảm giác được sự ngưng trọng, đối với Tiêu Chí Khiêm mà nói, có rất ít người có thể để anh lộ ra vẻ mặt như vậy.
Trong phút chốc, dường như cô nhớ tới cái gì đó mà giật mình, đôi mắt phượng cứng đờ, trong đầu nhanh chóng hiện ra một bóng dáng rõ ràng.
Là anh ta.
Cô theo bản năng nâng mắt nhìn về phía Tiêu Chí Khiêm, lại phát hiện anh cũng đang nhìn mình chăm chú, ánh mắt kia thâm thúy lại phức tạp khiến trong lòng cô run lên, không nói ra được cảm giác gì, giống như tất cả bí mật nơi đáy lòng của mình đều bị anh nhìn thấy.
“Cậu Tiêu, chúng ta có nên nói cho môn chủ hay không?” Chị Điềm hỏi.
Tiêu Chí Khiêm thu lại ánh mắt đang đặt trên người Tuyết Chi, trầm giọng nói: “Liên lạc với Quan Mạc.”
Đinh Khiên nhẹ gật đầu, xoay người đi liên lạc với phó môn chủ.
Những chuyện Nghê Thư nên giúp cũng đã giúp rồi, sau khi chào hỏi mấy người này liền rời đi.
Chị Điềm nghiêm mặt nói: “Cậu Tiêu, tôi sẽ đi nhắc nhở các anh em lưu ý một chút, tốt nhất là có thể tìm đến lão môn chủ.” Nếu như việc này quả thật như Thiên Ma nói, vậy tám chín phần mười không thoát khỏi hỏi quan hệ với Tiêu Tuyệt.
“Ừm.”
Sau khi chị Điềm đi khỏi, chỉ còn lại Tiêu Chí Khiêm và Tuyết Chi đang đứng ở đằng kia, hai người nhìn nhau một cái, Tuyết Chi tiến lên phía trước, đưa tay khoác lên cánh tay của anh, đầu chống ở đầu vai của anh, nhẹ giọng nói: “Có phải người mà chúng ta nghĩ đến là cùng một người không?”
Tiêu Chí Khiêm rũ mắt xuống, trong mắt có một tia sáng vượt qua, có thể so sánh với ánh sáng mùa xuân, khó mà nắm lấy được.
Tuyết Chi ngẩng đầu lên, đôi mắt dịu dàng chăm chú nhìn anh: “Tiêu Chí Khiêm, dù sao anh ta cũng là anh em ruột của anh, là người còn thân thiết hơn so với ba của anh.
Anh ta đã chịu qua khổ cực, cũng không hề ít hơn anh…”
Cho đến bây giờ, Tuyết Chi vẫn còn nhớ rõ những lời mà ông Hình đã từng nói.
Anh ta bị người khác nhốt dưới tầng hầm kéo dài đến mười một năm, chưa từng nhìn thấy ánh sáng và gió ở thế giới bên ngoài, thậm chí ngay cả đứng thẳng lên cũng là một vấn đề, đau khổ như vậy không phải ai cũng có thể cắn răng gắng gượng được.
Lúc trước cô sẽ chỉ cảm thấy Tiêu Chí Khiêm có một tuổi thơ vất vả, hiện tại cô cảm thấy Tiêu Tuyệt mới là người khiến người khác cảm thấy thương cảm.
Cô tự nói với mình đó chỉ là đồng cảm.
Tiêu Chí Khiêm cúi đầu: “Tôi không thích em nói đỡ cho anh ta.” Không chỉ có như vậy, anh càng không thích trong lòng cô lại chứa hình bóng của một người đàn ông khác, cho dù là anh em song sinh trên danh nghĩa của anh.
Tuyết Chi day day trán, chuyển đến trước người anh, không hề chớp mắt mà nhìn lại anh: “Tiêu Chí Khiêm, đây đều là những thứ mà anh cần phải đối mặt, anh không có khả năng bỏ qua những người có quan hệ máu mủ với anh.
Em nghĩ nếu như có thể lựa chọn, đây cũng không phải là kết quả mà anh ta muốn, anh ta nhằm vào Hồng môn có lẽ là muốn trả thù.” Tuyết Chi ngừng nói, nghĩ đến cặp mắt tà ác khiến cho lòng người cảm thấy sợ hãi của Tiêu Tuyệt, cô chậm rãi lên tiếng: “Có lẽ anh ta cũng chỉ muốn gây sự chú ý của người khác, điều đó sẽ chứng minh sự tồn tại của anh ta.”
Đây là chuyện mà cô có thể nghĩ đến, có thể giải thích hợp lý nhất.
Người đàn ông kia so với Tiêu Chí Khiêm càng nhạy cảm hơn, càng sợ bị tổn thương hơn, cho dù anh ta đang làm cái gì đều xuất phát từ bản năng bảo vệ bản thân, cho dù bởi vì vậy mà tổn thương người khác, anh ta cũng không hề biết.
Tựa như lúc anh ta bị người khác gây thương tích, thảm hại, anh ta cũng không oán không hận.
Đó chính là một loại bản năng tuân theo chuỗi thức ăn, cường giả, mãi mãi cũng chỉ có thể yếu ớt mà nắm giữ.
Tuyết Chi chỉ là nghĩ như vậy, nhưng thật giống như lập tức tiến gần sát với thế giới tinh thần của Tiêu Tuyệt, cảm giác này rất kỳ lạ, cô biết suy đoán của cô không hề sai, tuy là suy nghĩ từ một chiều nhưng loại hiểu biết kia ngay cả chính cô cũng cảm thấy sợ hãi, dường như Tiêu Tuyệt chính là người như vậy.
Mà cô lại hiểu dạng người này.
Tiêu Chí Khiêm không hề buông tha bất kỳ biểu cảm nào trên gương mặt của cô, từ vẻ mặt không biết làm sao của cô đến mê man, anh đều nhìn thấy hết tất cả.
Từ trên mặt của cô nhìn thấy dáng vẻ không biết làm như thế nào vì người đàn ông khác, ánh mắt của anh dần dần tối tăm, cho đến khi tự mê man trong vòng xoáy do mình tạo ra.
Anh cũng không muốn nói tới nữa, anh ôm cô từ phía sau, đem cô vây trong ngực của mình: “Tuyết Chi, em là người của tôi.” Anh nói.
Tuyết Chi lấy lại tinh thần, nghiêng đầu nhìn anh cười cười, dường như cảm nhận được sự bất an của anh, giống như an ủi mà vỗ cánh tay của anh: “Vì vậy, cho đến hôm lễ giáng sinh mới thôi, anh cũng đừng nghĩ muốn trả hàng lại.” Giáng xinh, hôn lễ.
lời mà Tuyết Chi nhắc tới chính là niềm an ủi lớn nhất.
Tiêu Chí Khiêm rũ bỏ con ngươi tăm tối, nắm chặt lấy tay cô: “Tuyết Chi, mặc kệ có