Sau khi nhìn chằm chằm Nhiếp Vịnh Nhi một lúc lâu, Tập Lăng Vũ mới nói: "Vậy xuống xe đi."
Anh đẩy cửa bước xuống trước, động tác của Nhiếp Vịnh Nhi rất chậm.
Sau khi theo anh xuống xe, cô ta vẫn luôn chậm chạp đi sau anh.
Ánh mắt Tập Lăng Vũ quét qua, thấy cô ta bước đi chậm chạp, không thể không phối hợp với tốc độ của cô ta.
Nhiếp Vịnh Nhi bước lên cầu thang, đang chuẩn bị bước vào cửa thì anh vươn tay ra túm lấy cô: “Tôi sẽ không cho cô cơ hội được tha thứ lần thứ hai."
Đây là lời cảnh báo cuối cùng của anh.
Hôm nay, Nhiếp Vịnh Nhi rất không bình thường, không rụt rè, cũng không còn khóc lóc ầm ĩ nữa, cả người dường như không tồn tại, bất kể là anh cảnh báo hay đe dọa, cô ta đều thờ ơ đồng ý, ánh mắt còn không hề tập trung.
Trong lòng còn có những nghi ngờ, nhưng anh không còn thời gian để hỏi thêm nữa, đưa theo cô ta cùng bước vào.
Ánh mắt Nhiếp Vịnh Nhi dần dần thay đổi, tròng mắt bắt đầu giãn ra, biểu cảm cũng thay đổi đáng kể.
Cô ta đột nhiên quay người lại, bước lớn xuống bậc thang.
Tập Lăng Vũ sững sờ và lập tức đuổi theo: “Này! Có chuyện gì với cô vậy?"
Anh đuổi theo và túm cổ tay cô ta.
Nhiếp Vịnh Nhi dường như sợ hãi, dùng sức đẩy anh ra, rồi bước đi càng nhanh hơn "Tôi...!tôi nghĩ ra tôi vẫn còn có chuyện, tôi muốn rời đi ngay bây giờ!"
"Chết tiệt!" Tập Lăng Vũ cảm thấy hoảng loạn trong ngực, đè nén cơn tức giận luôn luôn muốn dâng trào.
Anh đi nhanh chóng bước vài bước lên chặn cô ta lại, ánh mắt từ từ tối sầm: “Cô muốn nuốt lời phải không?"
Nhiếp Vịnh Nhi cúi đầu, không dám đối mặt với anh: “Trường học của tôi thực sự có chuyện..."
Tập Lăng Vũ đột nhiên giơ tay lên đấm vào tường sát bên cạnh cô ta.
Nhiếp Vịnh Nhi sợ đến nỗi co rúm lại, đầu càng cúi thấp hơn.
"Nói đi, cô muốn bao nhiêu!" Anh không kiên nhẫn được nữa, thẳng thừng ra giá.
Nhiếp Vịnh Nhi đột nhiên ngẩng đầu: “Tôi đã nói rồi, tôi không cần tiền!"
Anh cười lạnh: “Nhưng không phải là cô vẫn nhận tiền từ nhà họ Trình đó sao?"
"Tôi..." Nhiếp Vịnh Ni dẫu có cả trăm cái miệng cũng không thể nói ra sự thật.
Thực tế, toàn bộ chuyện này đều là do bà cụ Tập sắp xếp! Cô ta chẳng qua chỉ là một quân cờ tội nghiệp phải thỏa hiệp vì tiền mà thôi.
Anh nói đúng, vẫn là vì tiền.
Kết quả là, Nhiếp Vịnh Nhi im lặng, lần đầu tiên nhận ra và chấp nhận lòng tự trọng của mình thật nhỏ bé hóa ra lại khó khăn đến vậy.
"Chết tiệt! Nói đi chứ!" Tập Lăng Vũ tức giận đến nỗi thái dương của anh giật giật, thấy cô ta sống chết cắn chặt môi không nói, anh ta túm chặt cổ tay rồi ép cô ta vào tường.
Đôi mắt lạnh lùng khóa chặt ấy cô ta, giọng nói ép sát bên tai: “Tôi sẽ không cho phép bất cứ ai hủy hoại tôi và cô ấy! Ai cũng không thể được! Nếu cô có gan làm như vậy, cô hãy cứ thử xem liệu tôi có cần mạng sống của cô hay không!"
Nhiếp Vịnh Nhi nhắm chặt mắt, cơ thể hận không thể co rúm vào trong tường.
Tập Lăng Vũ hung dữ lôi kéo cô ta qua "Theo tôi đến nhà cô ấy! Hôm nay cô bắt buộc phải giải thích rõ ràng!"
"Không..." Cô ta lắc đầu: “Tôi không đi...!Tôi không muốn đi..."
Khuôn mặt Tập Lăng Vũ tái mét, mở cửa xe nhét người vào, đóng sầm cửa rồi thẳng tay khóa cửa lại.
Nhiếp Vịnh Nhi có vẻ vô cùng kinh sợ, nét mặt trắng bệch, càng run rẩy mạnh hơn.
Tập Lăng Vũ ngồi vào trong, siết chặt vô lăng, do dự không lái xe đi.
Sau khi đấu tranh, anh quay đầu lại và nghiến răng hỏi: "Cô rốt cuộc muốn cái quái gì vậy? Cô buông tha cho tôi được không? Họ đã cho cô bao nhiêu tiền, tôi sẽ cho cô nhiều hơn, chỉ cần cô cách xa tôi là được, đừng bao giờ xuất hiện nữa!"
Anh thực sự bị ép đến nôn nóng! Nhìn chằm chằm vào cô gái bị đang co rúm trên ghế phụ, anh dù sao vẫn không thể bóp chết cô ta!
Nhiếp Vịnh Nhi cuối cùng cũng ngước lên nhìn anh, giọng hơi ủy khuất: “Tôi không muốn nói dối anh...!đêm hôm đó chúng ta đích thực..."
"Chết tiệt!" Anh đập mạnh tay lái, dọa cô ta suýt chút nữa thì bật khỏi ghế.
“Tôi đã nói rồi, đừng nhắc lại chuyện này nữa!" Đôi mắt Tập Lăng Vũ bắt đầu đỏ lên, đó là dấu hiệu anh đã mất kiểm soát cảm xúc.
Nhiếp Vịnh Nhi cắn môi, cúi đầu xuống.
"Nhưng đó là lần đầu tiên quý giá của tôi..."
Cô ta không thể không nhắc đến, tại sao lại không thể nhắc đến?
Tập Lăng Vũ thực sự sắp bùng nổ.
Suốt dọc đường anh đã phải nhẫn nhịn, chịu đựng cô gái này, chẳng qua chỉ là muốn bảo cô ta chính miệng giải thích rõ ràng với Vy Hiên, điều này hiệu quả hơn hàng trăm hàng ngàn câu mà anh nói.
Nhưng mà anh ta phát hiện mình đã sai rồi, sự kiên nhẫn của anh có hạn, anh cũng không có cách để chịu đựng con người này!
Cô ta không phải là Vy Hiên.
"Xuống xe." Anh nói.
Nhiếp Vịnh Nhi sững người, ngước mắt nhìn anh.
"Tôi nói xuống xe! Cô nghe không hiểu sao?" Giọng anh thậm chí còn không thể chịu đựng được hơn.
Nhiếp Vịnh Nhi nhất thời không phản ứng kịp, mà Tập Lăng Vũ lại thẳng tay mở cửa xe, tháo dây an toàn của cô ta, ánh mắt sắc như dao cứa một vết đau đớn lên trên người cô ta.
"Cô muốn tôi phải đẩy cô xuống phải không?"
Cơ thể cô ta chấn động, run cầm cập.
Chiếc xe rầm rầm lao đi ngay trước mặt cô ta.
Giống như rác rưởi bị ai đó thuận tay vứt ra khỏi xe, Nhiếp Vịnh Nhi đứng bất lực bên đường tận cho đến khi cô ta bắt đầu hoảng loạn trong lòng.
Lúc này cô ta mới đột nhiên nhận ra rằng thực ra cô ta không sợ Tập Lăng Vũ hay bất kỳ ai đó ghét cô ta hay thậm chí là hận cô ta.
Cô ta chỉ sợ bị bỏ rơi, không ai chú ý đến sự tồn tại của mình! Chính là giống như bây giờ.
Nhiếp Vịnh Nhi đã quá quen với mùi vị bị người khác bỏ rơi này.
Từ nhỏ đến lớn, điều cô ta nghe thấy nhiều nhất là: “Nhiếp Vịnh Nhi? Người nào cơ? Ồ...!nhớ ra rồi."
Sau này, khi cô ta học vi ô lông, lời khen ngợi nhận được nhiều nhất cũng là "thật cố gắng" và "thật chăm chỉ"...!ngoài ra, cũng không ai biết đến cô ta.
Thật nực cười chính là cô ta đã học hơn mười năm mà cũng không gây xôn xao như một video của Phạm Vy Hiên!
Không dễ dàng gì mới giành được một cơ hội quay quảng cáo, có thể lên sân khấu thuộc về cô ta.
Kết quả là, cô ta lại một lần nữa đóng vai quần chúng có cũng được mà không có cũng xong.
Trong cơn gió lạnh, cô ta xoa hai bàn tay vào nhau, và sự lạnh lẽo từ tận đáy lòng khiến toàn thân cô ta lạnh toát.
Cô ta đờ đãn bước chân đi trên con đường đầy người lạ.
Một khuôn mặt tầm thường thoáng qua trước mắt đã được định sẵn là sẽ bị người qua đường quên mất.
Nhiếp Vịnh Nhi đột nhiên dừng lại, và tự hỏi mình cả đời này có muốn trở thành người