“A Vũ…” Vy Hiên nhẹ nhàng lên tiếng.
Tập Lăng Vũ đã sắp muốn tan vào trong bầu không khí yên ổn tốt đẹp này rồi, trong cổ họng anh lơ đãng phát ra tiếng: “Hửm?”
“Lần này tôi vẫn không thể dễ dàng tha thứ cho cậu, làm sao đây?”
Tập Lăng Vũ bỗng dưng chấn động như tỉnh lại sau cơn say, cả ngươi đều hoảng hốt, lập tức thẳng người dậy, ngẩng đầu nhìn cô: “Vì sao?!”
Giọng nói của anh hơi cao lên, anh đào tim móc phổi trước mặt cô đến cả mình cũng cảm thấy cực kỳ cảm động, cô lại không hề xúc động chút nào sao? Trái tim của người phụ nữ này trở lên cứng rắn như thế từ lúc nào chứ?
Vy Hiên nhìn anh ta, ánh mắt trong suốt: “Vì, cậu đã mắc phải một sai lầm không thể tha thứ.”
Cô trả lời rất đương nhiên, mà anh ta lại á khẩu không nói được gì.
Một lúc lâu sau đó, anh cam chịu cúi đầu, để trán lên ngực cô, cọ cọ ở đó, làm nũng nói: “Vy Hiên… Tôi sai rồi… đừng giận tôi nữa được không? Cô vừa tức giận, tôi đã không biết nên làm thế nào rồi.”
Cô vẫn lắc đầu: “Không được.”
Lần đầu tiên Tập Lăng Vũ thấy được sự hà khắc của cô, cũng bị ép đến hết cách, kéo cô đứng dậy, cuối cùng cắn răng một cái, quỳ phịch xuống trước mặt cô.
Vy Hiên phản ứng hơi chậm, ánh mắt từ trên mặt anh ta chuyển tới hai đầu gối dính trên mặt đất.
Khó mà tin được người đàn ông trẻ tuổi kiêu ngạo này lại quỳ xuống trước mặt mình!
Tập Lăng Vũ ngẩng đầu, vẻ mặt không có chút ngại ngùng hay tức giận, ngược lại còn rất bình tĩnh, anh nói: “Phạm Vy Hiện, trừ mẹ tôi ra, cô là người phụ nữ thứ hai khiến tôi quỳ xuống đấy.” Giọng điệu kia vẫn kiêu ngạo như có ý ban ơn, khiến người ta dở khóc dở cười.
Vy Hiên há miệng muốn nói gì đó, có lẽ là vì quá kinh ngạc đến không thể lên tiếng.
Anh lại mang thái độ cực kỳ dứt khoát mà không hề hối hận, nói từng câu từng chữ: “Nhưng tôi cam tâm tình nguyện quỳ xuống trước mặt cô! Chỉ cần cô có thể tha thứ cho tôi, cho dù muốn tôi quỳ một ngày một đêm, tôi cũng không oán hận nửa câu!”
Anh ta liên tục nói những lời kiên quyết trước mặt cô, Vy Hiên nhìn anh ta, ánh mắt dần trở nên dịu dàng.
Dưới cái nhìn chăm chú của cô, anh ta cong môi lên, cũng càng tự tin hơn.
Vy Hiên từ từ nâng tay, sờ khuôn mặt anh tuấn lại không đứng đắn của anh ta, trong ánh mắt nóng bỏng tràn đầy chờ mong của anh ta, cô mỉm cười nói: “Vậy quỳ một ngày một đêm đi.”
Tập Lăng Vũ cứng người, đôi mắt trợn to, khó mà tin được.
Vy Hiên rút tay về, không thèm nhìn anh ta thêm lần nào nữa, cầm mì Oden đi vào phòng khách, ngồi trên sofa, mở tivi vừa ăn vừa xem.
Tập Lăng Vũ ngơ ngác quỳ gối ở đó, ánh mắt tràn đầy ngạc nhiên.
Anh… không nghe lầm chứ?
Cô thật sự bảo anh quỳ một ngày một đêm?!
Tivi cũng không buồn cười, nhưng Vy Hiên lại xem rất nồng nhiệt, đôi mắt phát sáng, khóe miệng cong lên.
Tập Lăng Vũ muốn nói lời hay dỗ dành cô, nhưng rõ ràng cô đã trở nên nghiêm túc rồi, hoàn toàn không cho anh cơ hội!
Tuy chưa bao giờ làm chuyện mất mặt như vậy trước mặt phụ nữ, nhưng Tập Lăng Vũ cũng không hối hận.
Anh cứ thế thẳng lưng, sau đó nghiêm chỉnh quỳ tại chỗ, cô không lên tiếng, chắc chắn anh sẽ không đứng lên.
Xem phim truyền hình xong, Vy Hiên đứng dậy đi vệ sinh, lúc đi ngang qua bên cạnh cũng không thèm nhìn anh ta một cái!
Tập Lăng Vũ nghiến răng, cho dù đầu gối đã quỳ đến run lên, nhưng anh là một người đàn ông, nhất ngôn cửu đỉnh! Lời nói như bát nước đổ đi, cho dù quỳ đến tàn phế, nói một ngày một đêm chính là một ngày một đêm!
Rửa tay, lau tay, bôi kem dưỡng tay, cô làm đâu vào đấy ở bên trong, anh ở bên ngoài thỉnh thoảng lén nhìn.
Vy Hiên bước ra khỏi phòng vệ sinh lại không chớp mắt đi lướt qua anh ta, tiện tay tắt đèn phòng khách nối với phòng bếp kiểu mở, lại cầm điều khiển từ xa trên bàn tắt tivi, sau đó đi vào trong phòng ngủ nhỏ, ngồi trước bàn làm việc mở máy tính lên, ở đó gõ phím cạch cạch.
Cả căn phòng chỉ có ngọn đèn bàn nhỏ màu quýt trên bàn làm việc của cô tản ra ánh sáng dịu dàng, chiếu tới gò má cô.
Tập Lăng Vũ nhíu mày, sau khi nhìn chằm chằm cô một lúc lâu, đột nhiên phát hiện một vấn đề cực kỳ nghiêm trọng… người phụ nữ này quyết tâm thật rồi!
Tuy đại trượng phu phải nói là làm, nhưng cũng phải nhìn thời thế chứ, không thể cứ mãi ngốc nghếch quỳ một chỗ mà chẳng có tác dụng gì được! Cái này không phải kiên trì, cái này là không biết uyển chuyển! Từ trước đến giờ Tập Lăng Vũ khinh thường điều này nhất!
Anh mím môi mỏng nhìn người phụ nữ không có chút dịu dàng kia, đôi mắt híp lại, đột nhiên hơi nghiêng người ngã xuống đất, giơ tay che ngực, chân mày cũng nhíu chặt lại: “Ui da… dạ dày khó chịu quá… cũng không biết có phải đói bụng quá lâu nên bệnh cũ tái phát không nữa… Ôi…”
Người phụ nữ trong phòng ngủ chỉ hơi nâng mắt lên nhìn thoáng qua anh ta, lại không nhanh không chậm dời mắt đi: “Anh Chu nói,cậu đã ăn hai hộp mì trong cửa hàng của anh ấy… khẩu vị cũng không tệ.”
Tập Lăng Vũ bỗng chốc chấn động, trợn tròn mắt bò dậy, giọng nói cũng hơi vặn vẹo: “Anh Chu… nói thế à?”
“Ừm.” Vy Hiên vẫn nhìn chằm chằm màn hình máy tính, ngón tay lướt nhanh trên bàn phím: “À đúng rồi, còn có ngô luộc nữa.”
Sắc mặt Tập Lăng Vũ trở nên xám xịt, trong miệng không biết đang lẩm bẩm cái gì, cuối cùng hùng hồn phản bác: “Đây là bịa đặt và phỉ báng với tôi! Tôi sẽ giữ lại quyền truy cứu!”
Vy Hiên ngẩng đầu, dưới ánh đèn không phải quá sáng, đôi mắt trong veo mang theo cảm xúc anh không nhìn rõ.
Vy Hiên như thế khiến Tập Lăng Vũ bó tay.
Anh ngẩng đầu, thẳng sống lưng, nghiêm túc nói: “Nể mặt cô, tôi sẽ cho bỏ qua cho anh ta một lần!”
Vy Hiên không nói gì, cúi đầu không nhìn nữa.
Trong phòng yên tĩnh, chỉ còn lại tiếng bàn phím, cô vẫn không bày tỏ thái độ, đa số lúc đều xem anh như không khí, Tập Lăng Vũ vô thức cảm thấy hốt hoảng trong lòng, anh dứt khoát đứng dậy đi tới, lúc đi ngang sofa tiện tay cầm một cái